Xuyên Thành Con Gái Cưng Tận Trời Của Nam Chính

Editor: Typard​

“Ơ không phải, tôi ngọc thụ lâm phong tác phong nhanh nhẹn, chọn tôi có gì sai?” Phùng Kiêu liếc Tạ đại thiếu một cái, giễu cợt: “Cậu tưởng ai cũng như cậu à...”

“E hèm.” một tiếng tằng hắng vang lên.

Phùng Kiêu và Tạ đại thiếu liếc nhìn về phía phát ra thanh âm.

Tạ đại thiếu nghi ngờ: “Chú Ba ạ? Sao ngài lại tới đây?”

Tạ Tam thúc cười lạnh một tiếng, nói: “Chú không tới, chú không tới thì ai giải quyết cục diện hỗn loạn này? Hôm nay chân trước thằng Hai em con vừa chặn Trần Mạn Du ở bến tàu, chân sau Trần Mạn Du đã báo đến chỗ Chương tiên sinh rồi. Chuyện này cũng kinh động đến Bạch Tu Nhiên. Nếu không phải quan hệ chúng ta rộng, người tụi bay đắc tội ~ mẹ cũng không biết. Bây giờ chạy về nhà nói với chú Hai con cho chú, để hắn chuẩn bị lễ vật rồi mang thằng nhóc con ngu xuẩn và vợ tới chịu đòn nhận tội. Nếu không làm dịu được cơn tức giận của Bạch Tu Nhiên và Trần Mạn Du. Chú sẽ đuổi bọn họ ra khỏi nhà họ Tạ, để bọn họ ra ngoài xin cơm.”

Tạ Tam thúc vốn là quân nhân, một khi nổi giận thì sắc mặt cực kỳ khó coi, sát khí toàn thân.

Tạ đại thiếu thu bớt nụ cười trên mặt, có lẽ phát hiện chú Ba của hắn đúng là cực kỳ tức giận. Cũng không dám trì hoãn, vội vàng gật đầu: “Dạ, vậy để con đi.”

Tạ đại thiếu nhìn Phùng Kiêu một cái, lại tìm một chút, không thấy Từ Tiến Minh, hỏi: “Tiến Minh đâu?”

Tạ Tam thúc lạnh nhạt: “đi trước đi.”

Bây giờ Tạ đại thiếu cũng không muốn hỏi nhiều, vội vàng ra cửa.

Mắt thấy Tạ đại thiếu bước nhanh rời đi, Tạ Tạm thúc nhìn về phía Phùng Kiêu, trời quang mây đãng, cảm thán: “Khiến cháu Phùng chê cười rồi.”

Phùng Kiêu: “Cháu và lão Tạ là anh em lâu năm, cũng không có gì.”

hắn chỉ chỉ phòng bếp, nói: “Cháu đi sắp xếp một chút.”

Tạ Tam thúc: “Đúng đúng, cậu làm đi.”

Phùng Kiêu cũng quen thuộc với nơi này, nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa. Có điều dù sắp xếp ổn thỏa, hắn lại không lên lầu ngay, mà định cho người một nhà người ta có thời gian đầy đủ nói chuyện nhà. Đầu bếp làm thức ăn, hắn lại đi theo bên cạnh đầu bếp nếm thử, ăn đến bất diệc nhạc hồ*.

(*: Kiểu như vui vẻ ăn đến mức mà quên hết mọi thứ xung quanh.)

Tạ Tam thúc đi tới thì thấy cảnh tượng như vậy.

Lúc này Tạ Tam thúc thật đúng là muốn hỏi một câu giống cháu hắn, rốt cuộc Bạch Tu Nhiên đặc biệt vừa ý cái gì ở loại hàng này!

Nếu chọn loại hàng như thế này, cháu mình cũng đâu kém chút nào đâu!

Có điều, nói chung đầu óc người thông minh và người bình thường không giống nhau, dù nghĩ muốn bể đầu, cũng nghĩ không ra.

“Cháu Phùng này, cậu xem, cậu và thằng cả nhà chúng tôi cũng là anh em. Quan hệ tốt trước sau như một, chú Ba coi cậu như người trong nhà.” Tạ Tam thúc nở nụ cười, có điều người như vậy, cười cũng không dễ nhìn hơn khóc được bao nhiêu.

“Đều là người nhà, cũng không dối gạt cậu. Chú đã nhận được tin tức, Chương tiên sinh đã quyết định muốn kết hôn với quý cô Trần Mạn Du rồi. Cậu cũng thấy nhà chúng tôi đã gây ra chút chuyện. Đắc tội Bạch tiên sinh, cũng đắc tội cả Chương tiên sinh. Bây giờ chú đang quản việc nhà, cũng rất khó xử. Chẳng qua là dù sao đi nữa cũng phải chống đỡ nhà họ Tạ, chú không thể trơ mắt nhìn nhà họ Tạ xảy ra chuyện, thế nên phải làm phiền cháu Phùng nói tốt giúp vài câu.”

Đúng là Phùng Kiêu chưa từng nghe được tin tức này, nhưng sau lúc kinh ngạc ngắn ngủi thì cũng hiểu tại sao Tạ Tam gia lo lắng.

Phùng Kiêu: “Chú Ba khách sáo rồi, nếu có thể giúp, cháu nhất định sẽ giúp. Có điều, nói thật ra, chú Ba cũng đừng trông cậy nhiều vào cháu. Dù gì ngài cũng biết, cháu và nhà họ Bạch cũng không quen lắm...”

