Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: wlft
Hứa Ngạn Văn nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm, chúng ta cùng nhau ăn mừng."
Tiết Giai Duyệt ngẩng đầu lên nhìn anh, nghĩ thầm trong lòng hóa ra anh vẫn còn nhớ chuyện này. Phải biết rằng kể từ hôm hai người cãi nhau, anh không thèm nói chuyện với cô một câu. Ngày nào cũng bận đi làm, đi sớm về khuya, hai người thậm chí không nhìn thấy mặt nhau. Không biết công việc bận thật, hay giả vờ bận rộn, cảm giác như anh cố tình tránh mặt cô!
Nhưng bây giờ anh lại nói mình đặc biệt gọi đồ ăn bên ngoài về mừng ngày đầu tiên cô đi làm, còn là những món ăn mà cô thích.
Khiến cho cô bối rối không biết nên nói gì bây giờ.
"Ngày đầu tiên đi làm cảm giác thế nào?" May Hứa Ngạn Văn không định làm khó cô, tự động chuyển chủ đề, hỏi cô tình huống ngày đầu tiên đi làm.
"Tạm ổn."
"Các đồng nghiệp có hòa đồng không?" Hứa Ngạn Văn lại hỏi.
Tiết Giai Duyệt định nói là hòa đồng, nhưng lại nhớ đến Lục Tiểu Vũ, không khỏi nhíu mày.
Hứa Ngạn Văn cũng nhìn ra được nét mặt của cô thay đổi, hỏi: "Em làm sao vậy?"
Tiết Giai Duyệt nhìn Hứa Ngạn Văn, trong đầu lại hiện lên chuyện trước kia, chuyện kia thực ra có chút liên quan đến Hứa Ngạn Văn, khẽ lắc đầu nói: "Không có gì. Hôm nay em chỉ mới làm với 3 người đồng nghiệp. Còn những người khác thì không rõ. Phải tiếp xúc nhiều hơn thì mới rõ được."
Đạo lý đúng là đạo lý, ngày đầu tiên đi làm không thể quen biết hết các đồng nghiệp. Phải tiếp xúc thêm một thời gian mới hiểu rõ tính cách của các đồng nghiệp. Thấy Tiết Giai Duyệt không nói gì nữa, Hứa Ngạn Văn không để ý, chỉ nói: "Trong công việc gặp chuyện gì khó khăn quay về nói cho anh biết."
Tiết Giai Duyệt bật cười, "Em đã lớn rồi. Anh đừng coi em là một đứa trẻ con. Em có thể tự xử lý được."
Hứa Ngạn Văn vẻ mặt bình thản nói, "Em thật thà như vậy. Có khi em không biết mình đang bị bắt nạt"
Tiết Giai Duyệt không phục bĩu môi, "Không hề!"
"Em. . ." Hứa Ngạn Văn vừa định nói "Em dễ tin người", nhưng lại nhớ đến chuyện ngày hôm đó, lúc ấy anh lo lắng cô bị người khác lừa, giọng điệu có hơi gay gắt, không nghĩ mong muốn làm chuyện tốt của cô. Trách mắng cô, khiến cô cảm thấy tủi thân, hai người vì thế mà cãi nhau.
Về sau anh cho người đi điều tra, ngày hôm nay nhận được kết quả điều tra. Xác nhận rằng cô gái kia không phải kẻ lừa đảo, cô ấy thực sự rất đáng thương. Ba của cô ấy là tên cặn bã, anh biết lúc đấy mình đã suy nghĩ nhiều.
Cũng bởi vì lúc ấy anh không xử lý tốt. Nếu giọng điệu lúc đấy bình tĩnh hơn, dùng thái độ khác để nói chuyện với cô, hai người sẽ không cãi nhau, không khó chịu.
"Em cái gì cơ?" Tiết Giai Duyệt thấy anh nói được một nửa, tò mò hỏi.
Hứa Ngạn Văn nhìn cô, bình tĩnh nói: "Không có gì, ăn cơm đi."
Tiết Giai Duyệt cảm thấy rằng anh đang có chuyện gì đó giấu cô, nhưng anh không muốn nói ra, cô không thể làm gì được anh, đành phải cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm.
. . .
