Hứa Ngạn Văn sợ sẽ bị Tiết Giai Duyệt phát hiện nên chỉ dám chạm nhẹ đôi môi mềm mại của cô rồi nhanh chóng rời đi.
Anh vừa tách khỏi môi cô, đúng lúc đó Tiết Giai Duyệt nằm trên giường bỗng cựa một cái, Hứa Ngạn Văn giật thót tim, sợ cô bỗng tỉnh dậy, đứng cạnh giường không dám nhúc nhích chút nào, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Tiết Giai Duyệt.
Cũng may là Tiết Giai Duyệt chỉ hơi động đậy chứ không mở mắt tỉnh lại, Hứa Ngạn Văn lập tức thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn lướt qua đôi môi vừa bị anh hôn, mềm mại tựa cánh hoa lại cảm giác ấm ấm giống như thạch, hình như anh có thể hôn thêm chút nữa.
Lúc này, giường bên cạnh bỗng phát ra tiếng động, Hứa Ngạn Văn theo bản năng liền ngẩng đầu lên nhìn qua, ông cụ Hứa nằm trên giường bệnh không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, cũng không biết ông đã thấy được bao nhiêu, chỉ thấy ông cười cười nhìn Hứa Ngạn Văn, nếp nhăn bên khóe mắt chụm lại một chỗ, có thể thấy rằng tâm trạng ông đang rất tốt.
Nửa đêm hôn trộm Tiết Giai Duyệt còn bị ông cụ Hứa bắt quả tang, vẻ mặt Hứa Ngạn Văn vẫn bình tĩnh như chưa có gì xảy ra nhưng hai tai nhẹ nhàng đỏ lên của anh đã nói lên tất cả.
"Cháu được đấy." Ông cụ Hứa cười một tiếng rồi nói.
Hứa Ngạn Văn vội vàng giơ ngón tay lên, nhìn ông cụ Hứa rồi nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ý là ông đừng nói gì cả, đừng làm Tiết Giai Duyệt thức giấc.
Cực kỳ hiểu rõ cháu trai mình, ông cụ Hứa ngay lập tức hiểu ý anh, ý cười nơi khóe mắt chân mày của ông càng lớn hơn, mở miệng, dựa theo khẩu hình miệng nói, "Cố lên nhé, thằng nhóc thối!"
Hứa Ngạn Văn giả bộ như không thấy dáng vẻ hiểu hết của ông cụ Hứa, đi đến kéo chăn cho ông, quan tâm hỏi han: "Ông muốn uống nước không?"
Ông cụ Hứa nhìn anh một cái rồi gật đầu, nói: "Do khát nước nên ông mới tỉnh giấc."
Ý là ông không hề cố ý tỉnh đúng lúc đó, không phải muốn nhìn anh hôn lén Tiết Giai Duyệt, đây chỉ là sự trùng hợp thôi.
Hứa Ngạn Văn không hề tin những lời này nhưng anh cũng không định vạch trần ông cụ Hứa, mặc kệ ông nghĩ được cái gì thì bịa cái đó, ông vui vẻ là được. Hứa Ngạn Văn nhanh chóng rót một cốc nước ấm rồi cho ông cụ Hứa uống.
Ông cụ Hứa nói chuyện với Hứa Ngạn Văn được một lúc thì cơ thể không chịu được nữa, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Hứa Ngạn Văn thấy không còn sớm nữa nhưng cũng không đánh thức Tiết Giai Duyệt mà nằm trên sô pha ngủ luôn.
Buổi sáng, Tiết Giai Duyệt là người đầu tiên tỉnh dậy, nhìn thấy Hứa Ngạn Văn ngủ trên sô pha thì không khỏi sững sờ, tối qua sau khi bàn xong thì hai người quyết định một người chăm sóc ông cụ trước nửa đêm, người còn lại thì từ nửa đêm đến sáng, thế mà thấy cô ngủ trước Hứa Ngạn Văn cũng không gọi dậy.
