Lý Khanh Khanh nhìn cô ta cười cười nói: "Đúng vậy, trước kia không có việc gì cũng trồng chơi cho vui."
Cô giáo kia ghé sát bào hàng rào sắt nhìn sang, cô ta thấy Lý Khanh Khanh trồng được hoa đẹp như vậy, trên mặt nhịn không được lộ ra vẻ hâm mộ.
Lý Khanh Khanh thấy thế cười hỏi: "Nếu cô thích, tôi có thể tặng cô một chậu."
Cô giá trẻ nghe vậy vội vẫy vẫy tay, cô ta nói: "Tôi thì thôi đi, tặng cho tôi cũng lãng phí, tôi căn bản không có thời gian chăm sóc chúng nó."
Những lời cô ta nói đều là thật, cô ta xác thật không có thời gian chăm sóc chúng nó.
Mấy chậu hoa xinh đẹp này nếu ở trong tay Lý Khanh Khanh, có thể còn được nuôi cho xanh tốt tươi đẹp, cô ta thật không muốn đi gây hoạ cho chúng nó.
Lý Khanh Khanh rất thích cô giáo trẻ này, vốn đang nghĩ về sau nên đi lại nhiều một chút, biết đâu chừng có thể phát triển trở thành bạn tốt?
Kết quả Lý Khanh Khanh không nghĩ tới, nhà bọn họ chỉ ở chỗ này được không quá ba năm, liền vì chuyện Thẩm Mộ Quân cùng cô mở trại nuôi trồng thuỷ sản mà phải dẫn theo cả nhà dọn đi thành phố H.
Thành phố H là vùng sông nước có tiếng, nó nằm dọc theo ven biển, trong thành phố còn có hệ thống sông rạch khá chằng chịt.
Lý Khanh Khanh thân là một dị năng giả hệ thuỷ cao giai, từ trước đây đã muốn làm một cái trại nuôi trồng thuỷ sản.
Nhưng lúc ấy cô không có điều kiện, hiện giờ Thẩm Mộ Quân nguyện ý toàn tâm toàn lực ủng hộ cô, vậy chuyện thiết lập trại nuôi trồng thuỷ sản cũng sẽ nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Lý Khanh Khanh thật sự bội phục Thẩm Mộ Quân, hắn ngay cả mấy tri thức nuôi trồng thuỷ sản cũng đều hiểu biết, cho dù có chỗ nào không rõ, hắn cũng có thể chuyên tâm nghiên cứu học tập.
Về điểm này, Lý Khanh Khanh vô cùng hổ thẹn mình không bằng, hiện tại cô căn bản không có cái kiên nhẫn đi học tập, mỗi ngày luôn muốn bày đủ trò mới lạ để chơi bời.
Lúc ở mạt thế quá khổ, hiện giờ cô đã nhi nữ song toàn, còn có một người đàn ông yêu thương cô đến vậy, liền nhịn không được muốn hưởng thụ cuộc sống.
Cái tiệm ăn vặt kia của Lý Khanh Khanh, cuối cùng được cô giao cho Dương Đại Nguyệt xử lý.
Ngay từ đầu, Dương Đại Nguyệt còn không muốn tiếp nhận, thứ nhất cô ta cảm thấy mình không có khiếu làm chuyện buôn bán, sợ kinh doanh sập tiệm của Lý Khanh Khanh; thứ hai Thẩm gia không phải còn hai người anh em sao? Cô ta sợ một người ngoài như mình mà tiếp nhận, người khác sẽ xầm xì nói này nói nọ sau lưng Lý Khanh Khanh.
Bất quá Lý Khanh Khanh hiển nhiên không sợ người khác nói gì, bởi vì bề ngoài xinh đẹp, tính cách cũng tương đối tùy tâm sở dục, người nói sau lưng cô còn ít sao, cô cũng không ngại bị người khác nói thêm mấy câu nữa.
Dương Đại Nguyệt cuối cùng thấy Lý Khanh Khanh thiệt tình tưởng giao cho mình, lúc này mới lấy hết can đảm đáp ứng giúp Lý Khanh Khanh xử lý một thời gian.
Mới vừa tiếp nhận tiệm ăn, Dương Đại Nguyệt cùng Trần Đại Hách còn có hơi luống cuống tay chân, làm chuyện gì cũng phải thật cẩn thận.
Nhưng hai người thực mau liền sờ được đường, dần dần mà cũng liền ra dáng ra hình phát triển việc kinh doanh lên.
Chờ đến khi bọn họ làm thuận buồm xuôi gió rồi, Lý Khanh Khanh liền hoàn toàn giao cả tiệm ăn vặt cho bọn họ.
