Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: wlft
"Anh muốn nói chuyện gì?" Tiết Giai Duyệt vừa mong đợi vừa lo lắng nhìn Hứa Ngạn Văn, tim đập thình thịch.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại của Hứa Ngạn Văn vang lên, là điện thoại của phó giám đốc Vương gọi đến, anh vội vàng nghe máy. Phó giám đốc Vương ở trong điện thoại nói công ty có việc gấp, bảo anh mau tới công ty. Anh giơ tay phải lên nhìn đồng hồ, nói với phó giám đốc Vương là khoảng 6h40 anh sẽ đến công ty. Bảo phó giám Vương cứ xử lý trước, phó giám đốc Vương đành phải đồng ý, dặn anh mau chóng đi đến công ty, nói xong liền cúp máy.
Hứa Ngạn Văn quay lại nói với Tiết Giai Duyệt : "Bây giờ không kịp, công ty có việc. Tí nữa anh chủ trì một cuộc họp quan trọng. Đợi đến tối chúng ta sẽ nói chuyện sau vậy."
Tiết Giai Duyệt vừa nãy cũng nghe được cuộc nói chuyện điện thoại giữa anh và phó giám đốc Vương, khẽ gật đầu, không có ý kiến "Được." Buổi tối nói để buổi tối nói sau.
Hứa Ngạn Văn lại nói: "Lát nữa anh sẽ lái xe đưa em đi làm." Anh dành ra 40 phút vì muốn làm điều này.
Tiết Giai Duyệt chưa kịp lên tiếng, Hứa Ngạn Văn lại bổ sung thêm một câu, "Em đang bị cảm, lái xe không an toàn. Để anh đưa em đi làm."
Vì vậy, Tiết Giai Duyệt cũng không từ chối ý tốt của Hứa Ngạn Văn, đành phải đồng ý, "Vậy anh ngồi đây đợi em mấy phút."
Hứa Ngạn Văn nói: "Được."
Tiết Giai Duyệt nhanh chóng uống hết cốc nước, vội vàng quay về phòng thay quần áo và trang điểm, cầm điện thoại và ví lên. Thu dọn xong, cô đi theo Hứa Ngạn Văn ra cửa. Ngồi trên xe của Hứa Ngạn Văn, Hứa Ngạn Văn đưa cô đến nơi làm việc.
Từ Ninh Hiên Nhã Uyển đến phòng làm việc X. W mất khoảng tầm 20 phút, trên đường đi không bị tắc đường. Hứa Ngạn Văn nhanh chóng đỗ xe ở cổng dưới của phòng làm việc.
"Cảm ơn anh đã đưa em đi làm." Tiết Giai Duyệt đeo túi, mở cửa xe bước xuống.
Hứa Ngạn Văn nhìn cô bước xuống xe. Cũng mở cửa xe ra bước xuống. Gọi cô lại, "Giai Duyệt."
"Hả?" Tiết Giai Duyệt đã đi được vài bước, nghe thấy Hứa Ngạn Văn đứng phía sau đang gọi cô, cô liền dừng lại quay đầu lại nhìn.
Hứa Ngạn Văn nhìn khuôn mặt trang điểm của cô, khí sắc có vẻ ổn, nhưng vẫn lo lắng muốn dặn dò thêm, "Em đang bị cảm, nhớ phải bổ sung nước. Buổi chiều tan làm anh sẽ đi đến đón em."
Tiết Giai Duyệt lại nhớ rằng rằng Hứa Ngạn Văn nói tối nay hai người nói chuyện thẳng thắn với nhau, chắc là anh muốn mau chóng giải quyết xong mọi chuyện, khẽ gật đầu, nói: "Em khoảng tầm 5h30 tan làm."
"Anh sẽ đến đúng giờ. Em mau đi làm đi." Hứa Ngạn Văn dõi theo Tiết Giai Duyệt bước vào trong tòa nhà. Cho đến khi cô đi khuất anh mới rời đi.
. . .
Trong lúc làm việc, Tiết Giai Duyệt cảm thấy hoa mắt chóng mắt, thỉnh thoảng lại ho, không ngừng hắt xì hơi.