Tiết Giai Duyệt không ngốc, Hứa Ngạn Văn làm vậy là do quan tâm săn sóc cô. Không thể không nói, Hứa Ngạn Văn đối xử với cô thực sự rất tốt, nếu nói không cảm động chút nào thì là nói dối, cho dù là anh em ruột thì không phải lúc nào cũng tốt như vậy, có lẽ anh thật sự hành động theo lời nói, cố gắng đối xử tốt với cô, bù đắp từng sai lầm một.
Nằm trên giường suy nghĩ lung tung một lúc sau khi rõ ràng mọi chuyện, Tiết Giai Duyệt lập tức vén chăn lên bước xuống giường, đến nhà vệ sinh thay quần áo, lúc đi ra thì thấy Hứa Ngạn Văn đã tỉnh lại, đang ngồi trên sô pha, hai tay ấn ấn huyệt thái dương, dáng vẻ cực kỳ mệt mỏi.
Tiết Giai Duyệt thấy dáng vẻ này của anh, còn có hơi thắc mắc nên đi qua hỏi thử: "Sao tối qua anh không gọi em dậy?"
Hứa Ngạn Văn thả tay xuống khỏi thái dương, mở mắt nhìn Tiết Giai Duyệt, khẽ cười chút: "Anh thấy em ngủ ngon quá nên không nỡ gọi dậy."
Lúc nói lời này giọng điệu anh chứa đầy tiếc nuối và cưng chiều, trái tim Tiết Giai Duyệt mềm nhũn thành một bãi, vốn là cô định đối xử tàn nhẫn với Hứa Ngạn Văn chút, không được bị mê hoặc bởi viên đạn bọc đường của anh, thế nhưng lúc nào anh cũng dịu dàng săn sóc như vậy, cô cũng không còn cách nào, thử nghĩ xem nếu có người đối xử với mình rất tốt thì sao mình có thể đối xử tàn ác với người đó được chứ? Tiết Giai Duyệt tự nhận bản thân không làm nổi.
"Em muốn đi làm." Tiết Giai Duyệt nghĩ muốn trốn tránh.
Hứa Ngạn Văn chủ động nói: "Chờ anh chút, để anh đưa em đi."
"Em..."
"Chờ anh."
Không để Tiết Giai Duyệt nói hết lời từ chối, Hứa Ngạn Văn đã đứng dậy đến nhà vệ sinh rửa mặt, để Tiết Giai Duyệt đứng chết trân tại chỗ.
Hứa Ngạn Văn vào trong nhà vệ sinh, sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, đầu óc cũng tỉnh táo hơn rất nhiều, nhìn đôi mắt giăng đầy tơ đỏ phản chiếu trong gương, Hứa Ngạn Văn tự nói với bản thân, cố lên hãy tiếp tục kiên trì.
Ông cụ Hứa nằm trên giường bệnh cũng tỉnh lại, nhìn thấy Tiết Giai Duyệt đứng bên cạnh giường, mở miệng gọi cô một tiếng, "Giai Duyệt, cháu đang nghĩ gì thế?"
Tiết Giai Duyệt quay đầu lại, cố gắng nở một nụ cười thật tươi, nói: "Cháu đâu có đâu, cháu đang chờ anh Hứa thôi, anh ấy nói lát nữa sẽ đưa cháu đến phòng làm việc."
Hôm qua bàn bạc xong với Hứa Ngạn Văn, ở trước mặt ông cụ Hứa phải cố gắng phối hợp thành dáng vẻ tình cảm thắm thiết, không được làm ông lo lắng, đây cũng xem như là một trong những cách dỗ dành ông cụ.
"Tốt." Ông cụ Hứa nói: "Nhìn các cháu tình cảm như vậy ông rất vui."
Lúc này, Hứa Ngạn Văn rửa mặt xong bước ra từ nhà vệ sinh, chị Trân đúng lúc mang canh gà từ nhà cũ đến, còn đem theo một bộ quần áo mới cho Hứa Ngạn Văn.
