Thẩm Tu Tề nhìn chằm chằm Tô Nhã Nhã đang cười hì hì một hồi lâu, trong nội tâm thầm nghĩ: Cười đến ngây ngô như vậy, không biết làm đang nghĩ tới cái gì?
Tô Nhã Nhã một lòng ôm chăn ở trên giường cười ngây ngô, tưởng tượng đến việc một ngàn vạn phí phụng dưỡng tới tay, thật nhiều tiền từ trên trời giáng xuống, đầy ắp cái giường nhỏ trong nhà cô, Tô Nhã Nhã mỗi ngày vui vẻ ngủ trên một đống tiền, lăn bên này cũng là tiền, lăm bên kia cũng là tiền.
Hì hì hì hi......!
Tiểu bạch thỏ cười ngây ngô hoàn toàn đắm chìm trong ảo tưởng của bản thân không hề biết con báo hình người ở cửa nhìn chằm chằm mình hồi lâu.
Cũng không biết có phải là chịu ảnh hưởng bởi bộ dáng cười ngây ngô của Tô Nhã Nhã hay không mà khóe miệng Thẩm Tu Tề cũng cong cong, tâm tình bỗng nhiên trở nên tốt hơn, bước chân dài đi tới, vươn bàn tay to xoa nhẹ lên đỉnh đầu đã bị Tô Nhã Nhã ngủ đến rối bời, tiếng nói trầm thấp dễ nghe như đàn cello, " Nghĩ đến cái gì mà cười vẻ vui như vậy? Kể anh nghe được không?"
Một ngàn vạn......!
"Ngô......" Tô Nhã Nhã nâng mắt nhìn Thẩm Tu Tề, sau đó cuống quít dùng tay che miệng mình lại, đôi mắt to nhấp nháy nhấp nháy mà nhìn anh, trong lòng thầm may mắn rằng bản thân phản ứng kịp thời, không đem ý tưởng chân thật sâu trong nội tâm nói ra.
Nếu Thẩm Tu Tề biết cô đem anh kêu thành một ngàn vạn, không biết sẽ có biểu tình gì?
Ách, không dám tưởng tượng không dám tưởng tượng......!
"Ân?" Ánh Thẩm Tu Tề thâm trầm quét trên mặt cô vài cái, thấy đôi mắt to của cô phát sáng, tràn ngập sùng bái cùng hâm mộ nhìn anh.
Đối với nam chủ Thẩm Tu Tề, Tô Nhã Nhã đương nhiên là vô cùng sùng bái và hâm mộ, tới tận một ngàn vạn lận nha, chỉ cần cô nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, liền nhớ tới thật nhiều *Mao đại gia màu hồng.
Thẩm Tu Tề chính là máy ATM trong tương lại đưa cô trở nên khá giả, đi lên đỉnh cao của nhân sinh a!
*Ý nói hình Mao Trạch Đông trên tờ tiền 100 nhân dân tệ màu hồng, tờ mệnh giá lớn nhất của Trung Quốc
Bị ánh mắt sáng lấp lánh lấp lánh của cô nhìn không chớp mắt khiến cho tâm lý muốn được người khác sùng bái của Thẩm Tu Tề cực kỳ thỏa mãn.
Nhìn thấy khuôn mặt của Tô Nhã Nhã đỏ bừng lại phấn nộn, làn da tinh tế bóng loáng mịm màng, phảng phất như có thể véo ra nước khiến Thẩm Tu Tề không nhịn được, bèn vươn ngón tay ở trên khuôn mặt Tô Nhã Nhã nhẹ nhàng véo một cái, cảm giác vào tay là một mảnh trơn trượt mềm mại, đàn hồi thập phần thoải mái như muốn người ta véo một chút rồi lại một chút nữa.
"Đau......" Tô Nhã Nhã liên tiếp bị Thẩm Tu Tề véo hai cái, lầm bầm một tiếng, hai mắt sáng chưng đáng thương mà nhìn anh.
