Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: yoichi
Mở cửa phòng ngủ Hứa Ngạn Văn ra, rèm cửa màu xanh lam, ga trải giường màu xanh lam, căn phòng sạch sẽ, mùi hương chỉ thuộc về Hứa Ngạn Văn phả vào mặt.
Tiết Giai Duyệt đứng ở cửa ngây người một lúc, giống như bị lây nhiễm, nhiệt độ nóng hầm hập trong lòng bàn tay không thể kiểm soát được từ từ truyền lên mặt.
Cửa sổ mở hơi hé, cơn gió thổi lướt qua tấm rèm cửa màu xanh lam.
Phòng của Hứa Ngạn Văn bày trí sạch sẽ gọn gàng, không có bất kỳ đồ vật dư thừa nào, giống hệt con người lạnh lùng của anh.
Tiết Giai Duyệt đứng ở cửa một lúc rồi mới bước vào bên trong, đưa tay lên treo áo vest và cà vạt lên trên giá.
Ở trong phòng ngủ của Hứa Ngạn Văn quá lâu không tốt, cô treo xong áo vest và cà vạt chuẩn bị rời đi, lúc xoay người lại, cô nhìn thấy bức ảnh để trên kệ bên cạnh. Theo bản năng, cô khẽ dừng lại.
Bức ảnh này được chụp từ nhiều năm trước, trong bức hình có 4 người. Người ngồi ở giữa chính Hứa lão gia tử. Hứa Ngạn Văn và Tiết Giai Duyệt đứng bên trái và bên phải ông lão. Bên tay phải của Hứa Ngạn Văn là một cô gái ngang tuổi anh, mặc váy công chúa, đang khoác tay Hứa Ngạn Văn, nở nụ cười ngọt ngào.
Tiết Giai Duyệt ngay lập tức nhận ra, cô gái kia không ai khác chính là nữ chính Hàn Mộng Tuyết.
Người mặc váy công chúa chính là Hàn Mộng Tuyết, là thiên kim tiểu thư chân chính, gia thế khủng, vẻ ngoài xinh đẹp, học thức cao, thanh mai trúc mã của Hứa Ngạn Văn. Hai người bọn họ chính là một cặp "trai tài gái sắc", "trời sinh một đôi."
Đúng là "không so sánh thì không có đau thương", dù là bức hình chụp từ hơn 10 năm trước, không cần so sánh với người thật. Tiết Gia Duyệt so với Hàn Mộng Tuyết thì kém xa. Hàn Mộng Tuyết chính là nàng công chúa chân chính. Còn Tiết Giai Duyệt căn bản là chú vịt con xấu xí đi lạc vào nhà giàu. Cho dù có được Hứa lão gia tử yêu thương chăm sóc, độ chênh lệch có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nếu không phải Hứa lão gia tử nhất quyết thực hiện giao ước với ông nội của Tiết Gia Duyệt lại thêm chuyện Tiết Gia Duyệt hạ dược hãm hại Hứa Ngạn Văn thì có lẽ Hàn Mộng Tuyết đã sớm gả cho anh ấy , hai người sống hạnh phúc bên nhau, có khi bây giờ đã có một đứa bé bụ bẫm . Sẽ không có chuyện gì xảy ra với Tiết Gia Duyệt.
Tiết Giai Duyệt xem đi xem lại bức hình của Hàn Mộng Tuyết, giật giật khóe môi, vừa định lên tiếng, thì nghe được giọng nói của Hứa Ngạn Văn từ trong phòng bếp truyền ra.
"Gia Duyệt, ra đây giúp anh!"
Nghe thấy tiếng kêu, Tiết Giai Duyệt hoàn hồn, cô không nên tiếp tục ở lại trong phòng ngủ của Hứa Ngạn Văn . Cô hốt hoảng chạy ra ngoài, đi thẳng về phía phòng bếp "Ra ngay đây. "
Tiết Giai Duyệt đi đến phòng bếp rồi dừng lại, lúc này cô mới cảm nhận cơn đau đớn từ đầu gối truyền lên, bất giác nhíu mày, khẽ kêu lên một tiếng.
Hứa Ngạn Văn bắt gặp cảnh cô nhíu mày, lên tiếng hỏi: "Sao vậy?"
