Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: wlft
Ngón tay gõ nhẹ vào vô lăng, Hứa Ngạn Văn đưa tay lên tháo cà vạt xuống, quỷ thần xui khiến cúi người xuống nhìn Tiết Giai Duyệt, khuôn mặt đẹp trai từ từ... từ từ... tiến lại gần.
Tiết Giai Duyệt mơ mình đứng giữa cánh đồng đầy hoa, gió thổi vi vu, chim hót hoa nở khắp nơi, đẹp như tiên cảnh, cô vui đùa trên cánh đồng, hái được rất nhiều bông hoa đẹp.
Đột nhiên, một bóng đen to lớn xuất hiện trước mặt cô, cô ngẩng đầu lên thấy khuôn mặt nghiêm túc của Hứa Ngạn Văn, cô giật mình, định chạy trốn.
Không ngờ Hứa Ngạn Văn còn nhanh hơn cả cô, anh tiến lên phía trước giữ chặt tay cô lại. Cô cố gắng vùng vẫy nhưng không thể thoát ra được, ngược lại còn chọc cho Hứa Ngạn Văn nổi giận, trực tiếp đẩy cô xuống cánh đồng hoa.
Cô nằm trên cỏ, Hứa Ngạn Văn đè lên người cô. Cô hoảng sợ nhìn khuôn mặt đẹp trai ngày càng tiến lại gần. Trong lòng hoảng sợ, đột nhiên tỉnh dậy.
Vừa mới mở mắt ra, trước mắt Tiết Giai Duyệt là khuôn mặt đẹp trai được phóng lớn, cách cô rất gần. Giống hệt cảnh tưởng trong giấc mơ. Cô giật mình hét lên, theo bản năng lùi lại về phía sau.
Đáng tiếc bởi vì cô di chuyển quá nhanh. Đầu ngay lập tức đập vào cửa sổ xe, vang lên một tiếng động rất lớn. Đau đến mức mắt của cô nổi đom đóm, nước mắt từ từ chảy ra.
"Có đau không?" Hứa Ngạn Văn nhìn thấy cô bị đụng đau như vậy rất đau lòng, đưa tay lên chạm vào đầu cô, vừa cưng chiều vừa bất lực, "Tại sao em lại bất cẩn như vậy?".
Tiết Giai Duyệt đau đến mức muốn chảy nước mắt, rõ ràng cô đang ngủ ngon lành, anh đột nhiên tiến lại gần, khiến cô bị dọa ngay lập tức tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra nhìn khuôn mặt đẹp trai được phóng lớn của anh, lại càng sợ, nên ngả người về sau rồi mới đụng đầu cửa sổ xe, cô hoàn toàn không hề để ý, bị đập mạnh, sao có thể không đau được, là rất đau mới đúng?
"Tại sao anh đột nhiên tiến lại gần như vậy? Dọa em sợ gần chết." Tiết Giai Duyệt cuối cùng kìm chế được nước mắt, vẻ mặt đáng thương nhìn phía Hứa Ngạn Văn, trong ánh mắt muốn lên án tố cáo hành động của anh.
Hứa Ngạn Văn không ngờ phản ứng của cô lại lớn như vậy, vừa nãy cô vẫn còn ngủ say, không hề có dấu hiệu tỉnh dậy. Nên anh mới tiến lại gần, ai ngờ cô đột nhiên tỉnh dậy, không biết cô nằm mơ thấy điều gì?
"Anh vừa nhìn thấy một con ruồi bay trên mũi của em. Nên muốn giúp em đuổi con ruồi đó đi." Hứa Ngạn Văn khuôn mặt không biến sắc nói dối.
Nếu để Tiết Giai Duyệt biết được sự thật, chắc chắn cô sẽ chỉ thẳng vào mặt anh mắng anh mới là con ruồi đáng ghét.
"Thật à?" Tiết Giai Duyệt nghi ngờ nhìn anh, đối với lời anh nói nửa tin nửa ngờ, luôn cảm thấy lời của anh nói không đáng tin.