Lâm Đạt sau khi tan làm, đi tàu điện ngầm đi đến nhà chú cô ta.
Chú cô ta là giáo sư Hàn của trường đại học H, cũng là giáo sư đại học của Hứa Ngạn Văn.
Cô ta sau khi tốt nghiệp đại học được đi đến tập đoàn Hứa thị làm việc, được phân công làm thư ký bên cạnh Hứa Ngạn Văn, phần lớn là công lao của giáo sư Hàn.
Chỉ là ở trên thế giới này, người với người quá khác biệt, cùng một loại gạo có thể nuôi sống 100 người, cho dù là anh em ruột, kinh nghiệm không giống nhau, phát triển cuối cùng cũng không giống nhau.
Hơn 20 năm về trước, giáo sư Hàn thông minh, học giỏi. Hàn gia dồn hết tiền bạc cho ông ta đi học cấp ba, lên đại học, cuối cùng được đại học giữ lại làm giảng viên. Tự dựa vào năng lực của bản thân, được phong hàm phó giáo sư và giáo sư. Còn cưới được con gái của thầy hiệu trưởng, nhảy lên nhiều cấp, thoát ly khỏi thân phận nông dân trở thành vị giáo sư nổi tiếng của đại học H, được hưởng nhiều phụ cấp và trợ cấp, sinh sống tại khu biệt thự dành cho người giàu.
Còn bố của Lâm Đạt, không chịu học hành tử tế hồi còn trẻ, phải đi làm từ sớm. Đầu tiên ông ấy nhận vào làm việc ở nhà máy, sau này kết hôn với con gái của sư phụ. Mặc dù hai người làm việc chăm chỉ cần cù, nhận bằng khen công nhân ưu tú, nhưng không thể kiếm được nhiều tiền, đến bây giờ tiền lương của hai người cộng lại mới hơn 1 vạn, còn không đủ tiền mua túi xách cho con gái của chú.
Hai anh em, chênh lệch với nhau quá lớn, một người chăm chỉ học hành, công thành danh toại, còn một người cả đời làm công nhân, không có cái gì trong tay.
Lâm Đạt trong lòng mất cân bằng, đặc biệt khi cô ta nhìn thấy Hàn Nhã Tuệ - con gái của Hàn lão sư, sự chênh lệch quá lớn, khiến cho cô ta cảm thấy mất cân bằng cực đại.
Cô ta luôn tự hỏi, con gái của giáo sư thì sao, học không tốt, thành tích không tốt bằng cô ta, vẻ ngoài cũng không xinh đẹp bằng cô ta!
Nhưng bởi vì người em họ này, có ba làm giáo sư, trong nhà lại có tiền, có thể thoải mái mua túi hàng hiệu, đi du học nước ngoài, quen bạn trai phú nhị đại, muốn đi đâu du lịch cũng được, muốn mua gì thì mua. Mỗi ngày đều trải qua cuộc sống giàu có.
Còn cô ta? Từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng dùng ánh mắt ghen tị chạy theo em họ, ghen tị cái váy xinh đẹp của em họ đang mặc, ghen tị khi nhìn thấy em họ dùng túi hiệu, ghen tị khi em họ có bạn trai giàu có, ghen tị em họ được sống cuộc sống mình mong muốn.
Không, cô ta không thể suốt ngày chỉ biết ghen tị mãi được!
1
Cô ta nhất định phải có cuộc sống mình mong muốn, theo đuổi ước mơ, điều này không hề có gì sai!
Cuối cùng cũng đi đến biệt thự của giáo sư Hàn. Cô ta đứng ở cửa nhấn chuông, Tiểu Mỹ - người giúp việc đi ra mở cửa.
Lâm Đạt nhìn thử vào trong nhà, hỏi Tiểu Mỹ, "Chú có ở nhà không?"
Tiểu Mỹ giơ tay lên chỉ thư phòng ở trên lầu hai: "Giáo sư Hàn đang ở thư phòng."
Lâm Đạt liền nói: "Vậy tôi đi lên thư phòng tìm chú."
"Lâm Đạt đến chơi à?" Lâm Đạt vừa mới bước vào nhà, mợ Tưởng Bích Hoa từ trên lầu xuống.