Lục Tiểu Vũ ngồi bên cạnh vô cùng ghét bỏ, đứng dậy đi đến gần cửa sổ mở to hết cỡ ra, lẩm bẩm nói: "Đáng ghét, cố tình đến lây bệnh cho tôi. Nếu tôi bị bệnh thì phải làm sao bây giờ? Ai là người chịu trách nhiệm vẽ bản thảo thiết kế, đúng thật là!"
Tiết Giai Duyệt còn chưa kịp lên tiếng, Trình Vĩ ngồi bên cạnh đã lên tiếng trước, "Ôi, thôi cho tôi xin. Thiếu cô phòng làm việc chúng ta vẫn hoạt động tốt. Tốt nhất cứ cô bị mấy bệnh cảm lặt vặt đi. Cô yếu đuối mong manh như vậy. Phòng làm việc không thể thu nhận đại phật sống như cô. Cô còn quý giá hơn cả vàng bạc châu báu, tốt nhất nên đem về nuôi đi."
Kể từ sau vụ cãi nhau lần trước, hai người vẫn không chịu đổi chỗ ngồi, mối thù ngày càng sâu đậm. Mặc kệ Lục Tiểu Vũ nói cái gì, Trình Vĩ cũng phải đối đáp lại mấy câu. Đương nhiên lúc Trình Vĩ lên tiếng, Lục Tiểu Vũ cũng như vậy. Hai người bọn họ cứ cãi tới cãi lui. Lúc Vương Đan ở trong phòng còn đỡ, lúc Vương Đan không còn phòng làm việc, hai người đều cảm thấy đối phương rất ngứa mắt, giống hệt như tình hình hiện tại.
Lục Tiểu Vũ tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, lườm Trình Vĩ, "Đồ họ Trình..."
"Ai đó mau đi ra đây giúp tôi." Hà tổng đột nhiên xuất hiện tại ở cửa ra vào, lớn tiếng nói chuyện với ba người đang ngồi ở văn phòng.
Lục Tiểu Vũ vội vàng nuốt lại những lời mắng chửi, ngay lập tức thay đổi nét mặt, bật cười hỏi Hà tổng: "Hà tổng, ngài muốn tôi giúp ngài chuyện gì?"
Hà tổng nhìn vào phòng làm việc, thấy bầu không khí bên trong rất kỳ lạ. Nhưng nhìn ba người không có gì khác thường. Tiết Giai Duyệt đang uống nước, Trình Vĩ đang vẽ. Chỉ mình Lục Tiểu Vũ đi về phía ông ta.
Đè cảm giác kì lạ trong lòng xuống, Hà tổng nói với Lục Tiểu Vũ: "Tôi đã vẽ phác thảo. Cô đi ra đây nhìn thử và cho tôi ý kiến."
Lục Tiểu Vũ nhanh chóng đồng ý. Hà tổng khẽ gật đầu, quay người lại đi về phòng làm việc của mình. Lục Tiểu Vũ đi theo ông ta, lúc bước ra khỏi phòng làm việc, quay đầu lại nhìn Tiết Giai Duyệt cùng Trình Vĩ, nở nụ cười lạnh lùng, không biết đang có ý đồ gì.
Trình Vĩ quay đầu, nhổ nước bọt về phía cửa ra vào, quay lại an ủi Tiết Giai Duyệt, "Cô đừng để ý đến cô ta. Cô ta giống như một bệnh nhân tâm thần. Chắc thời gian trước mưa lũ quá to. Tường của bệnh viện tâm thần bị hỏng. Cô ta nhân cơ hội trốn ra khỏi đó."
Phụt, Tiết Giai Duyệt không nhịn được cười: "Lời nói này của cậu thật hài hước."
Trình Vĩ hừ một tiếng, nhướng mày đắc ý nói: "Tôi nói thật. Ai bảo cô ta làm như vậy, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy chán ghét, ọe ~ "
"Cậu... khụ khụ khụ. . ." Tiết Giai Duyệt định lên tiếng, không nhịn được lại tiếp tục ho, ho nhiều đến mức khuôn mặt đỏ ửng lên.
Sau khi ho xong, Tiết Giai Duyệt cầm cốc nước lên uống, nhưng cô đã hết hết nước. Đành phải đứng dậy cầm cốc lên đi rót nước.