Hứa Ngạn Văn vẫn bình tĩnh trả lời: "Tin hay không thì tùy em." Sau đó quay sang nhìn cô, vội vàng chuyển đề tài: "Được, mau xuống xe đi?"
Tiết Giai Duyệt vẫn đang nhìn anh, cố gắng tìm ra điều bất thường trên khuôn mặt đẹp trai của anh.
Nhưng Hứa Ngạn Văn không cho cô cơ hội nhìn tiếp, anh vội vàng quay đầu đi, đưa tay ra rút chìa khóa xe. Tay trái mở cửa xe, cặp chân dài bước xuống xe.
"Nếu em mệt thì lên nhà đi ngủ. Ngủ ở trên xe không thỏa mái bằng trên giường." Hứa Ngạn Văn giả vờ thờ ơ phân tích cho Tiết Giai Duyệt nên ngủ ở đâu.
Tiết Giai Duyệt bĩu môi, nói cứ như cô thích ngủ ở xe ý. Cô đương nhiên biết ngủ trên giường rất thỏa mái. Nếu không phải cô vừa truyền nước, vừa mới uống thuốc, vừa lên xe thuốc bắt đầu có tác dụng nên mới ngủ quên mất.
Về đến nhà, Tiết Giai Duyệt cầm theo túi xách đi thẳng vào phòng của mình. Cô vẫn còn cảm thấy hơi mệt, bệnh cảm lạnh vẫn chưa khỏi hẳn, vẫn còn đau đầu, chỉ muốn nằm trên giường.
Một lúc sau, Hứa Ngạn Văn gõ cửa phòng, cô không muốn chịu đứng dậy đi ra mở cửa, đành phải nói với Hứa Ngạn Văn đứng ở ngoài cửa: "Em đang ngủ."
Hứa Ngạn Văn bật cười, giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh từ ngoài cửa truyền vào, "Buổi chiều công ty không có việc gì. Anh ở thư phòng bên cạnh, nếu có việc gì thì em gọi anh nhé."
Tiết Giai Duyệt cố bò từ trên giường ngồi dậy, cố nói to lên: "Em đỡ rồi. Anh làm việc của mình đi."
Hứa Ngạn Văn rũ mắt, nhìn chằm chằm cánh cửa khóa chặt, nghĩ thầm cô lại không biết cảm kích! Giống hệt như hồi còn bé!
Tiết Giai Duyệt chờ một lúc, không nghe thấy tiếng động nào ở ngoài cửa. Cô nghĩ Hứa Ngạn Văn đã rời đi, quay về giường tiếp tục nằm ngủ.
Vì lúc trước mới ngủ một giấc nên cô tưởng sẽ trằn trọc không ngủ được, ai ngờ vừa nằm giường, cô mơ mơ màng màng từ từ ngủ thiếp đi. Cho đến khi nghe được gõ cửa một lần nữa vang lên. Tiết Giai Duyệt mới chịu dậy.
"Ai vậy?" Tiết Giai Duyệt dụi mắt từ trên giường ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa hỏi.
Từ cửa truyền đến giọng nói của Hứa lão gia tử, "Là ông đây. Ông nội."
Tiết Giai Duyệt giật mình, tỉnh ngủ hẳn, vội vàng vén chăn lên trèo xuống giường. Đi dép lê đến bàn trang điểm dùng lược chải lại tóc, kiểm tra lại khuôn mặt, vẫn ổn, mới quay người lại đi ra mở cửa phòng.
"Ông nội, tại sao ngài lại đến đây?" Tiết Giai Duyệt mở cửa phòng ra, thấy Hứa lão gia tử chống gậy đứng ở cửa. Định đưa tay ra đỡ cánh tay của ông lão.
Hứa lão gia tử quan sát nét mặt của cô, có hơi tái nhợt, nhưng nhìn tinh thần có vẻ tốt, cũng yên tâm hơn, nói: "Ông nghe tin cháu bị cảm liền đi đến thăm cháu. Đã lâu rồi cháu không quay về nhà chính, lại còn không nghe điện thoại."