Tưởng Bích Hoa khi nhìn thấy Lâm Đạt, trong mắt để lộ rõ sự chán ghét, dù biểu cảm trên khuôn mặt bà ta che giấu rất tốt. Từ trước đến này, bà ta rất ghét Lâm Đạt, nhà nghèo lúc nào cũng chạy đến nhà bà ta xin tiền.
Lâm Đạt cũng biết được suy nghĩ của Tưởng Bích Hoa, trên khuôn mặt không biểu lộ gì, không mặn không nhạt chào một tiếng "mợ". Đi ngang qua Tưởng Bích Hoa đi lên lầu, nói: "Cháu đi lên lầu tìm chú Hàn."
Tưởng Bích Hoa nhìn theo bóng lưng của Lâm Đạt đi lên lầu hai, sự chán ghét trong ánh mắt càng hiện rõ, bĩu môi nói: "Không biết lại có việc gì muốn đến nhờ lão Hàn đây? Phiền phức như con ruồi nhặng, đuổi mà không chịu đi!"
Lâm Đạt đúng là đi đến nhờ giáo sư Hàn giúp. Cô ta sắp hết thời gian thử việc, có thể tiếp tục ở lại tập đoàn Hứa thị làm việc, hay tiếp tục ở bên cạnh Hứa Ngạn Văn hay không thì cô không rõ. Cô tự nhận bản thân mình làm việc rất tốt, nhưng có một số chuyện làm tốt chưa chắc đã thành công. Cô ta không thể ngồi yên chờ chết, cô ta phải đi đến nhờ giáo sư Hàn giúp đỡ. Giáo sư Hàn là giáo sư đại học của Hứa Ngạn Văn, chỉ cần ông ấy mở miệng nhờ Hứa Ngạn Văn giúp, Hứa Ngạn Văn chắc chắn không từ chối. Giống như lúc cô ta được nhận vào Hứa thị làm việc.
Ở trong thư phòng, Lâm Đạt vừa nhìn thấy giáo sư Hàn, giả bộ đáng thương nói với giáo sư Hàn: "Chú, thời gian thử việc của cháu sắp kết thúc. Chú cũng biết bài kiểm tra đánh giá của Hứa thị rất nghiêm ngặt, cạnh tranh khốc lệnh. Cháu tiến vào công ty làm việc là nhờ chú giúp, dù cháu có làm tốt đến đâu không thể nào bằng được những người khác. Cháu sợ cháu bị họ chèn ép. Chú có thể đi đến gặp Hứa tổng, giữ cháu ở lại công ty làm việc."
2
Giáo sư Hàn vẫn luôn nhớ rõ trong lòng năm đó ông ta đi học, trong nhà không có tiền, là anh trai của ông ta, cũng chính là ba của Lâm Đạt đi làm, kiếm tiền đóng tiền học phí cho ông ta. Ông ta rất quý đứa cháu Lâm Đạt này, học hành chăm chỉ, lại ngoan, so với Hàn Nhã Tuệ - con gái ông ta thì hiểu chuyện hơn nhiều. Cho nên Lâm Đạt có chuyện gì cần giúp đỡ, chỉ cần ông ta giúp được, ông ta đều nguyện ý giúp một tay.
Bây giờ Lâm Đạt lại chạy đến nhờ ông ta, kêu ông ta đi đến gặp Hứa Ngạn Văn, nhờ Hứa Ngạn Văn tiếp tục cho cô ta ở lại Hứa thị làm việc.
Giáo sư Hàn suy nghĩ một lúc, chuyện này kêu đơn giản cũng đơn giản, nói phức tạp thì cũng phức tạp, còn phụ thuộc vào thái độ Hứa Ngạn Văn. Chỉ cần Hứa Ngạn Văn chịu nể mặt ông ta, gật đầu một cái là có thể giải quyết.
"Để chú đi đến gặp cậu ấy nói chuyện." Hàn giáo sư đồng ý.
Lâm Đạt vui mừng khôn xiết, "Cảm ơn chú."