Ai ngờ vừa mới đứng dậy, Tiết Giai Duyệt cảm thấy khung cảnh trước mặt đột nhiên tối sầm lại, hoa mắt chóng mặt, cơ thể mềm nhũn, cái cốc đang cầm trong tay rơi xuống đất. Cô cố vịn thành ghế giữ vững không để bị ngã.
Trình Vĩ ngồi bên cạnh nhìn thấy vậy, vội chạy tới, đỡ lấy cô, lo lắng hỏi thăm: "Giai Duyệt, cô làm sao vậy?"
"Đau đầu quá." Tiết Giai Duyệt nhắm mắt lại cảm giác trời đất quay cuồng.
Trình Vĩ đưa tay sờ lên trán của cô, rất nóng, gần như có thể chiên được quả trứng, "Cô đang sốt rất cao. Mau đi đến bệnh viện."
Bị sốt sao, Tiết Giai Duyệt không hề cảm thấy gì, cô chỉ cảm thấy chóng mặt. Trình Vĩ đỡ cô đi ra ngoài, chuẩn bị đưa cô đến bệnh viện, tình cờ gặp Vương Đan vừa mới làm xong việc đang định quay về phòng.
"Giai Duyệt làm sao vậy?" Vương Đan lo lắng hỏi.
Trình Vĩ vội vàng nói: "Giai Duyệt bị cảm và đang sốt. Vừa nãy suýt chút nữa ngất xỉu. Bây giờ em đang định đưa cô ấy đến bệnh viện."
"Vậy thì đi nhanh lên. Có cần chị giúp một tay không?" Vương Đan lo lắng nói.
Tiết Giai Duyệt lấy lại tinh thần nói: "Chỉ bị cảm cúm thôi. Không nghiêm trọng như vậy. Chị Vương không cần phải lo lắng."
Trình Vĩ cũng nói: "Để một mình em đưa Giai Duyệt đến bệnh viện là được rồi."
"Vậy hai đứa nhớ phải cẩn thận." Vương Đan dặn dò.
"Vâng." Trình Vĩ đồng ý, dìu Tiết Giai Duyệt ra khỏi văn phòng.
Trình Vĩ lái xe đưa Tiết Giai Duyệt đến bệnh viện. Còn giúp cô đăng ký, dìu cô đi đến gặp bác sĩ.
Bác sĩ nhìn Tiết Giai Duyệt đang mệt mỏi, đưa nhiệt kế cho cô, nói: "Trước tiên kiểm tra nhiệt độ, ra ngoài kia ngồi chờ"
Trình Vĩ dìu Tiết Giai Duyệt ra phòng chờ, chờ thêm mấy phút, bác sĩ đã khám xong hai người bệnh nhân, quay đầu lại nhìn Trình Vĩ, "Chàng trai trẻ, mau bảo bạn gái đưa nhiệt kế cho tôi nhìn."
Trình Vĩ đang định nói "được", lại nghe thấy Tiết Giai Duyệt giải thích: "Anh ấy không phải là bạn trai của tôi." Bác sĩ nhìn hai người một lúc, chàng trai kia không quá đẹp trai, nhưng khiến người cảm thấy sự trong sáng thuần khiết. Cô gái kia lại rất xinh đẹp, bình thường mấy cô gái như vậy được rất nhiều người đàn ông theo đuổi. Tình hình trước mặt có vẻ tên nhóc kia chưa túm được trái tim của người đẹp.
"Tên nhóc, cần phải cố gắng thêm nữa!" Bác sĩ dùng giọng điệu người từng trải nói với Trình Vĩ.
Trình Vĩ không khỏi đỏ mặt, sợ bị Tiết Giai Duyệt phát hiện, vội vàng nói với bác sĩ: "Không phải như ngài nghĩ đâu. Chúng tôi chỉ là đồng nghiệp."
"Đồng nghiệp sao." bác sĩ ẩn ý nhìn hai người bọn họ, nếu là đồng nghiệp bình thường, làm sao lại quan tâm chăm sóc cô gái này như vậy, chiêu trò thường thấy.