Tiết Giai Duyệt sau khi nghe xong liền quay sang nhìn Hứa Ngạn Văn đang đứng bên cạnh Hứa lão gia tử, Hứa Ngạn Văn nhìn cô bằng ánh mắt bất lực, giơ hai lên lên. Ý bảo anh không hề nói chuyện cô bị cảm cho ông nội biết, ông nội nghe được người khác kể lại, bảo tài xế lái xe đến đây thăm cô.
"Ông nội, cháu bị ốm vặt thôi. Uống thuốc, nghỉ ngơi tầm 2 ngày là khỏe lại!" Tiết Giai Duyệt cười híp mắt dỗ dành Hứa lão gia tử.
Hứa lão gia tử âu yếm xoa đầu cô, quan tâm hỏi: "Ông nhìn thấy cháu có vẻ gầy đi. Có phải Ngạn Văn không chăm sóc cháu tốt đúng không? Hay là để chị Trân ngày nào cũng đi đến đây, không có ai chăm sóc cháu ông cảm thấy không yên tâm."
Nhắc đến chị Trân, trái tim của Tiết Giai Duyệt trở nên căng thẳng. Nhớ lại chuyện xảy ra lần trước, đã khiến cô và Hứa Ngạn Văn chịu đau khổ. Cô sợ chị Trân đi đến đây chăm sóc cho cô và Hứa Ngạn Văn, lại nấu thêm một canh gà nữa, lúc đó bọn cô lại một phen hú vía.
Tiết Giai Duyệt nhanh chóng nở cười rạng rỡ nói: "Ông nội, cháu không hề gầy đi. Còn tăng cân, hôm nay cháu mới cân, đã tăng thêm 2 cân, nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ biến thành con heo mập. Cháu cảm thấy cuộc sống sinh hoạt dạo gần đây rất tốt, suôn sẻ từ công việc đến cuộc sống. Không cần làm phiền chị Trân đâu, cháu đã lớn rồi, cũng nên phải tự rèn luyện bản thân, không thể để cả đời này suốt ngày chỉ biết dựa dẫm vào người khác."
Hứa lão gia tử vẫn không chịu đồng ý, Tiết Giai Duyệt vội vàng lôi mấy trò nũng nịu ra, cố gắng nói những lời ngon ngọt, ra đòn át chủ bài, cute dễ thương, cuối cùng cũng khiến Hứa lão gia tử đồng ý không kêu chị Trân đi đến đây. Nhưng Hứa lão gia tử lại đưa ra yêu cầu khác, đó là vào ngày cuối tuần. Tiết Giai Duyệt cùng Hứa Ngạn Văn nhất định phải trở về nhà chính, đồng thời phải ngủ lại ở nhà chính một đêm, dành thời gian cho lão già này, nếu có tình huống đặc biệt, phải báo và thu xếp trước.
Nghĩ phải ở lại nhà chính, Tiết Giai Duyệt cảm thấy đau đầu, nếu ở bên kia, cô nhất định ngủ chung phòng với Hứa Ngạn Văn, dù chỉ ở lại một đêm, cũng rất bất tiện.
Cô càng không muốn để chị Trân đi đến chăm sóc hai người, cô đã dùng hết cách, mới khiến Hứa lão gia tử thay đổi ý định. Bây giờ cô đã bó tay, vừa nãy cô vất vả cố gắng như vậy, bây giờ đến lượt Hứa Ngạn Văn ra sân. Cô quay sang nhìn Hứa Ngạn Văn, nháy mắt ra hiệu, nhếch khóe môi, bảo anh tranh thủ thời gian nghĩ cách.
Hứa Ngạn Văn khi nhìn thấy cô nháy mắt lại nhếch khóe môi, lại nhớ hôm đó ở trước cổng khách sạn Hữu Nghị. Anh tình cờ gặp Hà tổng dẫn mấy nhân viên đi ăn liên hoan, nhìn thấy Tiết Giai Duyệt cũng ở đó, anh sợ mình bị bại lộ, cũng điên cuồng nháy mắt ra hiệu với Hà tổng. Nhưng bởi vì Hà tổng quá ngốc, nên không hiểu được ý của anh, để khiến cho anh biến thành một tên ngốc.
