Edit: Vincent
Beta: Hương
Nguyễn Du Du từ nhỏ đến lớn đã đến bệnh viện rất nhiều lần nhưng đến bệnh viện để thăm người bệnh là lần đầu tiên.
Cô đi theo Thẩm Mộc Bạch đến phòng vip ở khoa nội trú, toàn bộ hành lang đều im ắng, trong phòng bệnh có một bảo mẫu chừng khoảng bốn mươi tuổi đang dọn dẹp phòng, trên giường bệnh có một ông lão gầy gò đang nằm.
Thấy bọn họ tiến vào, trên khuôn mặt gầy gò lộ ra một nụ cười suy yếu: "Mộc Bạch đến rồi à."
"Ông nội." Thẩm Mộc Bạch đi nhanh hai bước đến bên giường bệnh, cầm tay Thẩm lão gia tử: "Ông cảm thấy thế nào?"
Bởi vì bệnh nặng, sắc mặt lão gia tử không dễ nhìn lắm, nhưng nụ cười lại rất thỏa mãn: "Cháu trai lớn của ta kết hôn, ta đương nhiên cảm thấy tốt, đây là.....cháu dâu của ta à?"
Thẩm Mộc Bạch quay đầu vẫy vẫy tay với Nguyễn Du Du: "Ông nội, cô ấy tên là Nguyễn Du Du."
"Du Du à, tên rất dễ nghe." Ông lão nheo mắt lại: "Nào, tới gần một chút."
Nguyễn Du Du ngoan ngoãn đứng bên giường bệnh: "Cháu chào ông nội."
"Được, được, thật sự là một cô bé xinh đẹp."
Lão gia tử cười: "Các con kết hôn, Mộc Bạch cũng có người ở bên cạnh bầu bạn, ta cũng không có gì vướng bận.
Chờ ta mất đi, Du Du giúp ta chăm sóc Mộc Bạch, Mộc Bạch cũng phải đối xử tốt với Du Du."
Nguyễn Du Du ngồi bên cạnh giường bệnh, cẩn thận không đè lên lão gia tử: "Ông nội yên tâm, con sẽ chăm sóc Tiểu Bạch thật tốt, ông nội cũng sẽ sống lâu trăm tuổi."
Tiểu Bạch??
Lão gia tử sửng sốt một chút.
Khóe miệng Thẩm Mộc Bạch giật giật, con ngươi đen nhánh liếc Nguyễn Du Du một cái, khóe môi mỏng gợi lên một đường cong như có như không.
Đôi mắt hạnh trong suốt đen bóng của Nguyễn Du Du vô tội chớp chớp hai cái, nhìn Thẩm Mộc Bạch như muốn nói: "Không phải anh bảo em ở trước mặt ông nội gọi nhau thân thiết một chút sao?"
Lão gia tử thấy bọn họ 'nhìn nhau trìu mến', nụ cười trên mặt ông càng sâu hơn vài phần, đưa cho Nguyễn Du Du một túi tài liệu ở đầu giường: "Du Du gả vào Thẩm gia, ta cũng không có thứ gì tốt để cho con, đây là 5% cổ phần của Thẩm thị, coi như là lễ gặp mặt của ông nội đi."
Nguyễn Du Du không dám nhận, nâng mắt nhìn Thẩm Mộc Bạch trước.
Ánh mắt Thẩm Mộc Bạch rơi vào trong túi tài liệu, theo anh biết, từ sau khi ông nội bị bệnh nặng, 40% cổ phần của Thẩm thị rơi vào tay cha anh, trong tay anh chỉ có 5%.
Ông nội chỉ còn 5% cổ phần.
Giao nó ra, ông nội từ nay về sau sẽ không có quan hệ gì với Thẩm thị nữa.
Vì 5% còn lại trong tay ông nội, cha anh cùng mẹ kế đã nghĩ ra rất nhiều phương án để ông nội giao ra, thế nhưng ông nội chính là không chịu buông, thì ra là để lại cho cháu dâu.