"Bác sĩ, ngài khám thử cô ấy. Xem liệu có cần truyền nước không?". Trình Vĩ sợ bác sĩ lại nói sang chuyện khác, vội vàng chuyển chủ đề.
Bác sĩ nhìn thử nhiệt kế, "Sốt hơn 39 độ". Bà ấy khám cho Tiết Giai Duyệt, nói: "Sức khỏe không đủ, sốt quá cao, uống thuốc cũng không hạ được cơn sốt. Phải đi truyền nước."
Nói xong bác sĩ nhanh chóng kê đơn thuốc trên máy tính. Đưa cho Trình Vĩ bảo anh ấy đi mua thuốc, "Đi đến nộp phòng khám ngoại khoa lầu hai. Lấy thuốc ở đó."
"Được, tôi hiểu rồi ." Trình Vĩ cầm theo đơn thuốc, quay sang nói với Tiết Giai Duyệt, "Cô ngồi đây chờ một lúc. Tôi đi mua thuốc."
Tiết Giai Duyệt "Ừ" một tiếng, "Làm phiền anh nhiều rồi."
"Không có gì." Trình Vĩ bật cười, cầm đơn thuốc nhanh chóng rời khỏi phòng khám đi lấy thuốc.
Sau khi Trình Vĩ rời đi, Tiết Giai Duyệt nhắm mắt lại định nằm trên ghế nghỉ một lúc. Hứa Ngạn Văn gọi điện thoại đến.
Hứa Ngạn Văn vừa mới kết thúc cuộc họp, từ trong phòng họp bước ra, lại nhớ Tiết Giai Duyệt đang bị cảm, không biết bây giờ thế nào, liệu đã ổn hơn chưa. Liền cầm điện thoại lên gọi cho cô.
"Giai Duyệt, tình hình của em thế nào rồi?"
Tiết Giai Duyệt ho một tiếng, khàn giọng nói: "Em đang ở bệnh viện."
"Sao em lại ở trong bệnh viện?" Hứa Ngạn Văn lập tức lo lắng hỏi.
"Em bị sốt, khụ khụ..."
"Ở bệnh viện nào, anh ngay lập tức đến ngay."
"Bệnh viện Vĩnh Yên."
"Anh biết rồi. Anh ngay lập tức đi đến đó."
Hứa Ngạn Văn cúp máy, cầm chiếc khóa xe cùng điện thoại, vội vàng rời khỏi văn phòng. Đi thẳng đến bãi đỗ xe, lái xe đi đến bệnh viện Vĩnh Yên.
Sau khi Hứa Ngạn Văn phóng xe như bay đến bệnh viện. Hỏi y tá khoa ngoại trú ở đâu. Vừa mới chạy đến phòng truyền nước, anh đột nhiên dừng lại.
Ở trong phòng truyền nước, Tiết Giai Duyệt ngồi dựa lưng vào ghế, trên mu bàn tay trái cắm kim truyền dịch, trên thanh truyền dịch treo vài chai nước. Một người đàn ông đẹp trai đang đứng bên cạnh cô, trên tay cầm theo chai nước khoáng "Nông phu sơn tuyền", mở nắp ra đưa cho Tiết Giai Duyệt, giọng điệu dịu dàng quan tâm, "Uống chút nước để làm dịu cổ họng."
"Cảm ơn." Tiết Giai Duyệt dùng bàn tay phải cầm chai nước lên, ngửa đầu uống mấy ngụm nước, dòng nước mát lạnh làm dịu cảm giác khô nóng, cảm thấy đã tốt hơn nhiều. Cô quay sang nhìn Trình Vĩ nở nụ cười rạng rỡ.
"Nhìn thấy cô cười, là tôi yên tâm hơn rồi." Trình Vĩ nói.
"Hôm nay đã làm phiền anh nhiều rồi." Tiết Giai Duyệt cảm thấy mình bị bệnh, khiến Trình Vĩ chạy đi chạy lại, xếp hàng nộp viện phí, lại còn xếp hàng đi mua thuốc, lại còn chạy đi mua nước cho cô uống, đã làm phiền anh ấy, bật cười, "Hôm nào tôi mời anh đi ăn cơm nhé."
"Được." Trình Vĩ bật cười, không khách khí nói: "Tôi muốn ăn một bữa tiệc lớn."