Nhìn Tiết Giai Duyệt bây giờ giống hệt anh lúc đó, anh không nhịn được cười, nghĩ lại mình lúc đó, chắc chắn bộ dáng rất hài hước.
Đương nhiên, Hứa Ngạn Văn hiểu được ý của Tiết Giai Duyệt, anh không phải tên ngốc như Hà tổng, nhưng anh có chút khó xử. Hiện tại ông nội đề nghị mỗi tuần bọn anh quay về nhà chính một hôm, thực sự ở lại một hôm cũng không phải chuyện gì khó. Không kêu bọn anh ngày nào cũng đi về là may rồi, đây là điều kiện tối thiểu của ông nội. Nếu bọn anh tiếp tục lải nhải lằng nhằng, cẩn thận lại khiến ông nội nổi giận. Bảo bọn anh ngày nào cũng đi về nhà chính là điều không có khả năng xảy ra. Nhớ lại lúc anh xin phép chuyển ra ở riêng cũng chiến đấu mãi mới thành công. Bây giờ nhỡ chọc ông nội tức giận bắt bọn anh chuyển về, những cố gắng lúc trước đều đổ sông đổ biển.
Sau khi cân nhắc, Hứa Ngạn Văn quyết định nghe làm theo ý kiến của Hứa lão gia tử, ông kêu quay về nhà một hôm. Bọn anh sẽ quay về nhà đúng một hôm, còn sau đó sắp xếp như thế nào, đó chuyện giữa anh và Tiết Giai Duyệt, đến lúc đó rồi lại nghĩ cách. Tóm lại không còn đường trốn, buộc phải làm theo. Cuối cùng ông nội nghĩ ra được cách trị bọn anh.
"Ông nội, bọn cháu nghe theo sắp xếp của ông. Bắt đầu từ cuối tuần này, mỗi tuần trở về nhà chính một hôm." Hứa Ngạn Văn ngoan ngoãn nghe theo.
Hứa lão gia tử nghe thấy anh đồng ý cuối tuần quay về nhà chính ở. Lập tức vui vẻ, cười đến mức những nếp nhăn hiện lên, "Được. Vậy cứ quyết định như vậy nhé."
Tuy nhiên, Tiết Giai Duyệt thực sự bất ngờ trước lựa chọn của Hứa Ngạn Văn, cô đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Hứa Ngạn Văn phía đối diện, đôi mắt mở to hơn cả chuông đồng, thực sự cô không nghĩ ra lý do vì sao Hứa Ngạn Văn lại đồng ý? Cô không hiểu anh đang nghĩ gì? Á á á, tức chết đi được, rõ ràng cô nháy mắt ra hiệu với anh, ý bảo anh mau phối hợp cùng cô, từ chối lời đề nghị của Hứa lão gia tử!
Hứa Ngạn Văn nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô thì không nhịn cười. Anh đương nhiên biết cô muốn anh từ chối, nhưng anh muốn lựa chọn đồng ý. Nên vẻ mặt của cô có ý gì.
"Cháu muốn đi uống nước." Hứa Ngạn Văn đứng dậy, cầm theo cốc đi vào phòng bếp rót nước.
Tiết Giai Duyệt nhìn thấy thế, vội vàng đứng dậy, "Cháu cũng khát nước. Cháu cũng muốn uống nước." Nói xong liền chạy theo Hứa Ngạn Văn vào phòng bếp.
Nhìn thấy hai người một trước một sau đi vào phòng bếp. Hứa lão gia tử bật cười, tình cảm của hai người có vẻ tiến triển!
Tiết Giai Duyệt đi theo Hứa Ngạn Văn vào phòng bếp, lén lút nhìn ra phòng khách, thấy Hứa lão gia tử không để ý bọn họ, cô nhỏ giọng hỏi: "Vừa nãy tại sao anh lại đồng ý? Em nháy mắt ra hiệu ý bảo anh mau từ chối?"
Khuôn mặt đẹp trai của Hứa Ngạn Văn ngay lập tức để lộ sự ngạc nhiên, giật mình nhìn Tiết Giai Duyệt, mặt không đỏ tim không đập nói: "Anh tưởng em nháy máy ý bảo anh đồng ý, không ngờ lại nhầm?"