"Đi nhanh quá nên động phải vết thương." Tiết Giai Duyệt giật giật khóe môi, vết thương trên đầu gối thực sự rất đau.
Hứa Ngạn Văn nhìn lướt qua đầu gối của cô, cái váy chặn tầm nhìn, không thể nhìn thấy vết thương trên đầu gối như thế nào.
"Có đau không?" Hứa Ngạn Văn giọng điệu quan tâm hỏi.
Tiết Giai Duyệt chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên nhìn Hứa Ngạn Văn, đối diện với khuôn mặt bình tĩnh tuấn tú của Hứa Ngạn Văn, trong lòng không nhịn được cười, xua tay nói: "Không sao đâu, không sao đâu, bây giờ đã hết đau rồi."
Ánh mắt thâm thúy dừng lại trên khuôn mặt của cô một lúc, cô vẫn như cũ giả bộ không thèm tâm đến, nhìn xung quanh một lúc, hỏi: "Anh gọi em ra đây muốn em giúp chuyện gì á?"
Thu hồi tầm mắt, Hứa Ngạn Văn chỉ về mấy quả trứng bên cạnh. Giọng điệu lạnh lùng giống hệt với trước kia: "Đánh trứng gà hộ anh. "
"Vâng. " Tiết Giai Duyệt đáp lại, đập trứng gà vào thành bát, cầm máy đánh trứng lên tập trung làm việc.
Lúc Tiết Giai Duyệt đang tập trung đánh trúng. Hứa Ngạn Văn quay sang nhìn cô. Cô lại nhìn chằm chằm vào mấy quả trứng trong bát, hoàn toàn không thèm để ý đến anh bên này.
Một lúc sau, Tiết Giai Duyệt đánh trứng xong. Quay sang thấy Hứa Ngạn Văn đang thái khoai tây, đao pháp khá tốt, vừa nhanh vừa ổn định, giống như thường xuyên được luyện tập, xoát xoát xoát một lúc, các miếng khoai tây vừa mỏng vừa đều.
"Oa, kỹ năng dùng dao của anh tốt thật đấy!" Tiết Giai Duyệt thán phục, rất ngưỡng mộ kỹ năng dùng dao của anh.
Hứa Ngạn Văn khóe môi khẽ nhếch lên, bình thản nói: "Nếu luyện tập chăm chỉ thì sẽ biết làm thôi. "
Ha ha!
Tiết Giai Duyệt bĩu môi, cô nấu ăn nhiều năm như vậy, tự nhận món ăn mình làm khá ngon, nhưng kỹ năng dùng dao vẫn thua xa Hứa Ngạn Văn.
Muốn làm văn giỏi thì luyện nhiều sẽ biết, đọc nhiều sẽ tốt, nhưng đối với một số người , họ không cần phải tập luyện, chỉ cần dựa vào tài năng.( Nhìn xem , đây chính là sự khác biệt giữa người siêng và thiên tài ヽ (`Д')ノ )
Tuy nhiên tài năng còn phụ thuộc vào từng người. Chờ đến lúc ăn cơm ,Tiết Giai Duyệt lại thở dài, trù nghệ của Hứa Ngạn Văn vô cùng tốt, so với mấy cô làm thì ăn ngon hơn nhiều. Mặc dù cô không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là như vậy nha .
Tiết Giai Duyệt ăn thử miếng "khoai tây xào dấm", mùi vị vô cùng ngon. Cô không nhịn được liền nói với Hứa Ngạn Văn: "Về sau nếu anh không làm chủ tịch, có thể tự mở quán ăn, đảm bảo việc kinh doanh vô cùng thuận lợi. "
Tay cầm đũa của Hứa Ngạn Văn dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn cô, nói: "Em chắc chứ?"
Mặc dù câu nói của Hứa Ngạn Văn rất bình thường, nhưng Tiết Giai Duyệt cảm nhận sự khinh bỉ bên trong câu nói.
Nghĩ lại cũng đúng. Anh đường đường chủ tịch tập đoàn Hứa thị, giá trị bản thân ước tính lên tới hàng chục tỷ. Mỗi ngày kiếm được mấy trăm vạn. Cô lại bảo anh "nếu không làm chủ tịch nữa thì chuyển sang đầu bếp". Rõ ràng là đang coi thường anh?
