Không biết từ lúc nào Phùng Kiêu đã bay đến bên cạnh Bạch Khởi La, anh vội giữ chặt lấy tay cô: “Bên này toàn là mảnh vỡ bình hoa, không an toàn chút nào, em mau sang bên kia đứng đi, để tôi đỡ dượng nhỏ cho.”Bạch Khởi La: “Tôi không cẩn thận nên đạp phải dượng nhỏ, để tôi đỡ cho.
Làm sao có thể để anh giúp được? Anh chạy đi trốn đi.”Phùng Kiêu: “Không sao đâu, em để tôi giúp đi.”Anh kéo mạnh Bạch Khởi La, nhưng cô lại không thả ra mà còn dùng sức kéo tay sở trưởng Chương nữa.Sở trưởng Chương: “A!!!!!”Tiếng hét thảm thiết lại vang lên một lần nữa.Bạch Tu Nhiên: “Hai đứa nhóc này thả tay hết ra đi.”Ông vội vàng chạy sang đỡ sở trưởng Chương: “Lão Chương, cậu không sao chứ? Hay là tôi đưa cậu đi bệnh viện khám xem, để như vậy không ổn!”Gã ta thấy chóng mặt vì chảy máu nhiều, bây giờ chân đau nhức, tay lại trật khớp, nhìn thảm thật.Sở trưởng Chương nhịn không nổi muốn nói rồi đấy!“Lão Chương! Lão Chương lão Chương, ông đừng làm tôi sợ, không sao đâu, anh không thể gặp chuyện gì xấu được!” Trần Mạn Du đột nhiên xông lên!Cô ấy nhào vào lòng sở trưởng Chương, gã không đứng vững và phải lùi về sau hai bước, “rầm”, sau gáy đập mạnh vào tường và ngã xuống đất, gã không chịu nổi nữa liền ngất đi!Cả hiện trường chìm vào im lặng đến kỳ lạ.Mấy vị khách không thể tin nổi, sở trưởng Chương thật là xui xẻo.Bạch Tu Nhiên vội nói: “Còn đứng im làm gì đấy, đưa đi viện nhanh lên!”Trần Mạn Du khóc đuối cả người: “Để tôi đưa ông ấy đi bệnh viện, để tự tôi đưa cho.”Bạch Tu Nhiên: “Hay để tôi...”Bạch Khởi La: “Cha à, trong nhà có khách mà, cha cứ bận việc đi.”Cô giữ chặt tay Phùng Kiêu, dứt khoát nói: “Con và Phùng Kiêu sẽ đi cùng dì nhỏ đưa sở trưởng Chương đến bệnh viện.
Cha cứ tiếp khách đi, khách mời cũng quan trong mà.”Bạch Tu Nhiên trợn mắt đầy hung dữ với Phùng Kiêu, ông kìm nén lửa giận: “Ranh con này, chờ lần sau tôi giải quyết cậu.”“Giải quyết gì chứ! Chỉ là về hơi muộn thôi mà, cha giận gì thì tìm con này.
Cha bắt nạt Phùng Kiêu thì có lợi ích gì.”Ngay lập tức, Bạch Tu Nhiên lại bừng bừng lửa giận, ông quay đầu lại tìm tạm một thứ đồ để dạy dỗ lại thằng ranh Phùng Kiêu này.Bạch Khởi La vội đến gần và ôm lấy tay cha mình rồi nói: “Được rồi mà, cha đang làm gì vậy, để cho khách chê cười rồi kìa.
Con biết cha không yên tâm, nhưng chúng con đi xem phim nên về muộn thôi, con không cố ý đâu.
Con sai rồi mà? Cha~”Cô lắc ống tay áo của Bạch Tu Nhiên, cơn tức của ông nhanh chóng tiêu tạn, tuy nhiên ông vẫn giả vờ nhăn mặt.Bạch Khởi La giơ tay nhỏ lên, “Sau này con sẽ không làm cha giận nữa đâu, con thề...”Bạch Tu Nhiên vội giữ tay con gái lại: “Không cần thề, con nít con nôi phạm chút lỗi nhỏ không sao cả.
Cũng không có gì to tát.
Nếu cha còn so đo với con thì còn làm gì được.
Hơn nữa, người lớn như cha sao có thể giận một đứa nít như con được? Như thế thật là thấp kém.”Người nhà họ Bạch nhìn quen rồi, còn khách thì tỏ vẻ: Ông cứ chờ đi! Vừa rồi còn tỏ ra mất lịch sự còn không phải ông à? Ông đúng là quá tiêu chuẩn kép mà! Chẳng trách đứa con gái nhà này lúc nào cũng gậy sự, có người làm cha như ông à?Uy nghiêm đâu?Tuy nhiên, đây chỉ là việc nhà người khác nên họ không tiện nói thôi!Lỡ như không cẩn thận bị xui xẻo như sở trưởng Chương thì đúng là bi thảm..