"Được, không có vấn đề." Tiết Giai Duyệt làm dấu hiệu ok, "Anh muốn ăn món gì, cứ chọn thoải mái."
"Vậy thì tốt quá." Trình Vĩ sớm có ý tưởng, "Hôm nào chúng ta cùng nhau đi ăn bò bít tết."
"Giai Duyệt." Hứa Ngạn Văn đứng ngoài cửa nghe toàn bộ cuộc đối thoại của hai người, khuôn mặt không biểu cảm đi đến trước mặt Tiết Giai Duyệt, đặt tay lên trán cô, "Đỡ hơn chưa?"
Nhìn thấy Trình Vĩ, Tiết Giai Duyệt cố gắng kìm nén cảm giác muốn tránh né, giữ lại chút thể diện cho Hứa Ngạn Văn, nói: "Đỡ nhiều rồi."
Trình Vĩ đứng bên cạnh, ngạc nhiên nhìn người đàn ông đẹp trai đột nhiên xuất hiện. Mặc bộ vest được thiết kế riêng, dáng người cao lớn, khí chất phi phàm, khi đứng bên cạnh cảm thấy mình yếu thế hơn rất nhiều.
"Đây là. . . Hứa tổng?" Trình Vĩ nhớ ra, thể nào anh ấy nhìn thấy quen, hóa ra mấy ngày trước đã gặp nhau ở trước cửa khách sạn Hữu Nghị. Lúc đó Hà tổng dẫn mấy người bọn họ đi ăn liên hoan, tình cờ gặp được Hứa tổng còn dẫn bọn họ đi qua chào hỏi. Anh đã lại chút ấn tượng trong đầu anh ấy.
Phải nói rằng, Hứa Ngạn Văn cũng có ấn tượng về Trình Vĩ. Sau khi gặp mặt nhau ở trước cửa khách sạn Hữu Nghị. Anh lo lắng mình bại lộ. Không dám nhận mình có quen biết Tiết Giai Duyệt trước mặt Hà tổng. Lúc Tiết Giai Duyệt rời đi, còn cùng người đàn ông cười đùa nói chuyện vui vẻ, hình như hai người thảo luận về game. Quan hệ giữa cả hai vô cùng tốt.
Sau đó chính là ngày hôm nay. Tiết Giai Duyệt dù bị bệnh vẫn muốn đi làm. Bị sốt cũng không gọi điện thoại báo cho anh biết, mà để người đàn ông trước mặt đưa cô đến bệnh viện.
Quan hệ đồng nghiệp quá tốt, khiến Hứa Ngạn Văn trong lòng cảm thấy nguy hiểm. Trước đó anh không thể ngờ, Tiết Giai Duyệt tin tưởng người đàn ông trước mặt, chấp nhận sự giúp đỡ anh ta, không còn dựa dẫm vào anh giống như trước kia.
Trình Vĩ nhận ra Hứa Ngạn Văn, vừa kích động vừa lo lắng, nói với Tiết Giai Duyệt, "Giai Duyệt, hóa ra cô cũng quen Hứa tổng?"
Tiết Giai Duyệt nhìn Hứa Ngạn Văn, đúng lúc bắt gặp ánh mắt anh, giống như bị dọa sợ, vội vàng nhìn sang chỗ khác, khẽ "ừ" một tiếng, nói với Trình Vĩ: "Đúng vậy, chúng tôi. . ."
"Chào anh. Tôi là chồng của cô ấy." Không đợi Tiết Giai Duyệt nói hết câu. Hứa Ngạn Văn đi trước một bước nói ra câu này. Anh cũng không biết có chuyện gì xảy ra, có thể vì ma xui quỷ khiến. Trong lòng có một trực giác mãnh liệt, nếu hôm nay anh không nói như vậy, sau này chắc chắn sẽ hối hận.
Trình Vĩ nghe xong kinh ngạc ngây người ra, không tin những gì mình vừa nghe, quay sang hỏi Tiết Giai Duyệt: "Anh ấy thực sự là chồng của cô?"
Lúc này, Tiết Giai Duyệt chỉ có thể gật đầu, "Ừ."
