Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Yoichi
Hứa Ngạn Văn đi theo địa chỉ mà Diệp Minh đã nói, cuối cùng tìm thấy phòng 7-1, cánh cửa chống trộm rỉ sắt mở tung ra, có thể nhìn thấy cách bài trí căn phòng. Hứa Ngạn Văn trực tiếp đi thẳng vào bên trong.
Diệp Minh đang ngồi trên salon ở phòng khách, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy một điếu thuốc, vẫn chưa châm lửa. Anh ta nhìn thấy Hứa Ngạn Văn xuất hiện, vội vàng đứng dậy, khẽ gọi anh Hứa.
Hứa Ngạn Văn cặp mắt sâu hút nhìn lướt qua phòng khách một lượt, ở trong phòng khách ngoại trừ chiếc sofa cũ nát mà Diệp Minh đang ngồi, góc tường còn có một chiếc bàn đã bị bóc sơn. Cạnh bàn có hai chiếc ghế, trên bàn có hộp mì tôm đang ăn dở, mùi hôi khó chịu truyền ra từ cánh cửa sổ phía đối diện. Gió khẽ thổi qua cửa sổ, lớp tường màu vàng bị bong ra đung đưa trong gió.
Nơi này vừa rách vừa nát, một mớ hỗn độn!
Hứa Ngạn Văn nhíu mày hỏi, đi tới hỏi: "Giai Duyệt đang ở đâu?"
Diệp Minh chỉ vào căn phòng bên cạnh, "Ở trong đó."
Vừa dứt lời, Diệp Minh cảm thấy có một cơn gió lướt qua người. Bóng người Hứa Ngạn Văn lóe lên trước mặt anh ta, vội vàng chạy đến căn phòng bên cạnh.
Ở trong phòng, Tiết Giai Duyệt nhắm mắt dựa vào đầu giường, đầu của cô bây giờ vừa choáng váng vừa đau. Cứ mở mắt ra là thấy hoa mắt chóng mặt. Lại còn buồn nôn. Cô đành phải nhắm mắt lại mới cảm thấy thoải mái hơn. Mắt cá chân cũng đau, chỉ cần di chuyển một chút lại đau. Cô không muốn di chuyển, chỉ muốn nằm ở đó, sau đó đánh một giấc.
"Giai Duyệt." Hứa Ngạn Văn lúc nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Tiết Giai Duyệt, chân mềm nhũn.
Trên trán Tiết Giai Duyệt có một cục u lớn, tím đen, trên trán còn dính ít màu, trông rất đáng sợ, cả người cô đều bẩn, giống như vừa mới lăn một vòng dưới đất.
Khi nghe được giọng nói, Tiết Giai Duyệt mở mắt ra, nhìn thấy Hứa Ngạn Văn. Sự tủi thân trong lòng đột nhiên dâng trào và không thể kiểm soát được.
Lúc nãy khi đối diện với Trương Nhân Diễm và Tô Tử Kiều cô không hề khóc, lúc nhìn thấy Diệp Minh cũng không khóc, nhưng khi nhìn thấy Hứa Ngạn Văn, nước mắt không kìm chế từ từ rơi xuống.
"Anh làm sao mới đến ?" Tiết Giai Duyệt ủy khuất Ba Ba khóc ròng nói.
Vốn dĩ Tiết Giai Duyệt không nghĩ mình lại yếu đuối như vậy, nhưng vì nhìn thấy Hứa Ngạn Văn, sự sợ hãi trong lòng dâng lên, trong đó còn có tình cảm của cô, cũng sự ỷ lại nguyên chủ đối với Hứa Ngạn Văn, mong được Hứa Ngạn Văn bảo vệ quan tâm. Cô không thể nào khống chế những cảm xúc đó, nước mắt từ từ chảy ra.
"Xin lỗi. Anh đã đến chậm." Hứa Ngạn Văn tiến lại gần, định đưa tay sờ trán cô, nhưng khi cục u trên đầu cô, lại sợ làm cô đau. Bàn tay đang giơ lên đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vết thương trên trán của cô, vết thương rất nghiêm trọng, đau lòng hỏi: "Có đau không?"
Làm sao có thể không đau được?
Tiết Giai Duyệt nước mắt liên tục rơi xuống, tủi thân mở to đôi mắt tràn ngập nước mắt nhìn Hứa Ngạn Văn, sụt sịt, yếu ớt nũng nịu nói: "Đau... đau lắm. Buồn nôn và chóng mặt."
Hứa Ngạn Văn vừa nghe thấy cô bảo buồn nôn chóng mặt. Nghĩ có khả năng bị chấn thương não, cục u trên đầu lớn như vậy, chắc chắn bị thương rất nặng.