Giáo sư Hàn nhìn cô ta, lại nói: "Nhưng có chuyện này chú phải nhắc trước. Chú chỉ đi đến đó nói chuyện, điều quan trọng nhất thái độ làm việc cùng năng lực của cháu. Cháu làm tốt, tất cả mọi người đều nhìn thấy, chắc chắn không bỏ qua cháu."
Lâm Đạt vội vàng gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu, "Chú, cháu đã rõ. Cháu nhất định sẽ làm việc thật tốt."
"Vậy hai ngày nữa chú sẽ mời cậu ấy ăn bữa cơm. Đích thân bàn với cậu ấy về chuyện này." Giáo sư Hàn nói xong khẽ dừng lại, nhìn Lâm Đạt hỏi, "Hôm đó cháu đi cùng với chú."
Lâm Đạt chỉ mong như vậy, vội vàng nói: "Vâng, chú."
Sau khi thảo luận mọi chuyện xong xuôi với giáo sư Hàn. Lâm Đạt đứng dậy chào tạm biệt. Giáo sư Hàn giữ cô ta lại: "Ở lại ăn cơm tối."
Lâm Đạt nói: "Cháu xin lỗi. Cháu đã hẹn trước với bạn, để lần sau vậy."
Giáo sư Hàn gật đầu, đứng dậy tiễn cô ta.
Lúc Lâm Đạt đi xuống dưới lầu, lại gặp mợ Tưởng Bích Hoa cùng em họ Hàn Nhã Tuệ.
Nhìn thấy giáo sư Hàn cũng đứng đó, Tưởng Bích Hoa nở nụ cười hỏi: "Cháu ở lại đây ăn cơm rồi về."
Lâm Đạt lặp lại câu nói vừa nãy mới nói với giáo sư Hàn, "Mợ, cháu xin lỗi. Cháu đã hẹn trước với bạn. Cháu đi trước."
Tưởng Bích Hoa không giữ cô ta lại, nhìn giáo sư Hàn tiễn Lâm Đạt ra ngoài.
Hàn Nhã Tuệ kéo ống tay áo của Tưởng Bích Hoa, chán ghét nói: "Chị ta lại đến nhà chúng ta làm gì?"
Tưởng Bích Hoa nhìn ra ngoài cửa, "Mẹ làm sao biết được. Tí nữa con tự đi hỏi ba con ý."
Hàn Nhã Tuệ ngay lập tức hiểu, "Tí nữa con đi hỏi ba sau!"
"Ngoan!" Tưởng Bích Hoa đưa tay lên xoa đầu Hàn Nhã Tuệ.
Lâm Đạt từ trong nhà giáo sư Hàn bước ra, nhớ lại bộ váy Hàn Nhã Tuệ đang mặc trên người là kiểu dáng mới nhất, cùng dáng vẻ làm bộ làm tịch của Tưởng Bích Hoa. Cảm giác hâm mộ, đố kỵ, bất công đan xen trong lòng cô ta.
Cô siết chặt lòng bàn tay, trong lòng thầm nghĩ, hãy chờ đấy, rồi có một ngày, cô ta nhất định khiến Tưởng Bích Hoa cùng Hàn Nhã Tuệ cúi đầu xuống lấy lòng cô ta!
. . .
Ngày hôm sau, Hứa Ngạn Văn đang làm việc ở công ty, nhận được điện thoại của giáo sư Hàn.
Ở trong điện thoại, giáo sư Hàn quan tâm hỏi Hứa Ngạn Văn: "Công việc của em dạo gần đây có bận không?"
Hứa Ngạn Văn đặt tài liệu vừa ký xong sang một bên, trả lời giáo sư Hàn: "Cũng ổn. Gần đây em không bận lắm."
Giáo sư Hàn tán gẫu nói chuyện với anh mấy câu, sau đó liền đi vào chuyện chính, bật cười nói: "Buổi tối hôm nay em có rảnh không? Thầy muốn mời em đi ăn."
"Giáo sư Hàn, thầy có chuyện gì vậy?" Mối quan hệ giữa Hứa Ngạn Văn và giáo sư Hàn khá tốt. Phòng nghiên cứu giáo sư Hàn dẫn dắt có một vài liên hệ với hoạt động kinh doanh của Hứa thị. Lần trước, Hứa Ngạn Văn quay về trường giảng bài, vì nhận được lời mới của giáo sư Hàn. Khi giáo sư Hàn nói muốn mời anh ăn tối, Hứa Ngạn Văn nghĩ chắc giáo sư Hàn muốn bàn bạc về đề tài nghiên cứu.