Có lẽ trong mắt người khác, Lý Khanh Khanh đối Dương Đại Nguyệt thật quá hào phóng, nhưng so với ơn cứu mạng của Trần Đại Hách năm đó, Lý Khanh Khanh cảm thấy một cái tiệm ăn vặt nhỏ thật sự không tính là gì.
Bởi vì trong mắt Lý Khanh Khanh, Thẩm Mộ Quân còn quan trọng hơn tất cả những thứ khác.
Lý Khanh Khanh không biết chính là sau khi cô đem tiệm ăn vặt giao cho Dương Đại Nguyệt, Lưu Tình Hoa ở nhà thiếu chút nữa quậy đến lật trời.
Mấy năm nay, Lưu Tình Hoa sinh cho Thẩm gia một đứa cháu gái và một đứa cháu trai, cô ta dần dần cảm thấy tự tin hơn rất nhiều.
Hơn nữa phía trên cô ta không có mấy bà chị dâu đè nặng, trong nhà có cha mẹ chồng nhưng tính tình rất tốt, dẫn tới Lưu Tình Hoa mấy năm nay khí thế càng ngày càng cao, đôi khi cô ta thậm chí cảm thấy nhà cũ Thẩm gia căn bản không rời khỏi cô ta được.
Khi cô ta biết Lý Khanh Khanh giao tiệm ăn nhỏ cho Dương Đại Nguyệt, ngay ngày hôm đó Lưu Tình Hoa liền đại náo um sùm ở nhà cũ Thẩm gia.
Cô ta vừa kêu than lại khóc lóc, làm cho hai đứa nhỏ sợ tới mức cũng khóc theo.
"Người Thẩm gia chúng ta có phải đều đã chết hết rồi hay không ? Cô ta dám đem cái tiệm ăn tốt như vậy giao cho người ngoài, cô ta rốt cuộc có để chúng ta vào mắt nữa hay không vậy ?"
Thẩm Hiệu Quân nghe Lưu Tình Hoa ầm ĩ, nhịn không được ở trong lòng thầm nghĩ: Từ lần trước ngay cả ăn Tết cũng không thấy đến, phải sớm biết bà chị dâu cả này không để chúng ta vào mắt rồi ấy chứ.
Cũng không phải Lý Khanh Khanh không thích người Thẩm gia, mà là bọn họ cứ không ngừng trêu chọc cô.
Nếu không phải Thẩm gia bên này luôn làm ầm ĩ, cô cũng sẽ không lạnh nhạt tuyệt tình như vậy.
Thẩm Hiệu Quân yên lặng nhìn vợ náo loạn, cũng không nói lời nào, hoàn toàn không có ý muốn qua dỗ cô ta.
Chủ yếu là mấy năm nay Lưu Tình Hoa làm trận làm thượng quá nhiều, Thẩm Hiệu Quân đối với chuyện cô ta khóc lóc đã sớm chết lặng.
Khi Thẩm Hạ Quân mang theo hai đứa con trai trở về, liền thấy Lưu Tình Hoa đầu phi phát tán lăn trên mặt đất la lối khóc lóc.
Hắn nhướng mày, thấy nhiều không trách giống nhau, chỉ là nhàn nhạt liếc mắt một cái, liền dẫn hai đứa con trai đi vào phòng của cha nương .
Khi Lưu Tình Hoa mang thai lần thứ hai, Thẩm Hạ Quân liền mang theo hai đứa con trai dọn ra ngoài.
Bởi vì khi Lưu Tình Hoa mang thai, cô ta thật quá dày vò người, lúc thì nói Đại Bảo thiếu chút nữa đụng phải cô ta, lúc thì nói Tiểu Bảo quá bướng bỉnh, dọa cô ta giật mình......
Từ sau khi Tống Thanh Mân cùng Thẩm Hạ Quân ly hôn, Đại Bảo Tiểu Bảo dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của Thẩm Hạ Quân, đã trở nên vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Hơn nữa, con không có nương như cọng rơm cọng cỏ, cho dù bọn nó có muốn khóc quấy, cũng không ai muốn đau lòng bọn nó.
Nhưng mà cho dù bọn nó có ngoan ngoãn, Lưu Tình Hoa vẫn là có thể thay đổi biện pháp tìm bọn nó phiền toái.
Thẩm Hạ Quân tận mắt nhìn thấy hai đứa con trai hoạt bát trở nên ngày một trầm mặc ít lời, hắn biết nếu cứ tiếp tục vậy, hai đứa nhỏ liền phải xong rồi.
Thẩm Hạ Quân liền thương lượng với cha nương, dọn ra khỏi nhà cũ.