Khi nghe được một tin lớn như vậy. Trình Vĩ mất một lúc miễn cưỡng chấp nhận sự thật.
"Cảm ơn anh đã chăm sóc vợ tôi." Hứa Ngạn Văn đang tuyên bố chủ quyền.
Trình Vĩ nhìn Hứa Ngạn Văn, nhớ lại ngày hôm đó anh cùng người phụ nữ khác bước xuống xe. Nhìn thấy Tiết Giai Duyệt không hề tiến lên chào hỏi. Vẫn còn làm hành động thân mật với người phụ nữ kia. Quả là đồ cầm thú
"Cho dù công việc Hứa tổng có bận rộn đến đâu, vẫn nên quan tâm đến vợ của mình nhiều hơn." Trình Vĩ thực sự cảm thấy Tiết Giai Duyệt đáng thương, một cô gái tốt như vậy, tại sao lại phải gả cho tên tra nam Hứa Ngạn Văn. Anh cảm thấy đau lòng cho Tiết Giai Duyệt, tổng tài có tiền thì hay lắm sao. Không thể chăm sóc cho vợ của mình, nhìn thấy vợ của mình còn không dám tiến lên chào hỏi. Đúng là đồ cặn bã. Kẻ cặn bã như vậy làm sao xứng với Tiết Giai Duyệt!
Hứa Ngạn Văn cảm nhận sự thù địch Trình Vĩ đối với anh, sự thù địch này bởi vì Tiết Giai Duyệt, nhưng anh không hề coi Trình Vĩ là đối thủ của anh, anh bình tĩnh nói: "Vợ của tôi đương nhiên tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt. Cảm ơn đã quan tâm."
Nghe thấy vậy, Trình Vĩ bật cười ha hả. Quả nhiên là đồ tra nam. Trước sau như một. Kẻ có tiền đều là người xấu!
Tiết Giai Duyệt dù có ngốc đến đâu, cũng cảm nhận bầu không khí hai người rất nguy hiểm. Cô lo nếu Trình Vĩ còn tiếp tục ở lại đây, hai người bọn họ đối chọi gay gắt. Quay sang nói với Trình Vĩ, "A Vĩ, hôm nay thực sự cảm ơn anh. Tôi đã ổn không. Nếu không anh về trước đi, đã làm phiền anh nhiều rồi."
Trình Vĩ nhìn cô, thấy cô nhìn mình bằng cặp mắt đáng thương, cặp mắt to tròn lo lắng, khiến người ta cảm thấy đau lòng. Anh ấy muốn thay Tiết Giai Duyệt nhận lấy tổn thương. Tại sao một cô gái tốt như vậy lại phải gả cho tên tra nam. Ông trời không có mặt!
Anh ấy cảm thấy thương Tiết Giai Duyệt, không muốn để cô phải khó xử. Khẽ gật đầu, nói: "Vậy thì tôi về trước. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."
"Ừ." Tiết Giai Duyệt khẽ gật đầu, nói: "Cảm ơn anh."
"Vậy tôi đi về trước." Trình Vĩ chào tạm biệt Tiết Giai Duyệt, lạnh lùng nhìn Hứa Ngạn Văn, xoay người rời đi.
Hứa Ngạn Văn nhìn thấy Trình Vĩ bước ra khỏi phòng truyền dịch, quay đầu lại nhìn Tiết Giai Duyệt, ghen tỵ nói: "Quan hệ giữa em và anh ta có vẻ tốt?"
Tiết Giai Duyệt rất cảm ơn Trình Vĩ đang quan tâm chăm sóc cô. Cho dù trong công việc, hay ngày hôm nay đưa cô đến bệnh viện, cô đều muốn cảm ơn anh ấy, nói: "Vâng. Anh ấy là người tốt. Bọn em là bạn bè thân thiết."
"Em với anh ta chỉ mới quen biết nhau mấy hôm? Em đã biết người ta là người tốt? Bọn em đã trở thành bạn bè thân thiết rồi?" Hứa Ngạn Văn có chút tức giận. Thứ nhất anh cảm thấy Tiết Giai Duyệt quá tin người. Thứ hai Trình Vĩ làm anh khó chịu, cách anh ta đối xử với Tiết Giai Duyệt vượt qua mối quan hệ đồng nghiệp và bạn bè.
