Sau khi tiễn Kiều Vi ra về, chị Dương mới quay người lại nói với Lâm Tịch Tịch: "Về sau cháu ăn nói phải chú ý một chút.
Đây không phải như là ở dưới quê mình đâu, trong bộ đội nói chuyện gì cũng phải cẩn thận, đừng để cho người ta lấy cớ mà chụp mũ cậu của cháu.”
Lâm Tịch Tịch cảm thấy uất ức vô cùng, cô ta cố gắng nhịn xuống mà hỏi: “Mợ, sao dì ấy lại tới đây?”
Mặt chị Dương sáng lên: “Đem quà cám ơn qua cho mợ.” Chị đắc ý chỉ vào phần thịt và bao giấy dầu trên bàn: "Nhìn đi, ngoài miếng thịt ngon kia còn mua cả đường đỏ nữa."
"Ây da, cháu xem Tiểu Kiều đấy, cũng biết lễ nghĩa lắm mà, sao lại cứ thích dùng lỗ mũi để nhìn người nhỉ?"
Lâm Tịch Tịch kinh ngạc hỏi: "Dì ấy hiện tại không giống với trước kia ạ?"
Chị Dương đem thịt vào bếp để cắt: "Hôm nay nhìn cứ như thay đổi thành người khác ấy.
Cháu còn không biết trước kia cô ấy là như thế nào đâu, luôn không thích nói chuyện với mấy người bọn mợ.
Cháu nói xem, nơi này hàng xóm ai mà không lui tới cơ chứ, nhưng cô ấy thì khác, không qua lại với nhà ai cả.”
Chị lại tiếp tục càm ràm: “Nhà cô ấy cũng chỉ có chừng đó người, thế mà không có ngày nào nhóm bếp cả, cứ thích đi nhà ăn thôi, đúng là chẳng biết thu vén gì cả.
Để hôm khác thím nhắc cô ấy một tiếng, đừng cứ ỷ vào mình còn trẻ đẹp mà làm tới, đàn ông thì rồi cũng sẽ có một ngày không chịu nổi cô ấy thôi..."
Lúc nãy nói đến chuyện ăn hoành thánh, chị đã liếc nhìn Kiều Vi một cái, thế mà Kiều Vi vẫn không hiểu.
Bởi vì đối với Kiều Vi mà nói, việc đi tiệm ăn hay là mua đồ ăn mang về là chuyện rất bình thường.
Nhưng trong suy nghĩ của chị Dương thì lại khác, trong nhà đã có phụ nữ mà sao lười biếng đến vậy cơ chứ? Nếu mà không kết hôn, phụ nữ phải đi làm thì ăn nhà ăn cũng được đi, đây lại là đã kết hôn, còn vô công rỗi việt ở không trong nhà, sao còn có thể như vậy được.
Lâm Tịch Tịch ngày càng chắc chắn rằng Kiều Vi cũng sống lại.
Cô ta là trở về từ thập niên 90, khi đó văn học mạng vẫn còn chưa phát triển, cô ta không biết rằng ngoài "trùng sinh" thì thực ra vẫn còn có một tình huống khác được gọi là "xuyên qua".
Cô ta chỉ phát sầu, người đàn ông mà cô ta nhìn trúng đã có vợ rồi, vợ anh lại không chết, cô ta phải làm sao bây giờ?
Chị Dương định cắt thịt, quay người lại thì thấy Lâm Tịch Tịch đang ngẩn người, mới hỏi: "Cháu đang làm gì đấy? Sao lại ngẩn ra thế kia?”
Dù sao cũng là mợ, không cùng huyết thống, quan hệ cách một tầng, chị dừng lại một chút rồi nói: “Mợ cũng có mắng cháu đâu.
Cháu cũng đừng trách Tiểu Kiều, dù sao cô ấy cũng là người làm công tác văn hóa, mợ cũng không thấy cô ấy nói có gì quá lời cả, cháu không thấy người ta giải thích rõ ràng từng chút từng chút cho cháu hiểu à, còn nói rất đúng nữa chứ.”
Lâm Tịch Tịch xốc lại tinh thần: "Sau này cháu sẽ chú ý."
Nhưng cô ta không nhịn được mà nói thêm: “Số của dì ấy cũng tốt thật.”
"Gì cơ?" Chị Dương nghe không hiểu lắm.
"Ý cháu nói chuyện dì ấy gả cho đoàn trưởng Nghiêm đấy.”
"Ừ, Tiêu Nghiêm nhìn cũng rất tuấn tú."
Chị liếc nhìn Lâm Tịch Tịch một cái.
Ở nông thôn, mười bảy mười tám tuổi là cũng đến tuổi lấy chồng rồi đấy.
Cô cháu gái này chạy đến đây cậy nhờ cậu mình, cũng là vì muốn cậu giới thiệu cho mình một đối tượng kết hôn tốt một chút.
Cô cháu gái này cũng xinh xắn, không thua kém vợ của đoàn trưởng Nghiêm bao nhiêu.