Nhìn bề ngoài cũng có thể đoán được là chị từ nông thôn đến.
Thực ra chuyện này cũng không phải là chuyện hiếm, Nghiêm Lỗi và rất nhiều đồng đội của anh đều xuất thân là nông dân nghèo.
Dựa vào một bầu máu nóng và tấm lòng vì nước mới có thể đi được đến được cấp bậc như ngày hôm nay.
Đãi ngộ dành cho bộ đội tốt hơn công nhân rất nhiều, đó là bởi vì đất nước có tư tưởng chỉ đạo “đổ máu càng quý giá hơn đổ mồ hôi”.
Nhiều người ở thế hệ sau chỉ biết đến Cuộc kháng chiến chống Mỹ xâm lược và viện trợ Triều Tiên mà không biết rằng sau khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, đất nước này đã phải trải qua vô số cuộc chiến tranh lớn nhỏ do xung đột chính trị.
Giống như một câu nói trên mạng, không có thời khắc nào là yên ổn cả, chỉ là đã có người khác thay bạn gánh vác trọng trách mà thôi.
“Chị dâu.” Kiều Vi ngọt ngào gọi một tiếng rồi dẫn Nghiêm Tương vào trong sân.
Nghiêm Tương chào hỏi lễ phép: “Chào dì Dương ạ.”
"Ôi chao." Chị Dương dùng tạp dề lau tay rồi đáp: "Tiểu Kiều về rồi à.
Hai người ăn sáng chưa? Chị làm bát mì cho hai người nhé?"
"Không cần, không không, em ăn rồi." Kiều Vi nói.
Nghiêm Tương lớn tiếng nói: “Dì Dương, cháu với mẹ đi qua khu tập thể ăn hoành thánh á.”
*
"Ăn hoành thánh cơ à." Chị Dương mỉm cười liếc nhìn Kiều Vi.
Cái liếc mắt này khiến Kiều Vi có chút bối rối.
Cô cũng không thể hỏi đối phương liếc mắt nhìn mình như vậy là có ý gì được.
Nén lại nghi ngờ trong lòng, cô tiến lại đưa thịt và đường đỏ cho chị Dương.
"Đây là cái gì?" Chị Dương hỏi.
"Đó là đường đỏ." Kiều Vi nói: "Em cũng thật xui xẻo, bị ốm một trận ở tỉnh thành, sốt đến cả người choáng váng, lúc quay về cũng là đi về tay không, chưa kịp mua quà cáp gì cả.
Cái này là vừa nãy em ghé Cung Tiêu Xã mua, đưa qua đây để chị pha nước cho mấy đứa nhỏ uống.”
Chị Dương đẩy ra: “Em làm gì vậy?”
Kiều Vi nói: "Em có việc đi vắng, đã để Nghiêm Tương làm phiền chị mấy ngày nay rồi.
Chị dâu à, em cũng chỉ có thể mua chút đồ như thế này để cám ơn chị thôi, chị dâu đừng chê nhé."
Chị Dương nói: “Sao lại khách sáo quá vậy.” Tuy là nói vậy nhưng tay chị cũng không dùng sức mà đẩy mạnh ra như lúc nãy nữa.
Kiều Vi nhất định ép chị phải nhận cho bằng được.
Chị Dương mắng cô: "Em xem em kìa, sao lại khách sáo với nhà chị như vậy cơ chứ."
Sau khi nhận quà cảm ơn, chị túm lấy Kiều Vi, nói: “Ngồi uống miếng nước đã.”
Kiều Vi cũng nhân thể để đồ lại rồi theo chị vào ngồi xuống chiếc bàn nhỏ bên dưới mái hiên.
Ở thời đại này, trong nhà cũng không có đồ uống gì, nói uống nước thì thực sự là uống nước thôi, là nước đun sôi để nguội.
Kiều Vi nhân cơ hội mà đánh giá qua căn nhà.
Sân nhà đoàn trưởng Triệu rộng hơn nhà cô một chút, trong sân trồng một số loại rau củ.
Nhưng cấu trúc nhà của anh ấy khác với nhà của Kiều Vi, vì trong nhà đông người nên sau khi chuyển đến, nhà họ đã xây thêm hai gian phòng nữa.
Tự mình xây sửa nên là bố cục của ngôi nhà trông khá lộn xộn.
Có điều, ở bên ngoài sân vườn thì lại được xử lý rất tốt, trồng nhiều loại rau xanh tươi tốt, có cả cải thìa nữa, trông xanh mướt một mảnh, chỉ cần nhìn thôi là đã biết trong nhà có người chăm chỉ dọn dẹp rồi.
"Thân thích nhà em thế nào rồi?" Chị Dương quan tâm hỏi.
Ở thời đại này, giữa hàng xóm với nhau hầu như đều không có sự riêng tư gì đáng nói.
Cũng may mỗi nhà đều có sân riêng, không phải là kiểu nhà chung sân như bên khu tập thể, thế nên không đến mức bị người khác nghe trộm.