Ánh mắt đáng thương của tiểu bạch thỏ khiến Thẩm Tu Tề mềm lòng một trận, vội vàng buông tay khỏi khuôn mặt cô, giả ý ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: "Lát nữa anh phải tới công ty một chuyến, em ở nhà nhớ ngoan ngoãn, nếu là cảm thấy nhàm chán thì có thể ra ngoài dạo phố."
Tô Nhã Nhã "ừm" một tiếng, ngoan ngoãn gật đầu.
Bộ dáng yêu kiều mềm mại lại ngoan ngoãn nghe lời giống như bông hoa quấn chặt vào anh khiến trong lòng Thẩm Tu Tề khẽ động, từ trên người lấy bóp da ra, rút một tấm thẻ đưa đến trước mặt cô, "Cầm."
Ánh mắt Tô Nhã Nhã dừng ở tấm thẻ bạch kim trước mắt mà kinh ngạc chớp chớp, lồng ngực nhảy lên, tâm tình kích động lại thấp thỏm mà ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Tu Tề, ngón tay chỉ về phía cái mũi của mình nói: "Thẻ này cho em sao?"
Bộ dáng ngây ngốc sao có thể đáng yêu đến như vậy?
Tâm tình mềm nhũn.
Khóe miệng Thẩm Tu Tề hơi cong, lại đem tấm thẻ trong tay đưa đến trước người Tô Nhã Nhã, điềm đạm nói: "Cầm đi tiêu sài."
Wow!
Phát tài rồi phát tài rồi!
Tô Nhã Nhã cao hứng đến chút nữa đã nhảy lên!
Ngẫm lại cô chỉ là một kẻ nghèo hèn, ngủ một giấc lại xuyên vào trong sách, lập tức liền biến thành kẻ có tiền, lại còn có ông chồng tổng tài bá đạo đẹp trai lắm tiền đưa thẻ cho cô, khẩu khí hào phóng mà nói: "Cầm đi tiêu sài, muốn quẹt bao nhiêu cũng được!"
Ha ha ha ha ha ha......!Cao hứng muốn chết, sướng muốn chết, sắp vui đến điên rồi!
Đôi tay Tô Nhã Nhã thành kính mà tiếp nhận thẻ, khuôn mặt xinh đẹp tươi cười xán lạn, dùng âm thanh ngọt ngào trả lời: "Cảm ơn ông xã, moah moah ~"
Tuy rằng thân thể này của nguyên chủ đã cùng Thẩm Tu Tề lãnh chứng kết hôn, nhưng từ nghiêm túc mà nói thì cô cùng Thẩm Tu Tề chỉ là người xa lạ.
Tô Nhã Nhã thật bội phục chính mình có thể thích ứng nhanh như vậy.
Rõ ràng cô chỉ vừa mới xuyên qua đây mà thôi, thời gian ở chung cùng Thẩm Tu Tề chỉ khoảng mười phút ngắn ngủn, đương nhiên đêm qua chiều sâu thân thể giao lưu với nhau là không tính, lúc ấy cô đã ngất đi rồi còn chưa nhìn thấy Thẩm Tu Tề, giờ phút này có thể thản nhiên mà kêu Thẩm Tu Tề là ông xã, còn moah moah với anh, cũng thật là trâu bò a!
Nhưng mà ai kêu Thẩm Tu Tề vừa có tiền, vừa đẹp trai lại còn hào phóng như vậy! Cô thật là yêu chết anh!
Đối mặt với tiền tài có dụ hoặc thật lớn, cái gì gọi là rụt rè, cái gì gọi là liêm sỉ, cô hoàn toàn không biết.
Toàn bộ đều có thể vứt bỏ, mấy thứ này đối với người nghèo căn bản là không tồn tại, kẻ nghèo hèn thì làm gì có cái gọi là rụt rè cùng kiêu ngạo? Có thì cũng chỉ là vì sinh tồn mà đau khổ giãy giụa!
Đối với kiểu người sợ nghèo như Tô Nhã Nhã, đưa một tấm thẻ bạch kim trước mặt cô bảo có thể tiêu bao nhiêu tùy thích, đừng có nói cô kêu Thẩm Tu Tề là ông xã, kêu cô quỳ xuống gọi kim chủ ba ba cũng được.