Tiết Giai Duyệt tự vỗ đầu mình một cái để nhắc nhở bản thân tỉnh táo, người ngồi đối diện chính là nam chính, không phải con chó con mèo, không được phép luyên thuyên!
"Món ăn anh làm ăn rất ngon . " Tiết Giai Duyệt vội vàng chuyển chủ đề.
Cách chuyển chủ đề của cô quá cứng nhắc!
Hứa Ngạn Văn khẽ "ừ" một tiếng.
Tiết Giai Duyệt muốn xoa dịu bầu không khí, lại nói tiếp: "Trước khi ở nhà chính không thấy anh nấu cơm. "
Hứa Ngạn Văn thờ ơ nói: "Phiền phức, không muốn làm!"
Tiết Giai Duyệt: "..."
Nghe được lời nói của Hứa Ngạn Văn, Tiết Giai Duyệt suýt chút nữa làm rơi bát xuống đất. Anh nói nấu cơm rất phiền phức cho nên không muốn làm!
Nhưng... nhưng... hôm nay anh lại !
Hứa Ngạn Văn đặt đũa xuống, nhắm mắt lại uống một ngụm cạnh, đứng dậy, trước khi rời đi nói: "Có qua có lại."
Ha ha!
Tiết Giai Duyệt muốn lườm anh, cô xuống bếp nấu cơm nhiều lần như vậy, mà anh mới chỉ làm đúng một lần! Hừ!
...
Mấy ngày sau, Tiết Giai Duyệt nằm ở nhà nghỉ ngơi dưỡng thương.
Lấy cớ bị thương, Tiết Giai Duyệt lười biếng không chịu nấu cơm
Đối với việc này, Hứa Ngạn Văn không có ý kiến. Ngược lại, vào mỗi sáng anh đều làm bữa sáng cho cô, buổi tối vừa về nhà liền xuống bếp nấu bữa tối. Nếu phải tăng ca, Hứa Ngạn Văn sẽ gọi điện thoại báo cho cô, kêu cô tự gọi đồ ăn bên ngoài. Thế nên, mấy ngày nay cô đều trải qua khoảng thời gian thử giãn thoải mái.
Buổi sáng hôm nay, trước khi đi làm, Hứa Ngạn Văn nói với Tiết Gia Duyệt là tối nay có việc bận, có thể đến khuya mới về nhà, kêu cô tự lo liệu bản thân.
Tiết Gia Duyệt rất hưởng thụ mấy ngày này được anh chăm sóc, trong lòng rất thoải mái, lúc nghe anh nói tối nay sẽ về muộn, thực ra có chút không nỡ, nhưng biết công việc anh rất bận, cô không nên quấy rầy anh, ngoan ngoãn đồng ý.
"Anh cứ tập trung làm việc đi. Em tự chăm sóc bản thân được. "
"Anh đi đây. "
"Bye bye. " Tiết Giai Duyệt vẫy tay chào, nhìn anh rời đi.
Hứa Ngạn Văn vừa đi khuất, cô liền nhận được điện thoại của Hứa lão gia tử.
"Duyệt Duyệt, mấy ngày hôm nay cháu đang bận chuyện gì? Tại sao không đi về nhà chính?"
Tiết Giai Duyệt muốn dấu ông lão chuyện cô bị thương, để ông lão không phải lo lắng, cô nói mình đang tập trung vẽ bản thiết kế và đang muốn tìm một công việc: "Con đang vẽ một số bản thiết kế. Hứa ca khen bản vẽ rất đẹp. Con đã nộp cv trên mạng, đang muốn tìm studio thích hợp rèn luyện và tích lũy thêm kinh nghiệm ạ. "
Hứa lão gia biết tin cô đang đi tìm công việc, vội vàng quan tâm hỏi: "Vậy cháu đã tìm được công việc chưa?"
Tiết Giai Duyệt chỉ có thể nói: "Chưa ạ. "
Hứa lão gia tử liền nói: "Vậy cháu đừng đi tìm nữa. Ông nội mở cho cháu một cái studio, thế nào?"
"Cháu không muốn. " Tiết Giai Duyệt vội vàng nói: "Cháu muốn tự dựa vào bản thân mình. "
"Không phải ông nói rồi sao, cháu muốn thứ gì thì cứ nói với ông. " Hứa lão gia tử không muốn cô phải chịu khổ.