Nguyễn Du Du thấy Thẩm Mộc Bạch khẽ gật đầu, lúc này mới nâng hai tay nhận lấy túi tài liệu: "Con cảm ơn ông nội, con cũng có quà tặng cho ông nội."
"Ồ?" Lão gia tử cảm thấy hứng thú: "Ta đã nhận không ít lễ vật, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nhận lễ vật của cháu dâu."
Nguyễn Du Du lấy bùa chữa bệnh trong balo ra, giấy vàng gấp thành hình tam giác chỉnh tề, cô đặt trong lòng bàn tay nho nhỏ đưa qua cho ông lão: "Đây là bùa chữa bệnh, rất tốt cho cơ thể của ông nội đó ạ."
Lão gia tử cao hứng nhận lấy: "Đây là Du Du thành tâm đi miếu cầu cho ông nội sao? Du Du thật hiếu thảo."
Thẩm Mộc Bạch nhớ tới chu sa* giấy vàng mà cô bảo Lưu An mua, vẻ mặt nhất thời trở nên khó nói.
*Đã giải thích ở chương trước nha.
Quả nhiên, giọng nói mềm mại của Nguyễn Du du vang lên: "Không phải đâu ông nội, bùa này do chính tay con vẽ."
Tay lão gia tử dừng lại, hiển nhiên ông không ngờ tới cô lại trả lời như vậy, cho dù là người đã trải qua vô số sóng to gió lớn, cũng không khỏi lắp bắp: "Cái này...!như vậy...!Du Du thật sự là đa tài a."
Chiếc đầu nhỏ của Nguyễn Du Du gật hai cái, cánh môi đầy đặn hồng nhuận cong lên: "Cũng không có gì là đa tài ạ, con không biết chơi đàn dương cầm, học tập cũng không tốt, nhưng vẽ bùa lại rất lợi hại!"
Nghe cô nói dõng dạc không biết xấu hổ như vậy, khóe miệng Thẩm Mộc Bạch lại không khống chế được mà co rút một cái.
Nguyễn Du Du không phát hiện ra, cô có chút tiếc nuối nói: "Tôi không biết ông nội đã tỉnh, nếu không tôi đã vẽ cho ông bùa uống, hiệu quả tốt hơn nhiều."
Lão gia tử cầm lá bùa hình tam giác màu vàng, hỏi cô: "Bùa uống là cái gì."
Nguyễn Du Du kiên nhẫn giải thích: "Chính là đốt bùa, xong pha với nước để uống ạ, đó chính là bùa uống.
Cái bùa ấy giống như thứ trong tay ông nhưng sẽ ở trong cơ thể ông."
Thẩm Mộc Bạch sợ cô thật sự bảo lão gia tử uống bùa, vội vàng ngăn lại nói: "Cái này đeo rất tốt, ông nội bỏ vào trong túi đi."
Lão gia tử kỳ thật cũng không tin một tiểu nha đầu mười mấy tuổi biết vẽ bùa, nhưng ông đã ngóng trông lâu như vậy, cháu trai lớn rốt cục đã cưới vợ, cháu dâu còn tặng lễ vật cho mình, lập tức trịnh trọng bỏ vào trong túi áo ngủ, vỗ vỗ: " Ông cảm ơn Du Du."
Nói mấy câu với bọn họ, tinh thần lão gia tử không còn được minh mẫn nữa, nhìn mí mắt ông chống đỡ không nổi liền sụp xuống, trên mặt Thẩm Mộc Bạch hiện lên một tia đau đớn, anh nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay gầy gò của lão gia tử, thanh âm ngược lại vẫn trầm thấp bình tĩnh như trước: "Ông nội mệt liền ngủ một lát."
Lão gia tử đã nhắm mắt lại ngủ say, không nghe được lời anh nói.
Thẩm Mộc Bạch ở bên giường bệnh lẳng lặng ngồi nhìn một hồi lâu mới đứng lên, nói với bảo mẫu bên cạnh: "Dì Phương, con và Du Du trở về, ông nội phiền dì chăm sóc, có chuyện gì liền gọi điện thoại cho con."
Dì Phương gật gật đầu: "Mộc Bạch và Du Du đi đi, dì sẽ chăm sóc ông cẩn thận."