Giáo sư Hàn không nói thẳng ra ở trong điện thoại, chỉ nói: "Chuyện rất dài. Tạm thầy thầy không thể nói rõ ràng trong điện thoại được. Hay là tối nay chúng ta gặp mặt nói chuyện trực tiếp với nhau, em thấy thế nào?"
Trên thực tế, mối quan hệ giữa Hứa Ngạn Văn và giáo sư Hàn chỉ đơn giản là thầy trò. Nhưng phòng nghiên cứu của giáo sư Hàn thường xuyên hợp tác với công ty của Hứa Ngạn Văn. Giáo sư Hàn đã nói như vậy, đương nhiên Hứa Ngạn Văn không thể từ chối.
Hứa Ngạn Văn nhìn thử lịch trình, trùng hợp buổi tối hôm nay anh rảnh, nên đồng ý.
"Vậy tối nay chúng ta gặp nhau ở khách sạn Hữu Nghị." Giáo sư Hàn nói thêm mấy câu liền cúp máy.
Hứa Ngạn Văn suy nghĩ một lúc, gửi tin nhắn wechat cho Tiết Giai Duyệt: Tối nay anh không về nhà ăn cơm.
. . .
Ở phòng làm việc X.W, Tiết Giai Duyệt đang ngồi phân loại bản vẽ. Hà tổng gọi Vương Đan đi đến văn phòng, Vương Đan giao công việc phân loại bản vẽ cho Tiết Giai Duyệt.
Vương Đan đi tầm khoảng 30 phút rồi quay về phòng, triệu tập mọi người nói: "Hà tổng nói tối nay muốn mời mọi người đi liên hoan."
"Chị Vương, có chuyện gì vui sao?" Trình Vĩ dựa vào bàn làm việc hỏi.
Vương Đan chỉ Tiết Giai Duyệt đang ngồi bên cạnh anh ta: "Vì có người mới đến nên Hà tổng muốn tổ chức tiệc chào mừng."
Trình Vĩ nghe thấy vậy liền bật cười, "Lúc chúng ta mới tới công ty. Hà tổng tại sao không tổ chức tiệc chào mừng chúng ta. Giai Duyệt vừa đến, ngài ấy liền tổ chức tiệc. Đây rõ ràng là phân biệt đối xử. Hà tổng đúng là thiên vị!"
Vương Đan nhìn anh ta, "Tí nữa cậu đi mà thắc mắc trực tiếp với Hà tổng!"
Trình Vĩ vội vàng sờ mũi nói, "Được rồi. Coi như tôi chưa nói gì cả."
Vương Đan tặng cho anh ta nụ cười hả hê. Lục Tiểu Vũ ngồi bên cạnh từ nãy đến giờ không lên tiếng, đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Chị Vương, nhà em hôm nay có việc. Không thể đi liên hoan được."
"Vì sao lại không đi?" Trình Vĩ tình cờ đứng bên cạnh cô ta, cúi đầu xuống hỏi.
Lục Tiểu Vũ quay sang nhìn anh ta, "Tôi đã nói là nhà tôi có việc."
Trình Vĩ tặc lưỡi, "Có chuyện gì vậy? Hà tổng vất vả lắm mời chúng ta đi ăn, đi ăn xong rồi về nhà sau cũng được!"
Lục Tiểu Vũ bật cười, "Nhà tôi bận chuyện gì thì việc gì mà tôi phải nói cho cậu biết. Chỉ là một bữa cơm mà thôi, giống như chưa bao giờ được ăn. Đi ăn về liệu có mọc thêm được cái miệng không?"
Lời nói khó nghe, giọng điệu chanh chua, Vương Đan nghe xong khẽ nhíu mày, Trình Vĩ cảm thấy nhàn chám, quay sang nói chuyện với Tiết Giai Duyệt.
"Giai Duyệt, cô thích ăn món gì?"
Tiết Giai Duyệt bật cười nói: "Tôi ăn gì cũng được. Hà tổng mời khách, cứ để ngài ấy lựa chọn!"