Tiết Giai Duyệt nghiêm túc nói: "Ông nội, cháu biết ông chỉ muốn tốt cho cháu, nhưng cháu muốn tự rèn luyện bản thân. Nếu chuyện gì cũng dựa vào ông hết, biết bao giờ cháu mới trưởng thành?"
Bằng cách nào, Tiết Giai Duyệt nói hết những điều trong lòng, có lẽ chính sự kiên trì của Tiết Gia Duyệt đã khiến Hứa lão gia tử cảm động, cuối cùng ông lão cũng đồng ý.
"Vậy thì con tự mình đi tìm công việc, nếu tìm không được. Chúng ta mở studio và tự thành lập thương hiệu của mình. " Hứa lão gia tử nói: "Duyệt Duyệt của ông thông minh như vậy, là người giỏi nhất trên đời này!"
Tiết Giai Duyệt nở nụ cười vui vẻ: "Ông nội. Ông nội đúng là biết cách làm cho mọi người vui vẻ. "
"Vui thì ngày mai nhớ về phải về nhà chính, kêu cả Ngạn Văn về chung. " Hứa lão gia tử nói.
"Được ạ. " Tiết Giai Duyệt mỉm cười đáp ứng.
...
Buổi chiều gần lúc tan làm, trợ lý Phùng nhận điện thoại báo bạn gái nhập viện. Bình thường công việc của trợ lý Phùng rất bận rộn, không thể dành thời gian ở bên cạnh bạn gái. Bạn gái vì điều này mà rất nhiều lần trách móc anh ta, lần này đột nhiên ngã bệnh đang phải nhập viện, nếu anh ta không đi đến chăm sóc cô ấy thì từ giờ không cần phải qua nữa.
Bạn gái đã nói với anh ta như vậy trong điện thoại: "Nếu lần này anh không tới đây, thì từ nay về sau không cần phải tới đây nữa. "
Trợ lý Phùng lo lắng, anh ta định cùng Hứa Ngạn Văn tham dự bữa tiệc xã giao, bây giờ xảy ra chuyện này, đành phải đi vào xin phép Hứa Ngạn Văn nghỉ.
Hứa Ngạn Văn khi biết nguyên nhân, không hề gây khó dễ anh ta, ngược lại tốt bụng cho trợ lý Phùng nghỉ thêm mấy ngày: "Tôi cho cậu 3 ngày nghỉ, cậu chăm sóc bạn gái của cậu thật tốt, chờ sau khi giải quyết xong mọi việc thì quay lại làm việc. "
"Cảm ơn Hứa tổng. " Trợ lý Phùng vô cùng cảm kích, suýt chút nữa thì bật khóc.
Hứa Ngạn Văn bật cười nói: "Nhưng trước đó cậu thu xếp công việc thật ổn thỏa. Bữa tiệc cậu ra cử ai đó đi tham dự tiệc xã giao với tôi. "
"Vâng. Tôi ngay lập tức đi sắp xếp." Trợ lý Phùng vội vàng đi ra thu xếp.
Trong phòng thư ký, Lâm Đạt đang ngồi sắp xếp tài liệu. Lúc trợ lý Phùng bước vào, trong phòng chỉ có mình cô ấy, liền hỏi những người khác đâu rồi?
Lâm Đạt bật cười nói: "Chị Kỳ đi công tác. Còn Văn Văn đi đưa văn kiện. "
"Quên đi. " Trợ lý Phùng đành cử Lâm Đạt đi tham gia bữa tiệc rượu, "Buổi tối này, Hứa tổng phải tham gia bữa tiệc xã giao. Cô đi cùng Hứa tổng nhé. "
"Tôi?" Lâm Đạt không chắc chắn hỏi lại một lần nữa, trong lòng kích động muốn nhảy cẫng. Trước đó cô ta chưa từng cùng Hứa Ngạn Văn tham dự bất cứ tiệc xã giao nào .