Trở lại xe, Nguyễn Du Du nghiêng đầu nhìn Thẩm Mộc Bạch.
Mắt của anh là mắt phượng, hơi hẹp dài, trong con ngươi đen nhánh không có cảm xúc gì, thoạt nhìn anh ta trông rất lạnh lùng, xa cách như lần đầu tiên nhìn thấy cô vào sáng nay.
Khóe môi mỏng nhẹ nhàng mím lại, ngón tay thon dài sạch sẽ nắm vô lăng.
Mặc dù anh không nói gì, nhưng Nguyễn Du Du biết trong lòng anh đang buồn.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay của anh: "Thẩm tiên sinh, anh đừng buồn, ông nội sẽ không sao."
Thẩm Mộc Bạch chỉ coi cô là đang an ủi mình, thản nhiên đáp một tiếng, nhìn túi tài liệu cô đang ôm trong ngực: "Không mở ra xem sao?" Nếu cha biết 10% cổ phần của Thẩm thị ở trong tay anh và vợ của anh, không biết có tức đến hộc máu không.
Nguyễn Du Du lấy hợp đồng chuyển nhượng cổ phần ra, cô không hiểu những thứ này, chỉ lật qua nhìn một chút, lại bất ngờ phát hiện trong hợp đồng còn kèm theo một tờ giấy thông báo.
Đó là thông báo tuyển sinh của Trường Đại học Yên Thành.
Nguyễn Du Du lúc này mới nhớ tới, nguyên chủ vừa mới tốt nghiệp cấp 3, thành tích của cô ấy miễn cưỡng mới chỉ gần đạt đến điểm chuẩn của Trường Đại học Yên Thành mà thôi, nhưng trên thực tế, nếu dựa vào bản thân cô, tuyệt đối không có khả năng vào đại học Yên Thành.
Xem ra đây là món quà thứ hai lão gia tử tặng cô.
Lão gia tử đối với cháu dâu thật tốt, cô vừa mới nhận giấy chứng nhận kết hôn, lão gia tử liền đem giấy báo nhập học đưa tới.
"A a a a a..." Nguyễn Du Du hai tay cầm giấy báo nhập học, dán mặt vào tờ giấy thông báo, cao hứng hét lên, hai chân hưng phấn dẫm xuống sàn xe.
Chúa ơi, cuối cùng cô cũng có thể đi học bình thường!
Là trường đại học! Nơi mà cô có thể tự do học tập và vui chơi, sẽ không có ai kiểm soát cô nữa.
Thẩm Mộc Bạch kinh ngạc nhìn tiểu cô nương đột nhiên phát điên, lại thấy cô ngẩng đầu lên, hai con mắt lấp lánh như những viên ngọc sáng rực rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn hơi phiếm hồng, một bàn tay nhỏ bé mềm mại ấm áp gắt gao túm lấy tay áo anh: "Em có thể đi học! Đi học! Đại học Yên Thành!"
Thẩm Mộc Bạch lúc này mới thấy rõ trong tay cô đang cầm giấy thông báo nhập học, nếu kẹp ở trong túi tài liệu, hẳn là ông nội sắp xếp.
Vừa rồi cô nhìn hợp đồng chuyển nhượng cổ phần thần sắc không hề thay đổi nhưng khi thấy giấy thông báo nhập học lại cao hứng thành như vậy.
Từ khi nào, cổ phần của Thẩm thị lại không có sức hấp dẫn như vậy?
Khóe miệng Thẩm Mộc Bạch gợi lên nụ cười trào phúng, nếu để cho người cha đáng kính của anh biết biết, nhất định sẽ phun ra ngụm máu già thứ hai.
Nguyễn Du Du không để ý tới anh, vô cùng trìu mến vuốt ve giấy thông báo, thở dài: "A, đại học Yên Thành, tôi đến đây!"
Cô tiện tay nhét hợp đồng chuyển nhượng cổ phần vào trong ngực Thẩm Mộc Bạch: "Cái này anh giữ đi." Lại đem tờ giấy thông báo trịnh trọng bỏ vào trong balo của mình, cười tủm tỉm ôm balo trong ngực, tựa như ôm một bảo bối.