"Không phải, đương nhiên không phải vậy!" Tiết Giai Duyệt tức giận đến mức muốn dậm chân, cô không ngờ một người thông minh như Hứa Ngạn Văn, lại có ngày phạm phải sai lầm ngớ ngẩn như vậy. Cô định mắng đồ ngốc này mấy câu, nhưng sợ Hứa lão gia tử ở ngoài phòng khách nghe thấy, cô không dám hét lên, đành phải hạ thấp giọng nói xuống, "Anh đúng là đồ ngốc, ý của em không phải như vậy."
Hứa Ngạn Văn bất đắc dĩ nhún vui nói, "Bây giờ anh không còn cách nào khác. Anh đồng ý với ông rồi. Ai bảo em không nói ra từ sớm."
"Em đã nhắc nhở anh rồi mà." Tiết Giai Duyệt nâng cao âm lượng lên.
"Em cứ nháy mắt nhếch khóe môi, không nói rõ ra, làm sao anh biết được." Hứa Ngạn Văn giả bộ ngây thơ vô tội nhìn cô.
Tiết Giai Duyệt tức giận, "Anh đúng thực sự là. . . ư. . ."
Hứa Ngạn Văn dùng tay che miệng cô lại, không để cô nói hết câu, bật cười nhìn người đang đứng phía sau Tiết Giai Duyệt, trìu mến gọi, "Ông nội."
Hứa lão gia tử nhìn thấy bọn họ có vẻ mờ ám, nghi ngờ hỏi: "Hai đứa đang làm gì vậy?"
Hứa Ngạn Văn tay vẫn đang bịt kín miệng của Tiết Giai Duyệt, không muốn để cô bị lỡ lời, giả vờ nghiêm túc nói: "Cháu cùng Giai Duyệt đang thảo luận món ăn bữa tối này. Cô ấy nói ông nội hiếm khi đến chơi, tý nữa cô ấy tự tay xuống bếp nấu ăn. Cháu bảo cô ấy vẫn còn cảm, không nên vất vả như vậy, nên định đặt đồ ăn bên ngoài. Cô ấy trách cháu không hiểu chuyện, nói đồ ăn bên ngoài sao ngon bằng đồ ăn nhà nấu."
Nghe được mấy lời nói dối của Hứa Ngạn Văn, Hứa lão gia tử không hề phát hiện ra lời nói của anh có gì bất thường. Nhìn hai người có gì đó rất mờ ám, nhưng lại không muốn vạch trần hai người bọn họ, bật cười ha hả nói: "Vậy nghe theo ý của Giai Duyệt, nấu ăn ở nhà. Giai Duyệt đang bị cảm không thể nấu ăn được. Cháu tự mình làm đi. Ông cũng muốn nếm thử tay nghề của cháu."
"Vâng, ông nội." Hứa Ngạn Văn vội vàng đồng ý.
Hứa lão gia tử "Ừ" một tiếng, quay người rời đi.
Lúc này, Tiết Giai Duyệt ư ư hai tiếng, cố gắng giãy giụa muốn thoát ra khỏi sự khống chế của Hứa Ngạn Văn, Hứa Ngạn Văn không thể giữ được nữa. Vội vàng ấn đầu cô vào lồng ngực của anh, một tay giữ đầu cô lại, một tay nắm lên vai cô, nhìn giống như đang ôm cô vào lòng, cô không thể thoát ra được, không thể nói chuyện.
Hứa lão gia tử nhìn thấy hai người ôm nhau, trong lòng rất vui, chuyến đi lần này thu hoạch không tệ, quan hệ của hai người đã có tiến triển. Trước kia tôi không muốn đụng anh, tôi không muốn đụng vào cô. Bây giờ ôm ấp nhau tự nhiên tự vậy. Đúng là chuyện tình cảm cần phải bồi dưỡng!
Hứa lão gia tử vui vẻ hớn hở không muốn tiếp tục quấy rầy hai người. Chống gậy đi ra phòng khách.