Trợ lý Phùng gật đầu, "Đúng vậy. Kế hoạch là tôi đi cùng Hứa tổng. Nhưng bạn gái tôi nhập viện. Hứa tổng đồng ý cho tôi nghỉ 3 ngày. Tôi phải đi đến bệnh viện chăm sóc bạn gái. Buổi tối hôm nay đành phải để cô đi thay tôi. "
Khi xác nhận là mình cùng Hứa Ngạn Văn tham dự bữa tiệc xã giao. Trong lòng Lâm Đạt rất kích động, không kiềm chế được khóe miệng khẽ nhếch lên, hai cặp mắt sáng như sao, trong lòng thầm hạ quyết tâm: Buổi tối hôm nay nhất định phải ăn mặc xinh đẹp, khiến Hứa Ngạn Văn phải nhìn cô ấy bằng ánh mắt khác!
Buổi chiều lúc tan làm, Hứa Ngạn Văn thấy Lâm Đạt ăn mặc chỉnh tề, cô ấy mặc chiếc váy đen cổ V, trang điểm tinh xảo, trông khá phù hợp.
Lâm Đạt vừa kích động vừa lo lắng đứng trước mặt Hứa Ngạn Văn, nở nụ cười, dùng thân phận người mới để xin lời khuyên của Hứa Ngạn Văn, "Hứa Tổng, tôi lần đầu tham dự bữa tiệc xã giao, không có kinh nghiệm, nếu có điểm gì không tốt, mong ngài nhắc nhở . "
Hứa Ngạn Văn lạnh lùng nhìn cô ta, "Tôi nhớ trước đó cô đã được học lễ nghi ở trường học?"
Nghe thấy vậy, trái tim Lâm Đạt xiết chặt lại, cô ta nghe hiểu được ý của Hứa Ngạn Văn, anh ám chỉ trường học đã học lễ nghi đầy đủ, nếu tham dự bữa tiệc đơn giản như vậy mà cô còn làm không tốt? Tôi còn cử cô đi làm gì?
"Tôi... ý tôi là..." Lâm Đạt đang muốn giải thích.
"Hứa Tổng!" Một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu xám chạy về phía hai người. Người đó chính là phó chủ tịch Vương.
"Xin lỗi, tôi đến muộn." Phó chủ tịch Vương chạy đến, vội vàng nói: "Vừa nãy trợ lý đến bàn luận với tôi một chút việc nên tôi đã đến muộn mấy phút. "
Hứa Ngạn Văn trưng ra khuôn mặt không biểu cảm, giọng nói không để lộ bất kỳ cảm xúc nào , lạnh lùng trầm thấp giống hệt lúc trước, "Không sao đâu. Bây giờ đi chưa muộn. "
"Vâng." Phó chủ tịch Vương vội vàng đuổi theo Hứa Ngạn Văn.
Lâm Đạt đi theo sau. Cô ta ngạc nhiên mãi mới lấy lại tinh thần. Buổi tiệc xã giao tối nay, ngoài cô ta và Hứa Ngạn Văn ra, còn có phó chủ tịch Vương đi cùng!
Lúc ngồi lên xe đi đến bữa tiệc xã giao. Lâm Đạt nhìn người đàn ông bên cạnh. Hứa Ngạn Văn cúi đầu xuống xem điện thoại, nhìn chằm chằm wechat, không thèm quay sang để ý cô ta- đang ngồi bên cạnh.
Lâm Đạt nắm chặt bàn tay, bữa tiệc tối này, cô ta nhất định phải nhân cơ hội này để gần gũi hơn với Hứa Ngạn Văn. Để anh biết được cô ta rất tốt, cô ta dịu dàng thiện thương, cô ta thông minh như thế nào.
Đặc biệt, cô ta so với người vợ không hiểu chuyện của anh tốt hơn gấp ngàn gấp vạn lần. Nếu để cô ta ở bên cạnh anh, cô ta có thể hỗ trợ giúp đỡ anh trong công việc, tuyệt đối không gây rắc rối giống như cô vợ của anh!
Tác giả có lời muốn nói:
Tiết Giai Duyệt: Hồi trước ở nhà chính chưa từng thấy anh nấu cơm
Hứa Ngạn Văn: Phiền phức, không muốn làm!
Tiết Giai Duyệt: Vậy bây giờ?
Hứa Ngạn Văn: Nấu cơm cho em ăn thì được!
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, hôm nay nhớ tiếp tục gửi bao lì xì 666666~~