Thẩm Hạ Quân kỳ thật cũng là đứa con thực hiếu thuận, nếu không phải Lưu Tình Hoa quá phiền toái, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ lại cha nương mà rời đi.
Vốn dĩ Thẩm Hạ Quân còn muốn mang cha nương đi cùng, nhưng hai ông bà vốn thiên vị cho con út, bọn họ muốn ở lại sống cùng với nhà con út, nên Thẩm Hạ Quân thật sự không có một chút biện pháp, chỉ có thể dẫn theo hai đứa con trai, một mình dọn đi.
Mấy năm nay Thẩm Hạ Quân làm chút buôn bán nhỏ, tuy không thể so với việc kinh doanh nhà Thẩm Mộ Quân, nhưng cũng coi như trong tay có chút tiền để dành.
Hắn chia tiền của mình làm hai phần, một phần để dành cho hai đứa con đi học, một phần là để dành cho cha nương tuổi đã cao.
Tuy rằng lúc trước hắn dọn ra, Thẩm Hiệu Quân có nói về sau sẽ cùng Lưu Tình Hoa phụng dưỡng hai ông bà, nhưng với hiểu biết của Thẩm Hạ Quân đối với Lưu Tình Hoa, nếu thật sự chờ đến lúc cha nương già đến không động đậy nổi, còn không biết cô ta sẽ đẩy cho ai nuôi đâu.
Mùa hè năm Thẩm Nhạc Hương lên sơ nhị, Thẩm Mộ Quân mang theo toàn bộ gia đình trở về thôn Hoà Sơn một chuyến.
Lần này bọn họ trở về đây, chủ yếu là đón Trương Đại Nương rời đi, thuận tiện trở về tham gia hôn lễ của Lưu Hạ Chí.
Mấy năm nay tuổi tác Trương Đại Nương càng lúc càng lớn, tuy rằng thân thể của bà vẫn còn mạnh khoẻ, nhưng tuổi càng lớn liền khó tránh khỏi sẽ cảm thấy tịch mịch.
Hơn nữa mấy năm nay chồng Trương Đình Liên không biết cố gắng, Trương Đình Liên mỗi ngày đều về đòi tiền Trương Đại Nương, tình cảm của Trương Đại Nương cùng đứa con gái duy nhất cũng dần phai nhạt.
Không phải Trương Đại Nương không nỡ đưa tiền cho con gái, mà là tiền trong tay bà đều do người khác cho, chứ không phải là gió lớn thổi tới, bà thật sự không làm nổi cái chuyện lấy tiền người khác đi nuôi cả gia đình con gái bà.
Trước kia Trương Đại Nương không nỡ rời khỏi thôn Hòa Sơn, có một nguyên nhân chính là lo lắng cho con gái.
Nhưng mà trải qua mấy năm nay, trải qua vô số cuộc khắc khẩu lớn lớn bé bé, Trương Đại Nương dần dần phát hiện tâm tính con gái đã thay đổi.
Nó hiện tại đã hoàn hoàn toàn toàn hướng về cái gia đình nhỏ kia của nó, càng ngày càng không thèm để ý đến bà già bơ vơ không nơi nương tựa này nữa rồi.
Trương Đại Nương cảm thấy nếu không phải trong tay bà còn chút tiền, nói không chừng Trương Đình Liên căn bản không muốn trở về thăm bà.
Bởi vì mỗi lần cháu ngoại gái của bà nhìn thấy bà, nếu không phải thò tay đòi tiền, cũng là khóc nháo muốn mua quần áo đẹp, mua đồ ăn ngon.
Mỗi một lần như vậy, Trương Đình Liên đều đứng bên nhìn, không chỉ không ngăn cản hành động này của con bé, còn cười cười nói: "Nương, nương chỉ có một đứa cháu ngoại vậy thôi, nương không thương nó, nương định thương ai?"
Ngày Thẩm Mộ Quân mang theo cả nhà trở về, đúng vào lúc ngày mùa trong thôn.
Hắn lái xe chạy trên con đường nhỏ trải dài theo đồng ruộng, lập tức hấp dẫn một đám con nít chạy đuổi theo.
Thẩm Mộ Quân sợ đụng tới bọn nhỏ đang nhào lại đây, chỉ có thể thả chậm tốc độ xe lại như rùa bò, chậm rãi nhích từng bước.
Thẩm Nhạc Hương ghé vào cửa sổ xe, vẻ mặt nghiêm túc nhìn mấy đứa nhỏ bên ngoài hô: "Tránh xa một chút đi, cẩn thận kẻo bị xe đụng trúng đó."
Nhưng mà đám con nít này căn bản không nghe lời nó, vẫn ồn ào nhốn nháo vây quanh ô tô đang chuyển động.