Chờ Hứa lão gia tử đi khuất, Tiết Giai Duyệt nằm trong ngực Hứa Ngạn Văn giãy giụa càng kịch liệt. Hứa Ngạn Văn không thể giữ cô được nữa, đành phải thả tay ra.
Tiết Giai Duyệt ngẩng đầu lên, tức giận lườm anh, thở phì phò nói: "Anh vừa nãy mới nói gì hả? Nói lại cho em nghe được không."
"Anh sợ em không may lỡ lời." Hứa Ngạn Văn nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cô, bị cô trợn mắt phồng má lườm không ngờ thú vị như vậy.
"Anh mới là người lung tung ý." Tiết Giai Duyệt không phục: "Anh muốn tìm lý do để dỗ ông nội vui, chẳng lẽ em không biết phối hợp với anh sao? Em không phải đồ ngốc như anh. Rõ ràng bảo anh từ chối không quay về nhà chính, lại hiểu thành muốn quay về nhà chính. Dựa năng lực phân tích này, anh lo lắng vì sao anh lại làm tổng giám đốc. Hứa thị có vị tổng giám đốc như anh, không sợ đưa ra quyết định sai lầm sao?"
Chính bởi vì tức giận, Tiết Giai Duyệt nói ra lời nói trong lòng. Muốn mắng cho Hứa Ngạn Văn một trận.
Hứa Ngạn Văn bật cười, không muốn so đo với cô. Cảm thấy cô như vậy rất thú vị, dỗ dành cô, "Chuyện vừa nãy chỉ là sai sót nhất thời. Trước kia chúng ta chưa từng gặp qua. Về sau chúng ta cần phải phối hợp với nhau ăn ý hơn. Còn về chuyện làm ăn của Hứa thị, là quyết định lớn, muốn đưa ra quyết định phải được sự thống nhất của mọi người. Muốn đưa ra một quyết sách, đầu tiên phải lập kế hoạch, các ban ngành phân tích và thảo luận. Cuối cùng mới ra quyết định, bình thường chắc chắn không xảy ra sai lầm, mà anh cũng không ngốc như vậy, nên em cứ yên tâm."
Tiết Giai Duyệt lườm anh, ai thèm nói với anh mấy điều này. Cô không thèm quan tâm đến anh mắc sai lầm không. Dù có mắc sai lầm, nói với cô, cô nghe có hiểu đâu.
Cái liếc mắt của cô, cùng biểu cảm trên khuôn mặt. Hứa Ngạn Văn cũng đoán được cô đang nghĩ gì, bật cười, "Nghe không hiểu cũng không sao. Về sau, anh sẽ từ từ giải thích. Nghe nhiều rồi sẽ hiểu."
Tiết Giai Duyệt kiềm chế không lườm anh, "Em không muốn nghe."
Hứa Ngạn Văn bật cười, "Nhưng anh muốn nói."
Tiết Giai Duyệt bĩu môi, không muốn đôi co với anh chuyện này, nói: "Ông nội bảo anh mau đi làm cơm tối. Anh còn đứng đó, mau đi làm đi, nếu không có gì ăn, ông nội dùng gậy đánh anh một trận!"
Vừa dứt lời, Tiết Giai Duyệt xoay người định rời đi.
Hứa Ngạn Văn giữ cô lại, "Em định bỏ đi như vậy sao?"
Tiết Giai Duyệt quay đầu lại nhìn anh, "Không được à?"
"Ở lại đây giúp anh." Hứa Ngạn Văn nhìn chằm chằm cô nói.
Tiết Giai Duyệt bật cười, không khách khí nói, "Vừa nãy chính anh nói với ông nội rằng em bị cảm không muốn em mệt nên không cho phép nấu cơm. Rõ ràng anh tự nói ra như vậy. Nên nhiệm vụ nấu bữa tối giao cho anh, vừa nãy chính ông nội nói như vậy."
Nói đến đây, Tiết Giai Duyệt thấy Hứa Ngạn Văn nắm tay cô, nói: "Mau thả tay em ra, không em mách ông nội bây giờ."
Hứa Ngạn Văn đành phải thả tay cô ra.