Hứa Ngạn Văn lập tức vào nhà vệ sinh thay quần áo, Tiết Giai Duyệt tiếp tục ở bên ngoài nói chuyện với ông cụ Hứa.
Một lúc sau, Hứa Ngạn Văn trong bộ quần áo mới đi ra, nói với ông cụ Hứa: "Ông nội, cũng muộn rồi, cháu đưa Tiết Giai Duyệt đến phòng làm việc đây."
Ông cụ Hứa xua xua tay nói: "Đi đi."
Tiết Giai Duyệt vẫy tay tạm biệt ông, theo sau Hứa Ngạn Văn ra khỏi phòng bệnh.
Hứa Ngạn Văn đi lấy xe, chở Tiết Giai Duyệt đến phòng làm việc, dọc đường đi hai người không nói với nhau câu nào, đến khi đến dưới phòng làm việc, lúc Tiết Giai Duyệt chuẩn bị xuống xe, Hứa Ngạn Văn mới nói một câu, buổi chiều tan làm sẽ đến đón cô, sau đó cùng đi thăm ông nội.
"Chúng ta phải phối hợp với nhau, không được làm cho ông nội lo lắng." Hứa Ngạn Văn nhấn mạnh.
Tiết Giai Duyệt đương nhiên biết tầm quan trọng của việc này nên lập tức gật đầu đáp lại.
"Anh đi đây." Hứa Ngạn Văn không nán lại quá lâu, lái xe rời đi.
Sau khi lái xe đến công ty, anh lập tức gọi trợ lý Phùng đến phòng làm việc, ban đầu trợ lý Phùng cứ tưởng sếp có chuyện quan trọng cần giao phó, ai ngờ Hứa Ngạn Văn lại sai anh ta tìm người game hộ.
"Tôi có tài khoản của game này, cần nhanh chóng luyện đến cấp 80." Hứa Ngạn Văn nói với trợ lý Phùng.
Trợ lý Phùng không hiểu lắm nhưng trong lòng Hứa Ngạn Văn lại rất hiểu rất rõ, nhân vật của Tiết Giai Duyệt trong game này đã đến cấp 80 rồi mà của anh mới cấp 10, hai cấp bậc kém nhau quá xa nên có thể nhiệm vụ trong phó bản cũng khác nhau, nếu muốn cùng nhau du ngoạn, cấp bậc hai bên buộc phải xấp xỉ với nhau, anh muốn dẫn cô cùng nhau chơi càng nhanh càng tốt.
Mặc dù trợ lý Phùng không biết nguyên nhân Hứa Ngạn Văn làm vậy nhưng nếu đã là việc sếp giao phó, anh vẫn phải lập tức tìm người, không lâu sau nhân vật của Hứa Ngạn Văn đã lên đến cấp 80.
......
Phòng làm việc X.W, lúc Tiết Giai Duyệt đến, những người khác đều đã có mặt đầy đủ, Trình Vĩ trừng mắt nhìn cô, hỏi cô có muốn uống cà phê không, Tiết Giai Duyệt cười nói: "So với việc uống cà phê vào sáng sớm, tôi thích uống sữa hơn."
Trình Vĩ liền nói: "Đúng lúc tôi có sữa, cho cô đấy."
Tiết Giai Duyệt cười cười nhận lấy, "Cảm ơn nhé."
Cô vừa uống sữa vừa ngồi trước bàn làm việc, sau khi mở máy tính lên, cô tìm thấy bản thiết kế mình kẹp trong tập tài liệu, quả nhiên y chang như những gì cô dự đoán, bản thiết kế của cô đã bị người khác động tay động chân vào.
"A" Cô kêu một tiếng, vừa tức vừa vội nói: "Thiết kế của tôi bị người khác động tay vào rồi, ai lại ghê tởm như vậy chứ, dám ăn cắp thiết kế của tôi."