Mấy năm trước Thẩm Mộ Quân kiếm được không ít tiền, liền vẫn luôn muốn kiếm một chiếc xe.
Nhưng lúc ấy thời đại vừa mới mở cửa, một chiếc ô tô thật sự không dễ mua, đừng nói phải có tiền, còn phải có rất nhiều điều kiện đặc thù nữa.
Xe này của Thẩm Mộ Quân vẫn là thông qua Tôn Diệu Thành, mua từ một công ty nước ngoài với cái giá khá cao.
Hắn cùng Lý Khanh Khanh hiện tại ở làm nhà máy, không có một chiếc xe thật sự không tiện.
Chìa khoá nhà Thẩm Mộ Quân Trương Đại Nương cũng có giữ một chùm.
Có đôi khi thật sự là rảnh rỗi đến nhàm chán, Trương Đại Nương liền sẽ chạy đến nhà bọn họ, giúp bọn họ quét dọn một chút.
Hơn nữa mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, cả nhà Thẩm Mộ Quân sẽ ngẫu nhiên trở về ở một thời gian, cho nên nhà bọn họ cũng còn rất sạch sẽ.
Thẩm Mộ Quân chở cả nhà trở về trước cổng lớn, Thẩm Nhạc Hương liền kéo em trai, vẻ mặt hưng phấn nhảy xuống xe.
Mấy năm nay Thẩm Nhạc Hương đúng là tuổi đang lớn, nó bất kể đi đến nơi nào cũng sẽ mang theo một cái balo, trong đó nhét đầy đồ ăn vặt Lý Khanh Khanh chuẩn bị cho nó.
Thẩm Nhạc Hương kéo Thẩm Gia Hảo liền muốn chạy về hướng trong thôn, bọn nó đã lâu không gặp mấy anh em Đại Tráng, cũng rất nhớ mấy đứa Vương Tiểu Phì cùng Lưu Đại Dương.
Hai đứa còn chưa chạy đến cửa thôn, liền thấy Thẩm Hạ Quân cưỡi xe máy chở Đại Bảo Tiểu Bảo, đang chào hỏi cùng người trong thôn.
Khi Thẩm Hạ Quân thấy hai chị em Thẩm Nhạc Hương, đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn bọn họ kêu: "Hương Hương, Gia Hảo, hai đứa lại đây!"
Thẩm Nhạc Hương có trí nhớ tương đối tốt, cho nên nó vẫn luôn nhớ rõ nhiều chuyện khi còn nhỏ.
Ấn tượng của nó đối với Thẩm Hạ Quân không tốt lắm, cho nên mỗi lần nhìn thấy hắn, nó đều nhịn không được tránh hắn.
Nhưng mà hiện tại tuổi con bé dần lớn lên, không thể không hiểu chuyện như khi còn bé nữa, nghe vậy chỉ có thể không tình nguyện đi qua.
Thẩm Gia Hảo thì đỡ hơn Thẩm Nhạc Hương rất nhiều, mấy chuyện trước kia khi nó bị Đại Bảo Tiểu Bảo ăn hiếp, hiện tại nó đã mơ hồ không nhớ rõ.
Hơn nữa Thẩm Gia Hảo tự xưng mình là đàn ông con trai, từ trước đến nay không thích so đo mấy chuyện nhỏ nhặt.
Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo gọi một tiếng chú Hai, liền muốn xoay người vào thôn tìm mấy đồng bọn đi chơi.
Thẩm Hạ Quân lập tức vỗ vỗ Đại Bảo Tiểu Bảo, kêu bọn nó chào anh chị.
Đại Bảo Tiểu Bảo mấy năm nay hiểu chuyện hơn rất nhiều, đặc biệt là Tiểu Bảo vốn nghịch ngợm thích gây sự.
Nó nhút nhát sợ sệt kêu một tiếng chị họ, anh họ, liền sợ người lạ tránh ở sau lưng Đại Bảo.
Mấy trước khi Nhạc Hương trở về, nó cũng từng gặp Đại Bảo Tiểu Bảo vài lần, nhưng mà con người nó đặc biệt thích ghi thù, cho nên mỗi lần nhìn thấy bọn nó, Thẩm Nhạc Hương đều không phản ứng.
Nhưng mà nó mang thù thì mang thù, thấy hai đứa bọn nó ngoan ngoãn kêu mình là chị họ, trên gương mặt cứng đờ vẫn nặn ra một nụ cười.
Thẩm Gia Hảo cũng gật đầu với Đại Bảo Tiểu Bảo, rồi nhìn Thẩm Nhạc Hương nói: "Đi thôi, anh Đại Tráng hẳn là đã trở lại."