Thẩm Mộc không biết nói gì nhìn hợp đồng trong ngực, trên hợp đồng này cô còn chưa ký tên, cứ như vậy giao cho anh.
Anh đều có thể làm một số chiêu trò và đem cổ phần này chuyển đến danh nghĩa của mình.
Mặc dù cổ phần của Thẩm thị anh cũng không thèm để vào mắt, nhưng tiểu cô nương cũng thật sự là có "tấm lòng lớn".
"Để anh giữ?" Anh giơ tờ hợp đồng trong tay lên, nhướng mày.
"Đúng vậy, em lại không hiểu cái này, cổ phần Thẩm thị nên để anh giữ không phải sao?" Nguyễn Du Du nhìn Thẩm Mộc Bạch một cách hợp lý, suy nghĩ một chút lại cảm thấy quá phiền toái cho người ta, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một tia áy náy: "Có phải quá phiền toái cho anh hay không, chắc phải đi tham dự đại hội đồng cổ đông hay gì đó đúng không?"
Nói xong cô đột nhiên hoảng sợ: "A, sẽ không để em phát biểu tại đại hội đồng cổ đông chứ?! Sẽ không bảo em đưa ra quyết định, phải không?! Ah ah, không thể, em không hiểu! Thẩm tiên sinh, em chuyển nhượng tất cả cổ phần cho anh được không?"
Vẻ mặt như đang hoảng sợ vội vàng cầu xin Thẩm Mộc Bạch, bàn tay nhỏ bé mềm mại một lần nữa túm lấy tay áo của anh, đôi mắt hạnh trong suốt đen nhánh đáng thương nhìn anh, tựa như chỉ có anh mới có thể cứu cô.
Khóe miệng Thẩm Mộc Bạch giật giật, cổ phần Thẩm thị là củ khoai nóng bỏng tay hay gì, rất phiền toái đáng sợ sao, làm cho mà cô lại tránh nó như tránh tà chứ.
Anh từ trong hộc xe lấy ra một cây bút đưa cho Nguyễn Du Du, lật hợp đồng ra mấy trang sau: "Nào, ký tên."
Ánh mắt đen láy của Nguyễn Du Du cảnh giác nhìn chằm chằm anh: "Thẩm tiên sinh, anh sẽ không lừa em chứ?"
Thẩm Mộc không nói gì liếc cô một cái: "Sẽ không." Nếu anh mà muốn lừa dối cô, căn bản sẽ không để cô ký vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
Nguyễn Du Du thuận theo ký tên mình, nhìn Thẩm Mộc Bạch thu dọn hợp đồng xong mà hỏi: "Thẩm tiên sinh, buổi tối chúng ta đi đâu ăn cơm?"
Thẩm Mộc Bạch nhìn thời gian, đã hơn năm giờ, anh rất ít khi ăn cơm tối, có đôi khi là bận chuyện công ty của mình không để ý đến thời gian ăn cơm, còn những lúc rảnh rỗi thì cùng bọn Ngô Trung Trạch, Triệu Húc Phong đi quán bar, hoặc là tùy tiện ăn hai miếng ở câu lạc bộ.
Bây giờ có thêm một cái đuôi nhỏ.
Còn là một cái đuôi nhỏ ham ăn.
"Em muốn ăn gì?" Anh hỏi cái đuôi nhỏ.
Cái đuôi nhỏ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, bộ dáng nghiêm túc kia làm cho anh nghĩ rằng cô đang quyết định chuyện gì khó khăn lắm.
"A!" Cái đuôi nhỏ cuối cùng cũng nghĩ xong, vẻ mặt hưng phấn nói: "Em nhận được giấy thông báo của đại học Yên Thành, đây chính là chuyện đáng chúc mừng, Thẩm tiên sinh, em sẽ nấu cơm cho anh ăn, tự tay em xuống bếp!"
Tác giả có chuyện muốn nói: Bạn đoán đuôi nhỏ có thể nấu ăn không?.