"Anh đưa em đến bệnh viện khám." Hứa Ngạn Văn nóng vội nói.
"Chân em bị bong gân." Tiết Giai Duyệt nức nở chỉ vào mắt cá chân bên phải, vừa di chuyển liền nhíu mày, "Không đi được. Vừa cử động liền đau."
Hứa Ngạn Văn nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, cặp mắt sâu hút nhìn vào vết thương trên mắt cá chân bên phải của cô. Rõ ràng vùng da quanh mắt cá chân sưng tấy lên, làn da trắng nõn trở nên sưng đỏ, nhìn rất đáng thương.
"Tại sao lại bị thương?" Hứa Ngạn Văn nhíu mày hỏi, muốn đưa tay ra sờ thử nhưng lại sợ cô đau. Không biết có ảnh hưởng đến xương không?
"Trương Nhân Diễm cùng Tô Tử Kiều đánh em ngất xỉu. Nhân lúc em hôn mê đưa em đến đây. Lúc em tỉnh lại, thấy bọn họ không để ý liền chạy trốn. Ai ngờ lại bị Tô Tử Kiều phát hiện, anh ta cầm gậy đuổi theo em, em quá hoảng sợ nên ngã từ trên cầu thang xuống."
Vừa nghe cô nói ngã từ trên cầu thang xuống. Trái tim của Hứa Ngạn Văn siết chặt lại, thể nào trên đầu cô có một cục u, chân phải bị bong gân, trên người còn dính bụi. Hóa ra vì quá hoảng sợ nên ngã từ trên cầu thang xuống.
"Anh dẫn em đến bệnh viện khám." Hứa Ngạn Văn khuôn mặt bình tĩnh, cúi người xuống bế Tiết Giai Duyệt lên.
Vì Tiết Giai Duyệt gầy, nên Hứa Ngạn Văn dễ dàng bế cô lên, được Hứa Ngạn Văn bế lên, mặc dù nhìn Hứa Ngạn Văn có vẻ gầy, nhưng Tiết Giai Duyệt cảm thấy khối cơ bắp chắc khỏe của anh, cảm giác rất an toàn!
Lén nhìn trộm một bên mặt của Hứa Ngạn Văn, quai hàm căng thẳng, bờ môi mím lại thành một đường thẳng, hiển nhiên đang đè nén cơn giận.
Lúc này tốt nhất đừng gây sự với Hứa Ngạn Văn, ngoan ngoãn nghe lời anh, trong lòng Tiết Giai Duyệt nảy ra suy nghĩ như vậy, ngoan ngoãn để mặc Hứa Ngạn Văn ôm cô đi ra khỏi căn phòng, dáng vẻ rất ngoan ngoãn hiểu chuyển.
Diệp Minh nhìn thấy Hứa Ngạn Văn bước ra, có vẻ định rời đi luôn. Liền vội vàng tiến lên một bước hỏi: "Anh Hứa, anh định xử lý hai kẻ bắt cóc kia như thế nào?"
"Cậu cứ xem mà làm. Nên đưa đến chỗ nào thì nên đưa đến chỗ đó." Giọng nói của Hứa Ngạn Văn lạnh như băng, giống tiết trời mùa đông băng giá, bước chân anh không hề dừng lại. Bế Tiết Giai Duyệt đi về phía cửa.
Diệp Minh nhìn theo bóng lưng vội vã rời đi của Hứa Ngạn Văn ôm Tiết Giai Duyệt rời đi. Cảm nhận bây giờ Hứa Ngạn Văn không giống như ngày thường, khí chất từ người tỏa ra rất phức tạp, dịu dàng pha trộn sự lạnh lùng, không biết đâu mới thật.
Khóe môi khẽ nhếch lên, Diệp Minh hừ một tiếng. Nghĩ thầm trong lòng ai là người tung tin đồn nói anh Hứa không thích vợ mình, dựa theo những gì anh ta nhìn thấy. Rõ ràng anh rất quan tâm. Về sau có nghe ai dám nói như vậy, anh ta đánh bể đầu chó của tên đó!
Thủ hạ mặc áo vest đang đứng bên cạnh vội đi tới hỏi: " Ngài định xử lý đôi nam nữ ở phòng bên cạnh như thế nào?"
Nam ám chỉ Tô Tử Kiều, còn nữ đang nhắc đến Trương Nhân Diễm.
Diệp Minh nhếch khóe môi nhìn sang phòng bên cạnh. Đôi cẩu nam nữ không sợ chết, dám bắt cóc vợ của anh Hứa, dám động thủ trên đầu thái tuế [1], quá chán sống.