Lục Tiểu Vũ ngồi bên cạnh đập cốc xuống bàn, phát ra tiếng động rất lớn. Tiết Giai Duyệt cùng Trình Vĩ quay sang nhìn cô ta, Lục Tiểu Vũ khó chịu trợn mắt lên nhìn, "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng nhìn thấy ai bị trượt tay à?"
Trình Vĩ ngày thường rất hoạt bát, rất hiếm khi nổi giận. Bị Lục Tiểu Vũ khiêu khích hai lần liên tiếp, Trình Vĩ tức giận nói: "Cô không nhìn chúng tôi làm sao biết chúng tôi nhìn cô. Đúng là đồ không biết xấu hổ?"
"Anh. . ."
"Không phải anh nói lúc mình đến Hà tổng không thèm tiệc chiêu đãi. Anh tưởng mình là ai? Hà tổng có khi chẳng thèm nhớ mặt anh?"
"Cô cũng chỉ là một nhà thiết kế nhỏ bé. Đừng có tưởng mình là rễ hành?"
"Đây là phòng làm việc, không phải ở nhà cô. Đừng tưởng ai cũng có nghĩa vụ phải nhường nhịn cô?"
"Cô là cái thá gì, tôi quen cô à!"
"Con mẹ nó! Nghĩ mình là công chúa sao. Bọn tôi đếch thèm hầu hạ cô!"
Trình Vĩ mắng mấy câu liên tiếp, cho đến khi Lục Tiểu Vũ cứng họng, khuôn mặt đỏ ửng lên, Tiết Giai Duyệt ngồi bên cạnh chỉ biết trợn tròn mắt lên nhìn.
"Anh... bắt nạt tôi!" Lục Tiểu Vũ không thể chịu được nữa, ném tài liệu đang cầm trong tay xuống bàn. Bật khóc nức nở chạy ra ngoài.
Vương Đan nhìn thấy vậy, quay sang lườm Trình Vĩ, phê bình: "Tốt xấu gì người ta cũng là phụ nữ. Cậu nên nhường nhịn cô ấy, mấy lời cậu nói ra thực sự khiến người khác đau lòng."
Trình Vĩ không phục cãi lại: "Chị Vương, tại sao tôi phải nhường cô ta. Tôi nhường cô ta không biết bao nhiêu lần. Cô ta lúc nào tỏ vẻ, hất cằm sai khiến tôi. Tôi không phải ba của cô ta, đương nhiên không thể lúc nào cũng chiều chuộng cô ta!"
Không đợi Vương Đan lên tiếng, Trình Vĩ lại nói tiếp, "Chuyện hôm nay không thể trách tôi được. Mọi người vui vẻ chuẩn bị đi ăn liên hoan. Một mình cô ta nói không muốn đi. Còn tỏ vẻ chanh chua đánh đá. Tôi với Giai Duyệt bàn luận thì có liên quan gì đến cô ta. Cô ta suýt nữa đập vỡ cốc. Với thái độ sống như vậy, ở bên ngoài suốt bao nhiêu năm mà không bị người ta đánh chết. Có thể sống đến bây giờ, quả thực là kỳ tích!"
Vương Đan không thể phản bác lại được.
"Nhịn nhau tí đi. Để tôi chạy ra ngoài xem cô ấy thế nào." Vương Đan xua tay, khuyên mọi người nhường nhịn nhau mấy câu. Rồi chạy ra ngoài đi tìm Lục Tiểu Vũ.
Sau khi Vương Đan rời đi, Trình Vĩ đắc ý nhường mày nhìn Tiết Giai Duyệt. Tiết Giai Duyệt giơ ngón tay cái lên, "Cậu quả thực trâu bò."
Trình Vĩ bật cười đắc ý.
Lúc này, Tiết Giai Duyệt nhận được tin nhắn wechat của Hứa Ngạn Văn: Tối nay anh không về nhà ăn cơm.
Tiết Giai Duyệt cũng gửi tin nhắn cho Hứa Ngạn Văn: Được. Tối nay em không về nhà ăn cơm tối. Đi liên hoan với đồng nghiệp.