Tiết Giai Duyệt không thích giọng điệu phê bình người khác của Hứa Ngạn Văn, "Anh có ý gì?"
Hứa Ngạn Văn đối diện ánh mắt lạnh lùng của cô, giật giật khóe môi, lại nhớ ra mấy hôm cô với anh vừa cãi nhau xong. Đều là vì những người không quan trọng, liền nuốt lại lời định nói, giọng điệu thả lỏng, dịu dàng nói: "Không có gì. Em có đói bụng? Muốn ăn món gì?"
Mặc dù Hứa Ngạn Văn không nói. Nhưng Tiết Giai Duyệt có đoán được lời anh định nói. Trong lòng có chút tức giận, lắc đầu nói: "Không muốn ăn."
"Dù không muốn cũng ăn chút gì đó. Em đang bị bệnh, cầm phải bổ sung thêm dưỡng chất. Anh đặt cho em bát cháo nấm hương gà của Vị Chi Đạo được không?" Hứa Ngạn Văn dịu dàng dỗ dành Tiết Giai Duyệt.
Tiết Giai Duyệt vẫn lắc đầu, "Em không muốn ăn."
Hứa Ngạn Văn dừng lại, khó xử nhìn cô: "Vậy em muốn ăn món gì?"
Giọng điệu này, giống như đang muốn nói, tổ tiên nhỏ của tôi, xin em hãy nghĩ đến sức khỏe của mình.
Lúc đầu Tiết Giai Duyệt đúng là không muốn ăn, nhưng Hứa Ngạn Văn cứ hỏi đi hỏi lại, cô nghĩ nếu mình nói vẫn không muốn ăn. Chắc chắn Hứa Ngạn Văn không bỏ qua cho cô. Đành phải suy nghĩ rồi nói: "Em muốn mì hoành thánh, được không."
"Được. Để anh kêu người mang đồ ăn đến cho em." Miễn là cô muốn ăn là tốt rồi. Hứa Ngạn Văn lôi điện thoại ra, mở app Mỹ Thực gọi đồ ăn cho cô.
Không lâu sau, bát mì hoành thánh được đưa đến.
"Để anh đút cho em ăn." Tay của Tiết Giai Duyệt vẫn truyền dịch, một tay thì không thể đút ăn được. Hứa Ngạn Văn cầm bát mì hoành thánh nóng hổi đặt trước mặt Tiết Giai Duyệt. Cầm thìa xúc hoành thánh lên đưa lên miệng Tiết Giai Duyệt.
Tiết Giai Duyệt vẫn không di chuyển, dường như đang do dự, Hứa Ngạn Văn liền nói: "Lúc em còn 10 tuổi, lần nào em bị bệnh. Cùng đều là anh đút cho em ăn. Em còn nhớ hay không?"
Lúc đầu Tiết Giai Duyệt không hề nhớ chuyện đó. Nhưng nhờ Hứa Ngạn Văn nhắc, trong đầu cô hiện ra một khung cảnh.
Cô mệt mỏi dựa vào giường. Hứa Ngạn Văn ngồi trên giường. Tay cầm bát sứ nền trắng có hoa Phú Quý. Bên trong chứa bát cháo trắng thơm phức cùng đĩa dưa chuột. Tay cầm thìa xúc một thìa cháo đưa lên miệng cô, nói: "Duyệt Duyệt, mau khỏe lại nhé."
Lúc này, Hứa Ngạn Văn cũng nói với cô rằng, "Mau ăn mì hoành thánh đi."
Thời gian hòa làm một, hiện đại cùng quá khứ như hòa quyện vào nhau.
Mùi hương bát mì hoành thánh tỏa ra hấp dẫn đến mức khiến Tiết Giai Duyệt không nhịn được nuốt nước miếng.
Cô vẫn không cưỡng lại được sức hấp dẫn đồ ăn. Tiết Giai Duyệt há miệng ra, để Hứa Ngạn Văn đút cho cô ăn.
"Ăn ngon không?" Hứa Ngạn Văn hỏi.
Tiết Giai Duyệt gật đầu, "Ăn ngon lắm."
