Edit: Ahn
Beta: Vân Nhi
Trương Nhân Diễm điên cuồng mà hét lên: "Cô ta đội nón xanh cho anh đó!"
Một tia sắc bén loé lên trong đôi mắt phía sau cặp kính đen không gọng, Hứa Ngạn Văn nhìn Trương Nhân Diễm tựa như đang nhìn một tên hề mua vui trong rạp xiếc.
"Cô gài bẫy Giai Duyệt, giờ cô ấy không mắc lừa thì cô liền nói chuyện này với tôi, đây là cách mà cô đối xử với bạn bè sao?"
Mặc dù bị Hứa Ngạn Văn vạch trần bộ mặt thật nhưng Trương Nhân Diễm hoàn toàn không cho rằng đây là lỗi của bản thân cô ta, cô ta làm vậy chỉ vì cô ta quá thích anh mà thôi, và cũng chính Tiết Giai Duyệt đã cho cô ta cơ hội.
"Nếu không phải Tiết Giai Duyệt muốn làm như thế, làm sao em dám đưa ra ý tưởng như vậy?"
Hứa Ngạn Văn nghe đến những lời biện hộ này thì tuỳ ý nhếch môi, "Cái trò châm ngòi ly gián này, tôi bỏ từ lúc 3 tuổi rồi."
Giọng điệu hờ hững tràn đầy giễu cợt cùng khinh thường, Trương Nhân Diễm làm những việc này, đều là những thứ anh đã thử qua, làm sao có thể lừa được anh?
Trương Nhân Diễm vừa thẹn lại vừa giận, gương mặt cô ta đỏ bừng, trong lòng lại càng thêm oán hận Tiết Giai Duyệt.
Hứa Ngạn Văn giơ tay đẩy nhẹ cặp kính không gọng, khuôn mặt nhã nhặn lại lộ ra một tia tàn nhẫn, "Nếu không phải niệm tình cô cùng Gia Duyệt quen biết nhiều năm như vậy, cô cho rằng mình có thể đàng hoàng mà đứng chỗ này nói chuyện với tôi?"
Trương Nhân Diễm tuyệt vọng: "..."
"Đừng bao giờ để Giai Duyệt nhìn thấy cô một lần nào nữa!"
Buông xuống cảnh cáo, cửa xe ô tô một lần nữa đóng lại, ngăn cách hai thế giới bên trong và bên ngoài xe.
Trương Nhân Diễm mất hết mặt mũi, trơ mắt nhìn chiếc xe Bentley đen chậm rãi chạy xa.
...
Ngồi trong phòng, Tiết Giai Duyệt vươn tay sờ lên lồng ngực, nơi đó cảm giác trống rỗng, cô biết đó không phải là cảm xúc của bản thân mà là cảm xúc của chủ thân thể.
Cô có thể lý giải được tâm trạng này, nguyên chủ cùng Trương Nhân Diễm làm bạn bè nhiều năm như vậy, đối xử với cô ta hết lòng hết dạ, coi cô ta như khuê mật của mình, còn giúp đỡ biết bao việc khi cô ta cần.
Bố của Trương Nhân Diễm nằm viện cần phải mổ, nhà cô ta thiếu tiền, Tiết Giai Duyệt sẵn sàng cho cô ta mượn một số tiền lớn, mỗi lần ra ngoài du lịch cũng không quên mua quà tặng cho cô ta.
Nguyên chủ dùng tình cảm như vậy đối đãi với Trương Nhân Diễm, kết quả nhận được lại không phải là lòng cảm kích, mà chính là lợi dụng, hãm hại!
Đổi lại ai gặp phải tình huống như vậy cũng không khỏi cảm thấy xót xa!
Trên thực tế thì trong nguyên tác, Hứa Ngạn Văn đã từng nói với nguyên chủ không ít lần là Trương Nhân Diễm không phải kẻ tốt lành gì, anh muốn hai người tuyệt giao ngay lập tức, nhưng mà cô ngốc này lại chọn tin tưởng bạn bè của mình, còn vì cô ta mà cùng Hứa Ngạn Văn cãi nhau, một hai lần còn coi như có thể bỏ qua, đến ba bốn lần sau Hứa Ngạn Văn cũng không muốn nói lại nữa.
May mắn thay, bây giờ cô giải quyết luôn rắc rối mang tên Trương Nhân Diễm này, sau này cũng không gặp lại cô ta nữa, không có Trương Nhân Diễm xui khiến, cô cũng sẽ không mắc sai lầm như trong nguyên tác, không biến mình trở thành trò cười cho thiên hạ, sống cuộc sống thật tốt, bây giờ chờ đợi đến lúc Hứa Ngạn Văn ly hôn với cô nữa là hoàn hảo.
"Bạn tốt thà thiếu chứ không ẩu, mất một đứa bạn chẳng ra gì, sau này có thể kết bạn với những người tốt hơn, không việc gì phải buồn bã." Tiết Giai Duyệt tự an ủi bản thân một phen, nghỉ ngơi trong chốc lát liền khôi phục tinh thần.