Tin nhắn được gửi đi, Hứa Ngạn Văn vẫn chưa trả lời. Tiết Giai Duyệt đoán anh đang bận, nên không thèm để ý đến anh.
Buổi chiều lúc tan làm, Hứa Ngạn Văn từ trong văn phòng bước ra. Lúc đi ngang qua phòng thư ký, tình cờ gặp Lâm Đạt cầm theo ví từ trong phòng bước ra. Cô ta lúc nhìn thấy Hứa Ngạn Văn, vội vàng gọi anh lại, "Hứa tổng."
Hứa Ngạn Văn dừng lại, nhìn cô ta hỏi: "Có chuyện gì?"
Lâm Đạt nở nụ cười rạng rỡ, ngọt ngào nói: "Có thể cho tôi đi nhờ xe ngài được không. Chú tôi nói để tôi đi chung với ngài."
Hứa Ngạn Văn ngạc nhiên, giáo sư Hàn nói có chuyện muốn tìm anh, mời anh đi ăn cơm, chẳng lẽ còn gọi cả Lâm Đạt đi cùng?
Nhưng vì Lâm Đạt là cháu gái của giáo sư Hàn. Giáo sư Hàn muốn mời cô ấy đi ăn cơm cùng, có thể là vì chuyện khác.
Với tình huống này, Hứa Ngạn Văn không từ chối không cho Lâm Đạt đi nhờ xe, khẽ gật nói, "Được. Đi thôi."
Lâm Đạt vội vàng chạy theo Hứa Ngạn Văn, phấn khích vì được ngồi xe của Hứa Ngạn Văn. Đi đến khách sạn Hữu Nghị mà giáo sư Hàn đặt bàn trước.
Ở bên này, Tiết Giai Duyệt cùng mọi người sau khi tan làm, cùng nhau lái xe đi đến khách sạn Hữu Nghị tổ chức tiệc liên hoan.
Mất khoảng 10' xe đi đến trước cửa khách sạn Hữu Nghị. Tiết Giai Duyệt cùng mọi người xuống xe ở trước cửa khách sạn.
Khi bọn họ chuẩn bị bước vào khách sạn, một chiếc xe Bentley màu đen chạy ngang qua. Tiết Giai Duyệt nhìn thấy cái xe này có vẻ quen. Cô quay sang nhìn, cửa xe mở ra, Hứa Ngạn Văn cùng Lâm Đạt lần lượt bước xuống xe.
Khi nhìn thấy Hứa Ngạn Văn cùng Lâm Đạt từ trên xe Bentley bước xuống, sự kết hợp trai tài gái sắc, vẻ ngoài xinh đẹp lộng lẫy, nhìn xứng đôi. Khiến mọi người quanh đó không nhịn được dừng lại nhìn hai người bọn họ.
Tiết Giai Duyệt quan sát Hứa Ngạn Văn và Lâm Đạt, mặc dù khuôn mặt người đàn ông không cảm xúc, nhưng ngày thường anh cũng ít khi để lộ cảm xúc. Nên không thể đoán tâm trạng bây giờ của anh, cô đoán chắc hẳn anh rất vui, có một mỹ nhân bên cạnh, cho dù tâm trạng không vui cũng phải vui thôi.
Còn mỹ nhân bên cạnh, không cần phải nó, nụ cười trên khuôn mặt, chỉ thiếu mức lôi bút ra ghi "đang rất hạnh phúc".
Tiết Giai Duyệt thầm cười nhạo trong lòng. Hứa Ngạn Văn gửi tin nhắn wechat cho cô nói "tối nay không về ăn cơm", hóa ra muốn đi ăn tối cùng mỹ nhân. Rõ ràng muốn cùng tình nhân đi hẹn hò. Đương nhiên không muốn về nhà ăn cơm, có mỹ nhân bên cạnh chăm sóc, dù ăn cám lợn cũng cảm thấy ngon.
Lúc Tiết Giai Duyệt nhìn thấy Hứa Ngạn Văn. Hứa Ngạn Văn cũng nhìn thấy Tiết Giai Duyệt. Anh không ngờ lại gặp Tiết Giai Duyệt ở đây, nhìn thấy Tiết Giai Duyệt đi cùng mấy người đồng nghiệp ở phòng làm việc X.W, khẽ nhíu mày.