"Cố lên nhé! Em đi ra chơi cờ tướng với ông nội đây." Tiết Giai Duyệt vỗ vai anh, quay người lại rời đi
Hứa Ngạn Văn: ". . ."
Ở bên này, Tiết Giai Duyệt đi ra phòng khách chơi cờ tướng với Hứa lão gia tử. Hứa Ngạn Văn ở trong bếp, làm một bữa cơm tối không thể làm khó anh được. Dù sao trong tủ lạnh có sẵn thức ăn, lôi rau ra rửa sạch, thái thịt bò, làm canh cà chua trứng, khoai tây sợi xào giấm, nhanh chóng làm xong bữa tối.
Đồ ăn bưng lên bàn, mùi hương màu sắc đều có đủ. Hứa lão gia tử nhìn các món ăn do Hứa Ngạn Văn làm, vô cùng hài lòng giơ ngón tay cái khen ngợi Hứa Ngạn Văn.
"Trông có vẻ ngon, không biết hương vị như thế nào?"
"Ông nội, ngài nếm thử đi rồi biết." Hứa Ngạn Văn gắp thịt bò vào bát của Hứa lão gia tử.
Hứa lão gia tử ăn thử một miếng, hài lòng gật đầu, "Thịt bò vừa mềm vừa mịn, ăn rất ngon. Mùi vị rất tuyệt."
Hứa Ngạn Văn thở phào nhẹ nhõm.
Hứa lão gia tử rất hài lòng về bữa cơm tối nay. Trước khi đi về còn nói với Hứa Ngạn Văn nói: "Cuối tuần quay về nhà cũ, cháu lại làm bữa cơm chiêu đãi ông nhé."
Hứa Ngạn Văn đương nhiên không thể từ chối yêu cầu của Hứa lão gia tử, gật đầu nói: "Vâng. Ông muốn ăn món gì, cháu đều làm ông ăn."
Hứa lão gia tử nói: "Được. Chờ ông suy nghĩ rồi báo cho cháu sau."
Hứa Ngạn Văn ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Hứa lão gia tử rời đi.
Hứa lão gia tử liền vui vẻ hớn hở đi về.
Tiết Giai Duyệt nhìn khuôn mặt của Hứa Ngạn Văn, phá lên cười.
Hứa Ngạn Văn lườm cô, "Em cười chuyện gì?"
Tiết Giai Duyệt nhíu mày, "Không nói cho anh biết." Quay người về phòng của mình.
Hứa Ngạn Văn nhìn cánh cửa đóng chặt lại, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng?
Sau đêm hôm đó, hai người định nói chuyện rõ ràng với nhau, cuối cùng lại quên.
. . .
Ngày hôm sau, Tiết Giai Duyệt vẫn chưa khỏi bệnh cảm, muốn đi đến bệnh viện truyền nước. Hứa Ngạn Văn lái xe đưa cô đến bệnh viện, kiên quyết đòi ở lại chờ cô truyền nước xong.
Hai tiếng sau, Tiết Giai Duyệt vừa truyền nước xong. Hứa Ngạn Văn: "Để anh đưa em về nhà."
Tiết Giai Duyệt gật đầu, đứng ở cửa bệnh viện chờ anh đi lấy xe. nhìn thấy Lưu Tiểu Kiều.
Lưu Tiểu Kiều cũng nhận ra cô, kích động nói: "Chị Giai Duyệt, tại sao chị lại ở đây?"
Tiết Giai Duyệt nắm tay cô ấy nói: "Chị bị cảm, đi tới đây truyền nước."
"Vậy chị đã đỡ hơn chưa?" Lưu Tiểu Kiều quan tâm nói: "Thời tiết lạnh như vậy phải cẩn thận rất dễ bị cảm."
Tiết Giai Duyệt bật cười nói: "Đã đỡ hơn rồi."
Lưu Tiểu Kiều gật đầu, "Vậy là tốt rồi."
Tiết Giai Duyệt lại hỏi: "Em đi đến bệnh viện làm gì vậy?"
"Em đến đây mua thuốc cho mẹ em." Lưu Tiểu Kiều nói.