Sau đó Tiết Giai Duyệt nghĩ vẫn nên tiếp tục làm gì thì làm cái đó, rửa mặt xong sau đó thay quần áo, lại tự thưởng cho bản thân bữa sáng ngon lành, ăn uống no đủ, năng lượng tràn đầy.
Hôm nay Hứa Ngạn Văn đi công tác không ở nhà, Tiết Giai Duyệt cũng không có việc gì làm, cuối cùng cô quyết định đem nhà cửa dọn dẹp qua một lượt.
Dù sao cô cũng phải ở đây một thời gian mà, nếu là chỗ mình ở, dọn dẹp cho sạch sẽ là điều cần thiết.
Căn nhà có chút lớn, ngoại trừ phòng ngủ và phòng làm việc của Hứa Ngạn Văn, Tiết Giai Duyệt không có sự cho phép của anh nên không vào quét dọn, những chỗ khác cô đều dọn dẹp sạch sẽ.
Tiết Giai Duyệt mất vài tiếng đồng hồ mới có thể dọn dẹp mọi thứ, cả người mệt mỏi đến mức rã rời nằm trên sofa.
"Mệt quá trời ạ!" Cô đập đập cánh tay mình, nhìn thành quả lao động suốt vài giờ, sau đó thở dài một hơi: "Ở trong một căn nhà lớn, tốt thì tốt thật đấy, nhưng mà khoản vệ sinh nhà cửa này quá phiền phức, khó trách những người giàu toàn đi thuê bảo mẫu, nhân viên vệ sinh."
Đúng lúc này, điện thoại reo lên, Tiết Giai Duyệt lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán, bước chân nhanh chóng đi tới nhấc máy.
Màn hình điện thoại nhấp nháy hiển thị hai chữ - "ông nội".
"Ông nội" chính là ông nội Hứa, ông của Hứa Ngạn Văn đây mà.
Trước khi nguyên chủ gả cho Hứa Ngạn Văn, cô ấy xưng hô với ông cụ là "Ông nội Hứa"; sau này khi gả qua Hứa gia rồi thì trực tiếp gọi ông là "Ông nội" luôn.
"Ông nội ạ." Tiết Giai Duyệt tiếp chuyện.
Giọng nói tràn đầy yêu thương của ông cụ từ đầu dây bên kia truyền tới: "Duyệt Duyệt à, đang làm gì đấy con?"
Tiết Giai Duyệt nghe giọng điệu từ ái của ông cụ liền nhớ tới ông nội của mình, ông cùng ông nội Hứa thật sự rất giống nhau, hai người đều rất dịu dàng, ôn hòa và rất yêu thương cô.
"Con đang ở nhà ạ." Tiết Giai Duyệt cố gắng nhịn xuống những giọt nước mắt sắp trào ra, giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh nhất có thể để không bị đầu dây bên kia nghe thấy.
Ông cụ quan tâm hỏi: "Con ở nhà một mình sao? Thằng nhóc Ngạn Văn kia đâu rồi?"
Tiết Giai Duyệt đáp lại: "Anh ấy đi làm rồi ông ạ. Hôm nay anh ấy phải đi công tác ở thành phố C ạ."
"Đi công tác hả? Sao ông không nghe thấy nó báo gì?" Ông cụ truy vấn: "Lúc nào nó về?"
"Tối hôm nay anh ấy về rồi ạ." Tiết Giai Duyệt nhớ kỹ lời Hứa Ngạn Văn nói đêm qua.
"Thế thì tốt, thế thì tốt; đợi lúc thằng nhóc kia về, con bảo với nó là ông nói ngày mai hai đứa về nhà cũ cùng ăn với lão già này bữa cơm, được không con?"
Tiết Giai Duyệt chớp chớp mắt, nhẹ nhàng hỏi: "Ông nội có chuyện gì cần thông báo hay sao ạ?"
"Không có gì." Ông cụ thẳng thắn đáp: "Chỉ là ông nhớ hai đứa mà thôi."
Ông nội Hứa sống một mình ở nhà cũ, người trẻ tuổi bình thường đều bận bịu sự tình, công việc chất đống, mười ngày nửa tháng cũng không thấy tăm hơi ở đâu, ông cụ cảm thấy cô đơn, muốn hai người trở về bồi cụ cũng rất bình thường. Ông nội của Tiết Giai Duyệt trước đây cũng như này, cô không có suy nghĩ nhiều liền đồng ý với ông.
Sau đó, Tiết Giai Duyệt trò chuyện với ông cụ thêm một lúc rồi cúp điện thoại.
Buổi chiều, Tiết Giai Duyệt quyết định đi siêu thị một chuyến, mua những thứ cần dùng đến, khi cô bước chân ra khỏi siêu thị, tình cờ nhìn thấy một sự kiện được tổ chức trên quảng trường lớn, đó là một buổi fashion show sáng tạo dành cho sinh viên đại học, tất cả trang phục đều được thiết kế bởi sinh viên đại học G.