[1] Động thủ trên đầu thái tuế (在太岁头上动土): Dám động tới người có quyền có thế.
"Tôi giao cho cậu. Dạy dỗ bọn họ cẩn thận. Sau đó đưa họ cho cảnh sát"
"Vâng."
"Chú ý đừng để người khác nhìn thấy vết thương."
Người kia vội vàng nói: "Tôi đã rõ. Diệp ca, ngài cứ yên tâm."
Diệp Minh nhìn anh ta, nâng cằm lên, "Đi đi."
Người kia nhanh chóng đi sang phòng bên cạnh. Không bao lâu sau, tiếng gào khóc và cầu xin từ phòng bên cạnh vang ra.
Hứa Ngạn Văn ôm Tiết Giai Duyệt rời khỏi phòng 7-1, lúc từ trên cầu thang đi xuống. Ở dưới lầu nhìn thấy mấy thanh niên vừa nãy. Bọn họ nhìn thấy Hứa Ngạn Văn đang bế Tiết Giai Duyệt, ngay lập tức đoán ra được sự thật.
Lúc nãy, bọn họ nhìn thấy cô gái này bị tên tiểu bạch kiềm Tô Tử Kiều mang lên lầu. Cô gái vùng vẫy kịch liệt. Có vẻ như bị Tô Tử Kiều ép, mà nhìn người đàn ông mặc vest đen lịch lãm, khí chất xuất chúng, có vẻ như ông lớn. Vừa nhận tin tức liền chạy đến đây cứu cô gái.
Đúng lúc này, trên tầng truyền đến tiếng gào thét. Mấy cậu thanh niên vô thức nhìn lên phòng 7-1, lại tiếp tục truyền ra tiếng hét ghê rợn, nghe rất đáng sợ, giống hệt lúc nửa đêm xem phim ma, mấy thanh niên run như cầy sấy, quay sang nhìn nhau, không hẹn mà gặp có nhìn thấy suy nghĩ mắt đối phương "tốt nhất đừng nên dây kẻ này".
Hứa Ngạn Văn đặt Tiết Giai Duyệt lên xe, để cô ngồi xuống vị trí cạnh tài xế. Tiết Giai Duyệt bắt đầu hoa mắt chóng mắt, từ từ nhắm mắt lại nhíu mày, khó chịu "ư ư" mấy tiếng.
"Rất khó chịu?" Nhìn thấy cô khó chịu như vậy. Hứa Ngạn Văn muốn dùng bàn tay vuốt thẳng cặp lông mày của cô.
"Chóng mắt, khó chịu, đau. . ." Tiết Giai Duyệt từ từ nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay nhăn nhó, sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy, còn cả cục u trên trán, nhìn mà giật mình, giống như một con búp bê phát nữa, chỉ cần chạm vào là vỡ.
"Em cố nhịn một chút, anh sẽ đưa bệnh viện nhanh nhất." Hứa Ngạn Văn phóng nhanh như bay, hận không thể chiếc xe bay lên trời, chỉ trong nháy mắt đi đến bệnh viện.
Tiết Giai Duyệt co ro ngồi dựa vào ghế, đau đầu dữ dội, nhắm mắt lại cảm thấy tất cả mọi thứ quay, nước mắt lăn dài trên khóe mi.
Đột nhiên, Tiết Giai Duyệt nhìn một bóng người đàn ông cao lớn mặc quân phục. Anh ấy đi về phía cô, mỉm cười đưa tay ra, giọng nói dịu dàng giống như cơn gió mùa xuân: "Duyệt Duyệt, hãy đi theo anh."
Tiết Giai Duyệt phấn kích nhìn anh ấy, nước mắt lưng tròng, lại muốn giống trước đây chạy đến nũng nịu anh ấy, muốn được anh ấy vỗ về, muốn được anh ấy ôm vào lòng, khẽ nói: "Ca ca... đau quá. . ."
Hứa Ngạn Văn quay sang nhìn, đúng lúc nhìn thấy giọt nước mặt của Tiết Giai Duyệt, giọt nước long lanh chảy dọc theo khuôn mặt, giống như đang rơi vào lòng anh.
Anh đưa tay ra nắm chặt lấy cô của cô, dịu dàng nói: "Giai Duyệt, anh ở đây."
Tác giả có lời muốn nói: Tiết Giai Duyệt: "Ca ca, đau. . ."
Hứa Ngạn Văn: "Anh ở đây."
Hiểu lầm lớn~~~ ha ha ha ha!