"Em được tìm được mẹ rồi à? Sức khỏe bà ấy không được tốt?" Tiết Giai Duyệt vội vàng hỏi.
Lưu Tiểu Kiều rất biết ơn Tiết Giai Duyệt cùng Đường Hân Điềm lần trước đã giúp đỡ cô ấy, nói: "Em tìm được mẹ. Bây giờ em đang ở bên cạnh mẹ của em. Gần đây sức khỏe bà ấy không được tốt. Nhưng sau khi uống thuốc thì đã đỡ hơn nhiều rồi."
Tiết Giai Duyệt vội mở túi ra, lôi ví tiền ra định đưa tiền cho Lưu Tiểu Kiều, "Hãy dùng số tiền này để mua thuốc bổ cho mẹ em"
"Em không thể nhận tiền của chị." Lưu Tiểu Kiều vội vàng từ chối, kiên quyết không nhận tiền, nói: "Chị Giai Duyệt, lần trước chị đã giúp đỡ em rất nhiều. Em bây giờ được ở bên cạnh mẹ, là nhờ ơn của chị và chị Đường. Em không thể nhận tiền của chị nữa, hiện tại em tìm được công việc, tiền lương cũng rất cao. Đủ để trang trải cuộc sống của em và mẹ. Chị mau cất tiền đi."
"Nhưng. . ."
"Chị mau cất tiền đi. Nếu không, sau này khi em nhìn thấy chị sẽ tránh mặt đi."
Thấy Lưu Tiểu Kiều kiên quyết như vậy, Tiết Giai Duyệt đành cất tiền, hỏi, "Vậy bây giờ em vẫn sống ở đó. Khi nào rảnh chị sẽ đến thăm em?"
"Giai Duyệt!" Hứa Ngạn Văn lái xe tới, nhìn thấy Tiết Giai Duyệt đang nói chuyện với một cô gái, lúc xe đi đến gần. Anh nhận ra Lưu Tiểu Kiều, đây chính cô gái hôm đó ở Đường Thành Hiểu Nguyệt, Đường Dật Xuyên giữ cô ấy lại, gọi ba chai rượu Hennessy, trước khi rời đi còn cho cô ấy số tiền boa rất lớn.
"Cô ấy là bạn của em?" Hứa Ngạn Văn mở cửa bước xuống xe, đi đến trước mặt Tiết Giai Duyệt.
Tiết Giai Duyệt nhìn, nhớ lại lần trước hai người vì chuyện cứu Lưu Tiểu Kiều mà cãi nhau, nhấp nháy khóe môi nói: "Cô gái này chính cô gái lần trước em cứu ở thành phố bên cạnh."
Hứa Ngạn Văn lập tức nhớ ra, lần trước anh cho người đi điều tra, biết cô gái kia không phải là lừa đảo, có người ba cặn bã, cuộc sống rất khổ. Người phụ trách điều tra nói với anh là cô gái đó họ Trương, anh không nhớ ra, không ngờ lại trùng hợp như vậy.
"Chào cô." Hứa Ngạn Văn gật đầu chào cô ấy.
Lưu Tiểu Kiều vội vàng gật đầu chào anh, quan sát kỹ khuôn mặt anh, cảm thấy anh rất quen, hình như đã từng gặp ở đâu.
Hứa Ngạn Văn quay sang nhìn Tiết Giai Duyệt nói: "Đi về thôi."
Tiết Giai Duyệt chào tạm biệt Lưu Tiểu Kiều, đưa số điện thoại cho cô ấy, bảo hôm nào sẽ gọi điện thoại cho cô ấy, hai người cùng nhau đi chơi.
Lưu Tiểu Kiều nói đồng ý, vẫy tay chào tạm biệt Tiết Giai Duyệt, nhìn cô trèo lên xe và rời đi.
Đợi xe đi được một đoạn đường, Hứa Ngạn Văn đột nhiên trịnh trọng nói: "Giai Duyệt. Anh có một chuyện quan trọng muốn nói cho em biết."
Tiết Giai Duyệt đang gửi tin nhắn wechat với Lưu Tiểu Kiều, nghe thấy vậy ngẩng đầu lên nhìn, "Có chuyện gì?"