Không may, hành động nhíu mày này của Hứa Ngạn Văn đã bị Tiết Giai Duyệt nhìn thấy.
Tiết Giai Duyệt nhìn thấy hành động nhíu mày của Hứa Ngạn Văn, trong lòng lại không nhịn được cười, chắc không ngờ gặp cô ở đây, vô tình bắt gặp anh đi hẹn hò với cô gái kia? Cho nên đàn ông mà, đúng thật là. Cô muốn xem anh định làm gì? Dù sao lén đi ra ngoài hẹn hò với người khác bị phát hiện cũng là anh, người sai cũng là anh!
Nhưng Tiết Giai Duyệt không ngờ rằng, sau khi Hứa Ngạn Văn nhìn thấy cô, ngoài trừ nhíu mày ra, anh không hề phản ứng hay hành động nào khác. Ngược lại, cô gái đi bên cạnh vô cùng săn sóc, đi bên cạnh anh đang cười nói chuyện gì đó
Đau mắt!
Tiết Giai Duyệt bĩu môi, định xoay người rời đi.
Ai ngờ! Sếp của bọn cô, Hà tổng- người phụ trách phòng làm việc. Khi nhìn thấy Hứa Ngạn Văn từ trên xe Bentley bước xuống, đột nhiên chạy về phía Hứa Ngạn Văn. Xấu hổ, nở nụ cười rạng rỡ nói: "Hứa tổng, không ngờ lại gặp ngài ở đây. Ngài cũng tới đây ăn cơm sao. Ha ha ha."
Nụ cười quá tệ, giống hệt lúc con vịt cười. Hứa Ngạn Văn nhíu mày sâu hơn. Quan hệ giữa anh và Hà tổng, anh đứng ra mở phòng làm việc X.W, anh vẫn luôn giấu Tiết Giai Duyệt. Anh không muốn Tiết Giai Duyệt biết việc anh lén thu xếp tất cả mọi chuyện.
Nhưng cái tên Hà tổng trước mặt trí thông minh chỉ bằng trẻ con, khi nhìn thấy anh tốt nhất giả vờ không biết rồi ngoan ngoãn rời đi. Lại cố tình chạy đến chào hỏi anh. Giọng nói thì to, nở nụ cười khoa trương như vậy. Sợ người khác không biết sao, đúng là đồ đần.
Hứa Ngạn Văn muốn Hà tổng nhanh chóng rời đi, tốt nhất dẫn theo mấy người Tiết Giai Duyệt nữa. Đừng để Tiết Giai Duyệt phát hiện quan hệ hai người, anh không nói rõ ra Hà tổng rằng mau đi đi. Chỉ lạnh lùng "ừ" hai tiếng đối phó Hà tổng, nháy mắt ra hiệu Hà tổng, bảo ông ta mau đi đi, đừng đứng ở đây nữa.
Nhưng não của Hà tổng không có chất xám, mặc cho Hứa Ngạn Văn nháy mắt ra hiệu với ông ấy, khóe mắt cùng khóe miệng sắp tê liệt. Đồ ngốc Hà tổng này vẫn không hiểu ý của anh.
Đúng là đồ ngu, ngu đến mức không có thuốc nào có thể cứu chữa được!
Hứa Ngạn Văn trong lòng lo lắng bất lực giống như bị mèo cào, vừa bực vừa vội, nhưng không dám thể hiện ra bên ngoài. Mặc dù Hà tổng có hơi ngốc, nhưng anh biết ông ta rất tài năng về phương diện thiết kế, nếu không anh không để ông ta làm người phụ trách phòng làm việc X.W!
Lúc về nhớ kêu trợ lý Phùng dặn dò cẩn thận Hà tổng. Để Hà tổng lần sau nhớ rõ, nếu tình cờ gặp anh, nhất định phải giả bộ không nhìn anh. Ông ta không biết anh, bọn họ không hề quen biết. Còn bản thân sẽ tránh mặt, để ông ta chạy đến chào hỏi, đỡ bị lộ!
Lúc này, Hứa Ngạn Văn đang rất đau đầu. Hà tổng đúng là đồ đần, anh không muốn bị bại lộ.