Thời điểm Tiết Giai Duyệt học đại học chính là chọn chuyên ngành thiết kế thời trang, sau khi tốt nghiệp cũng dấn thân vào lĩnh vực này; lúc đó cô cũng đã có hơn 1 năm kinh nghiệm.
Trùng hợp thay, nguyên chủ cũng từng theo học thiết kế thời trang, nhưng cô ấy học chuyên ngành này chỉ là sở thích nhất thời, thành tích không tốt lắm, cũng không xin được công việc liên quan đến chuyên ngành này.
Lúc này, nhìn những tác phẩm của sinh viên đại học G thiết kế, Tiết Giai Duyệt chợt nảy ra ý nghĩ muốn tiếp tục làm trong ngành thời trang này. Cô rất thích làm việc trong ngành thời trang, mơ ước của cô chính là đến một ngày nào đó sẽ tạo dựng một thương hiệu riêng của mình.
Tất nhiên, nói bắt đầu tạo dựng một thương hiệu gắn liền với tên tuổi của bản thân thì hơi quá. Trước hết, điều cô nghĩ đến lúc này là thiết kế một số tác phẩm ở nhà trước, nhân tiện tìm một công việc thiết kế thời trang phù hợp, nắm lấy cơ hội này để tích luỹ kinh nghiệm và các mối quan hệ xung quanh, đồng thời đặt nền móng cho việc thành lập thương hiệu của riêng bản thân cô trong tương lai.
Nói làm liền làm, Tiết Giai Duyệt lập tức mua một số đồ vật cần thiết cho công việc thiết kế trang phục, sau đó liền về nhà làm thiết kế.
Hơn 10 giờ tối, Hứa Ngạn Văn đi công tác trở về, vừa vào cửa đã nhìn thấy Tiết Giai Duyệt đang chuyên chú vào bản vẽ gì đó, thậm chí còn không để ý là anh đã trở lại.
Kỳ lạ thật.
Hứa Ngạn Văn muốn xem Tiết Giai Duyệt đang vẽ gì mà nghiêm túc như vậy, liền đổi giày sau đó bước tới, ánh mắt anh ngay lập tức bị bản vẽ của cô thu hút.
"Thiết kế rất mới lạ, phối màu phù hợp, vẽ rất ổn. Không tồi." Hứa Ngạn Văn khen ngợi.
Tiết Giai Duyệt nghe thấy giọng nói bèn quay đầu lại, mỉm cười với anh: "Anh thực sự cảm thấy đẹp sao?"
Hứa Ngạn Văn gật đầu: "Đây thực sự là một bản vẽ đẹp."
Dưới góc nhìn của một người kinh doanh như Hứa Ngạn Văn, nếu anh nghĩ rằng thiết kế này đẹp thì thực sự bản vẽ này tốt quá đi! Tiết Giai Duyệt nghe anh nhận xét như vậy thầm cao hứng.
Hứa Ngạn Văn tò mò tại sao đột nhiên cô lại có hứng thú với thiết kế thời trang, bèn dò hỏi: "Hình như lâu lắm em không vẽ những thiết kế như vậy rồi."
"Bỗng dưng em muốn vẽ kiểu này mà thôi." Tiết Giai Duyệt đưa ra một giải thích hợp lý.
Hứa Ngạn Văn nhìn kỹ tác phẩm của cô, lại nói: "Em thực sự có thiên phú trong việc thiết kế đấy, đừng lãng phí nó."
Tiết Giai Duyệt mỉm cười: "Em có thể coi đây là một lời khen không?"
Hứa Ngạn Văn liếc nhìn cô, "Ừ" một tiếng.
Sau khi được anh khen, Tiết Giai Duyệt cảm thấy tinh thần phấn khởi hơn hẳn. Cô nhớ lại lời ông cụ nói hôm nay, bèn mỉm cười nói lại cho anh: "Ông nội bảo ngày mai chúng ta cùng trở về nhà cũ một chuyến đấy."
Hứa Ngạn Văn nghe vậy thì dừng lại một chút, nói: "Ngày mai anh có việc rồi, em phải về một mình thôi."
Không biết có phải ảo giác của Tiết Giai Duyệt hay không, nhưng trong phút giây vừa rồi cô cảm thấy Hứa Ngạn Văn trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều, không khí cũng nháy mắt trở nên cứng đờ.
Xảy ra chuyện gì vậy? Vừa rồi không phải hai người vẫn nói chuyện tốt lắm hay sao?
Tiết Giai Duyệt chưa kịp nói tiếp, Hứa Ngạn Văn đã xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh, trong đầu Tiết Giai Duyệt đột nhiên nghĩ đến một chuyện, chẳng lẽ vì thế mà Hứa Ngạn Văn không muốn trở lại nhà cũ hay sao?