Nhưng biểu hiện của cô trong mắt Thẩm Tu Tề là loại ý khác, anh cảm thấy cô khác hẳn những nữ nhân ham tiền tài của anh ở bên ngoài, bất quá chỉ là một tấm thẻ đã khiến cô vui vẻ như vậy, cũng thật là quá dễ nuôi!
Xem ra anh chọn cô cùng ký hiệp ước kết hôn là hoàn toàn chính xác, cô giúp anh việc lớn như vậy, làm anh thuận lợi kế thừa di sản của ông, về sau sẽ cố gắng đối xử tốt với cô, chỉ cần không phải là yêu cầu quá phận, đều sẽ tận lực thỏa mãn cô.
"Được, vậy giờ anh tới công ty." Thẩm Tu Tề cười cười sau đó lại giơ tay xoa nhẹ lên đỉnh đầu cô một phen, tóc cô thật sự rất mềm, xúc cảm cũng rất tốt, khiến anh như có một tia yêu thích quấn quanh không muốn buông tay.
Kim chủ ba ba vừa mới cho một tấm thẻ bạch kim, số tiền lớn như vậy cũng nên phục vụ người ta thật tốt và cũng phải diễn cho tới nơi tới chốn, đỡ cho Thẩm Tu Tề phát hiện bản thân có chỗ nào đó không đúng.
Vì thế trên mặt Tô Nhã Nhã lộ ra nụ cười hoàn mỹ nhất, âm thanh vừa ngọt vừa mềm, "Ông xã, anh lái xe đến công ty phải chú ý an toàn nga, công việc thuận lợi, buổi tối về sớm một chút, em sẽ làm thức ăn ngon cho anh."
Ánh mắt Thẩm Tu Tề thâm trầm nhìn cô, lại nhìn xuống đôi tay tinh tế trắng nõn, anh quen cô lâu như vậy cũng chưa từng thấy cô nấu cơm, không biết nấu ra rồi có thể ăn được hay không?
"Hôm nay anh có việc gấp, cũng không biết khi nào sẽ trở về, chờ anh xong việc sẽ gọi điện cho em."
Còn chưa xác định được Tô Nhã Nhã làm thức ăn có thể ăn được hay không, anh tạm thời chưa có ý định là khí dạ dày của mình, nhưng nhìn cô vui vẻ chủ động như vậy, anh cũng không muốn đả kích sự tích cực của cô, đành theo bản năng lấy công việc thành một cái cớ..
Quả nhiên sau khi nghe Thẩm Tu Tề nói vậy, thần thái của Tô Nhã Nhã ảm đạm đi một chút.
"Vậy được rồi, anh đi đường cẩn thận." Tô Nhã Nhã mở mắt trông mong mà nhìn anh, vẫy vẫy tay.
Nhìn bộ dáng lưu luyến, quyến luyến anh của cô giống như mèo con, trong lòng Thẩm Tu Tề khẽ rung động, nếu không phải công ty thật sự có việc chờ anh đi xử lý, anh cũng nguyện ý ở lại bồi cô một chút, người phụ nữ của mình đôi lúc cũng rất tinh nghịch, chỉ cần không quá phận, cũng có thể chiều cô.
"Anh đi đây." Thẩm Tu Tề lại xoa đầu cô một phen, xoay người đi đến cửa phòng ngủ.
Thời điểm Thẩm Tu Tề xoay người thuận tay đóng cửa, lơ đãng mà ngước mắt nhìn đến hướng Tô Nhã Nhã, chỉ thấy cô còn ôm chăn ngồi ở trên giường, mắt ngập nước mà trông mong nhìn anh.
Thẩm Tu Tề cúi đầu đóng cửa phòng lại, khóe miệng cong lên một nụ cười nhẹ.
Nghe được tiếng bước chân Thẩm Tu Tề dần dần đi xa, Tô Nhã Nhã ở trong phòng ôm lấy tấm thẻ bạch kim Thẩm Tu Tề vừa cho mà cười rộ lên, ở trên giường ra sức lăn lộn.
Ai nha, má ơi, cô ngàn lần cũng không nghĩ tới, cô bất quá chỉ là ngủ một giấc, xuyên vào trong sách, liền biến thành kẻ có tiền.