Tiếng kêu của Tiết Giai Duyệt không nhỏ chút nào, lập tức thu hút sự chú ý của những người khác, tiếp đến cô chỉ chỉ vào thiết kế mà mình bị ăn cắp, khiến cho xung quanh lắp bắp kinh hãi.
"Sao lại như này?" Trình Vĩ bước đến gần, nhìn vào máy tính cô, "Cô có chắc là thiết kế của cô bị người khác ăn cắp không? Không phải do bỏ sót à?"
"Tôi chắc chắn." Tiết Giai Duyệt khẳng định chắc nịch nói: "Đây anh xem tài liệu ở giữa này đi, lúc trước tôi có làm một dấu vết ở đây, chắc chắn là có người đã động tay vào, tôi nhớ rõ ràng."
Chuyện lớn như này, Trình Vĩ động viên Tiết Giai Duyệt trước: "Cứ nói với Hà tổng trước, để sếp đến xem sao."
"Tôi còn muốn báo cảnh sát nữa, không thể để kẻ trộm thiết kế tôi được lợi như vậy được." Tiết Giai Duyệt căm hận nói.
"Được, báo cảnh sát đi."
Không lâu sau, chuyện thiết kế của Tiết Giai Duyệt bị người khác động tay động chân đã lan truyền khắp phòng làm việc, rất nhiều người đến đây hóng chuyện, Hà tổng cũng đi xuống dưới phòng làm việc, biết rõ tình hình cụ thể.
Tiết Giai Duyệt thuật lại chuyện hôm qua với chuyện bản thiết kế của cô lại một lần.
Hà tổng nghe xong, cực kỳ nghiêm túc tỏ vẻ, "Phòng làm việc của chúng ta không cho phép hành vi trộm cắp tồn tại, nếu xảy ra loại chuyện này, nhất định phải điều tra rõ ràng mọi chuyện, không thể loại người không đứng đắn này ở lại phòng làm việc chúng ta được. Tôi ủng hộ việc Tiểu Tiết báo cảnh sát.
"Tôi đã báo cảnh sát rồi." Tiết Giai Duyệt bình tĩnh nói, ánh mắt nhìn lướt qua từng người một, cô sẽ chống mắt lên xem rốt cuộc ai là kẻ trộm.
Không lâu sau cảnh sát đã đến, phân tích lại mọi chuyện lần nữa, ngay tại lúc cảnh sát đang điều tra, Trình Vĩ từ trên bàn làm việc anh ta lấy xuống một chiếc camera mini, đưa cho Tiết Giai Duyệt để cô cho cảnh sát đoạn ghi hình.
Hoá ra, từ khi Tiết Giai Duyệt phát hiện bản thiết kế của mình bị ăn cắp, lập tức phối hợp với Trình Vĩ tương kế tựu kế(*), Tiết Giai Duyệt nói mình có linh cảm mới, Trình Vĩ lại hết lời khen ngợi thiết kế mới của cô, còn nói thiết kế này của cô chắc chắn có thể nhận phần thưởng, dùng chuyện này để dụ kẻ trộm đến ăn cắp thiết kế, còn Trình Vĩ thì lắp một chiếc camera mini ngay tại bàn làm việc, camera vừa vặn hướng đến chỗ của Tiết Giai Duyệt, nếu có ai lén động vào máy tính cô thì sẽ bị quay lại rõ mồn một.
Tiết Giai Duyệt đưa băng ghi hình cho cảnh sát, vây nên cảnh sát đã rất nhanh tóm được kẻ trộm thiết kế của cô.
"Sao lại là anh?" Tiết Giai Duyệt nhìn người trước mặt bị cảnh sát bắt lại, tưởng chừng không thể tin vào hai mắt mình, sao lại là anh ta được? Lúc đầu cô còn tưởng là Lục Tiểu Vũ vì cô và cô ta có thù với nhau, mà cô với người trước mặt này chẳng liên quan gì đến nhau cả.