Hứa Ngạn Văn lại múc thìa khác đưa lên miệng cô, Tiết Giai Duyệt ngoan ngoan há miệng ra.
Bát mì hoành thánh ăn rất ngon. Tiết Giai Duyệt ăn được khoảng 8 miếng liền dừng lại
"Không ăn." Tiết Giai Duyệt xua tay nói: "Em không ăn được nữa."
"Ừ." Hứa Ngạn Văn không ép buộc cô. Để bát mì còn thừa vào trong hộp.
Tiết Giai Duyệt nhìn thấy chai truyền nước rất hết, vội nhấn chuông. y tá nghe tiếng chuông, liền chạy đến.
Hứa Ngạn Văn hỏi: "Y tá, cô ấy truyền xong mấy bình này. Có cần truyền thêm không?"
Y tá nhìn chai truyền cùng đơn thuốc, nói: "Không cần. Đã truyền xong rồi."
"Được. Cảm ơn." Hứa Ngạn Văn nói lời cảm ơn với y tá, y tá rút kim trên tay của Tiết Giai Duyệt, dặn Tiết Giai Duyệt giữ bông đúng 5 phút mới được bỏ ra. Thu dọn mấy lọ thuốc cùng kim tiêm rồi rời đi.
"Chúng ta đi về nhà thôi." Hứa Ngạn Văn đưa tay về phía Tiết Giai Duyệt.
Tiết Giai Duyệt lặng lặng tránh bàn tay của anh, nói: "Buổi chiều em muốn quay về phòng làm việc."
Hứa Ngạn Văn liếc nhìn nàng, không đồng ý, "Không được đi làm. Về nhà nghỉ ngơi"
"Nhưng mà. . ."
"Không nhưng nhị gì hết."
"Nhưng em chưa xin phép." Tiết Giai Duyệt nói: "Em gọi điện thoại cho chị Vương xin nghỉ đã."
Hứa Ngạn Văn không nói nữa.
Tiết Giai Duyệt lôi điện thoại ra gọi cho Vương Đan xin phép nghỉ. Vương Đan quan tâm hỏi thăm cô, vui vẻ đồng ý, còn bảo cô ở nhà nghỉ ngơi cho tốt. Chờ sau khi khỏi bệnh thì đi làm lại.
Xin nghỉ xong. Tiết Giai Duyệt cúp máy. Trèo lên xe của Hứa Ngạn Văn đi về nhà.
Có thể vì bị bệnh, hoặc vì mới truyền dịch nên thuốc bắt đầu có tác dụng. Tiết Giai Duyệt sau khi ngồi lên ghế, dựa lưng vào ghế, lúc đầu còn nói chuyện với Hứa Ngạn Văn mấy câu, sau đó chìm vào giấc ngủ.
Lúc xe về đến nhà, Hứa Ngạn Văn quay sang nhìn Tiết Giai Duyệt vẫn còn đang nằm ngủ say. Cô dựa đầu vào lưng ghế, hai mắt nhắm chặt lại, lông mi vừa dài vừa cong giống như lá của cây rẻ quạt, phủ xuống tạo thành một bóng đen dưới mí mắt. Khuôn mặt trắng nõn để lộ rõ vẻ ốm yếu, một sợi tóc đen xõa xuống rơi trên môi cô. Cánh môi của cô ngày thường dù không bôi son vẫn hồng hào giống như cánh hoa anh đào xinh đẹp, giờ lại giống như đóa hoa sắp tàn, nhợt nhạt.
Trong xe yên tĩnh đến mức có nghe tiếng hít thở của mình. Tiết Giai Duyệt ngủ rất say, không nhúc nhích, lồng ngực nhấp nhô, giống như một nàng công chúa xinh đẹp đang chìm vào giấc ngủ trong truyện cổ tích.
Trong đôi mắt của Hứa Ngạn Văn tràn ngập hình bóng của Tiết Giai Duyệt, yếu hầu di chuyển, nhịp tim đập thình thịch, ngày càng nhanh, mạnh mẽ đanh thép, giống như đang thúc giục anh làm điều gì đó
Tác giả có lời muốn nói: Hứa Ngạn Văn: Hôn một cái nào
Tiết Giai Duyệt: Che mặt.