Thật là quá vui sướng!
Tô Nhã Nhã ở trên giường cười đến không còn là chính mình, chu môi môi bẹp bẹp vào tấm thể bạch kim vài cái, so với lúc thấy khuôn mặt tuần tú của Thẩm Tu Tề còn hạnh phúc hơn rất nhiều, thẳng đến khi nghe được phía dưới truyền đến tiếng xe khởi động, cô mới dừng lại một chút.
Trước mắt, dựa theo cốt truyện thì tiểu thuyết còn chưa tiến vào chính văn, hiện tại thân thể của nàng tức là nguyên chủ và Thẩm Tu Tề chỉ mới hoàn thành thủ tục kết hôn được năm ngày, vẫn đang còn trong thời điểm nùng tình mật ý, tình chàng ý thiếp.
Mặc kệ lúc trước Thẩm Tu Tề theo đuổi nguyên chủ là xuất phát từ việc tìm một người thế thân, cưới nguyên chủ là có mục đích nhưng dựa theo tình huống trước mắt mà nói, Thẩm Tu Tề ít nhiều vẫn có thích cô, hơn nữa còn nguyện ý cưng chiều cô.
Cho nên Tô Nhã Nhã cảm thấy, cô xuyên qua vẫn còn kịp lúc.
Hiện tại chỉ cần nỗ lực lấy lòng Thẩm Tu Tề, hầu hạ Thẩm Tu Tề thật tốt, cùng Thẩm Tu Tề tạo nên mối quan hệ tốt đẹp, khiến cho Thẩm Tu Tề có ấn tượng tích cực về cô, không đối đầu với nam nữ chủ, đến lúc ly hôn trong tương lai, Thẩm Tu Tề cũng có thể niệm chút tình xưa, cho cô thêm nhiều phí bối dưỡng, như vậy không phải là quá tuyệt vời sao.
Nghĩ vậy khiến trong đầu Tô Nhã Nhã hiện lên một đoạn ngắn trong tiểu thuyết, cô vội vàng duỗi tay cầm lấy váy ngủ ở mép giường mặc vào, bước nhanh đến cửa sổ sát đất, duỗi tay kéo tầm rèm màu xanh biển ra nhìn xuống dưới lầu, vừa lúc nhìn thấy xe của Thẩm Tu Tề chậm rãi từ cổng biệt thự đi ra ngoài.
Tô Nhã Nhã linh động, nâng tay lên hướng tới kính chiếu hậu của xe mà vẫy vẫy, mặc kệ Thẩm Tu Tề có nhìn thấy hay không, chỉ cần làm là được!
Kỳ thật buổi sáng đứng ở bên cửa sổ, nhìn theo người nào đó đi làm, là cô từng đọc trong một quyển tiểu thuyết, trong đó viết nữ chủ đã làm như vậy khiến cho hảo cảm của nam chủ tăng mạnh.
Cho nên hy vọng cô làm như vậy, cũng có thể mang đến cho Thẩm Tu Tề niềm vui.
Hì hì hì hi......!Cô cũng tự thấy bản thân thật thông minh.
Trong xe, tài xế nhìn từ kính chiếu hậu thấy Tô Nhã Nhã đứng ở bên cửa sổ vẫy tay tạm biệt với Thẩm Tu Tề.
Bình thường ông cũng không phải là người nói nhiều, không biết hôm nay như thế nào, ma xui quỷ khiến mà muốn nói cho Thẩm Tu Tề chuyện này, liền mở miệng: "Thẩm tổng, Tô tiểu thư ở trên lầu đang vẫy tay tạm biệt ngài."
Vỗn dĩ Thẩm Tu Tề đang cúi đầu xem văn kiện, nghe được tài xế nói, ngón tay trên văn kiện hơi dừng một chút.
Anh không cần nhìn cũng biết bộ dáng cô nương ngốc nghếch Tô Nhã Nhã đứng ở cửa sổ sát đất, lưu luyến không rời mà nhìn anh.
Từ lúc ra cửa khóe môi chưa từng hạ xuống lại cong thêm một chút, giờ phút này ý cười càng sâu..