Đây cũng là nói thật.

Tạ Tam thúc vỗ vỗ bả vai Phùng Kiêu: “Chú Ba biết. Nhưng dù sao thì cháu cũng là con rể tương lai nhà họ Bạch, cháu nói một câu, có tác dụng hơn một câu của chú Ba. nói chung chú Ba nợ ân tình của cháu, cảm ơn cháu.”

Phùng Kiêu gật đầu, đi lên lầu lần nữa, hắn tự mình bưng cái mâm, gõ cửa cốc cốc.

“Vào đi.”

Phùng Kiêu cười mỉm: “Đói bụng chưa?”

hắn để hai món ăn lên bàn, rồi cho phục vụ dọn xong thức ăn còn lại, cực kỳ thỏa đáng.

Bạch Tu Nhiên nhìn lướt qua Phùng Kiêu, mở miệng: “Ngồi xuống ăn chung đi.”

Phùng Kiêu ồ một tiếng, ngồi xuống theo, thế mà cũng khéo, vừa hay ngồi đối diện Bạch Khởi La. Ngẩng đầu một cái là đối mắt với con ngươi ngập nước sáng như sao của thiếu nữ, thiếu nữ nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần cười rạng rỡ với hắn một cái, khẽ mở đôi môi đỏ mọng: “Phùng công tử, chẳng phải đã nói, còn có hát nữa sao?”

Tiếng nói vừa dứt, Phùng Kiêu đã cảm nhận được ánh mắt Bạch Tu Nhiên như đao phóng tới.

hắn vội nói: “Bây giờ chỉ sợ không được, hôm khác tôi đặc biệt đưa em đi nghe.”

Giọng Bạch Tu Nhiên âm u: “Cậu muốn dẫn con gái tôi đi đâu?”

Phùng Kiêu lập tức nghiêm mặt nói: “Nghe hát ạ, chú Bạch, là bài hát đứng đắn ạ.”

Bạch Tu Nhiên xuy một tiếng, lạnh lùng cảnh cáo: “Tôi có nói không đứng đắn à? Tôi nói cho cậu biết, đừng có làm hư con gái tôi.”

Phùng Kiêu đáp ứng, tầm mắt rơi vào trên người Bạch Khởi La, cô cười càng thêm rạng rỡ.

cô gái nhỏ này cố ý đúng không?

Nhưng người tên Phùng Kiêu này có tấm lòng rộng lớn, nên cũng không để trong lòng, rộng rãi cười: “Chú Bạch ngài yên tâm, không đến nỗi vậy đâu.”

Bạch Khởi La cúi đầu cười một tiếng, ý vị thâm trường.

“A La đến đây, ăn một chút đi, đói bụng lắm hả?” Trần Mạn Du gắp thức ăn cho cô, ngẩng đầu nói với Bạch Tu Nhiên: “anh rể, em thấy con người tiểu Ngũ tử cực kỳ tốt, anh cũng đừng nghiêm nghị hoài như vậy. Đúng rồi, tiểu Ngũ tử, chúng ta đã không gặp nhau mấy năm rồi nhỉ?”

Phùng Kiêu: “đã bốn năm rồi, lần trước gặp là lúc ba con xảy ra chuyện, ngài đã giới thiệu con đi gặp chú Bạch.”

Trần Mạn Du cười một tiếng: “Thời gian trôi qua mau thật, đúng là, các con lớn, còn dì đã già rồi.”

Phùng Kiêu: “không, không già chút nào. Ngài vẫn giống lúc trước, nhìn một cái là có thể nhận ra.”

Bạch Khởi La xì một tiếng bật cười.

Cái tên này đúng là nói bậy nói bạ, nếu đúng là nhận ra, vừa rồi đi vào sao còn nhờ họ Tạ nháy mắt ra hiệu?

“Huhu... chú Ba, chú Ba ngài đừng đánh con! Con sai rồi, ui da! Huhuhu... Con sai rồi...” Tiếng khóc cuồng loạn đột ngột vang lên.

Bạch Tu Nhiên cau mày, cười khẩy: “Đây là Tạ lão Tam đang muốn hát bài khổ nhục kế với tôi đây.”

Y đẩy ghế ra, lạnh mặt nói: “Mọi người ăn đi, tôi xuống lầu nhìn một chút.”

Bạch Khởi La: “Con cũng phải đi.”

Bạch Tu Nhiên lại khuyên: “Con đừng xuống theo, ngồi thuyền lâu như vậy lại giày vò đến bây giờ, nghỉ ngơi một chút cho khỏe. Sáng mai chúng ta còn phải trở về Bắc Bình, đến lúc đó lại đường xe vất vả, con nghe lời đi nha?”

Rất sợ con gái không hài lòng, y lại hứa hẹn: “Chờ con nghỉ ngơi mấy ngày, chúng ta đi xem phòng ở, chẳng phải lúc trước con muốn mua một biệt thự nhỏ chơi sao? Ba nhìn được một cái, cảm thấy cực kỳ ổn, chờ con về tới xem nếu hài lòng thì quyết định. Được không?”

Bạch Khởi La: “.........”

“Con thấy kiểu dáng xe Ford của dì nhỏ con thế nào? Trở về cũng mua một cái cho con nhé?”

Bạch Khởi La: “.........”

“Nếu không, cho con mua thêm...”

“không cần.” Bạch Khởi La cắt đứt điệu bộ toàn thân thổ hào* của cha ruột, nói: “Ngài đi làm việc đi.”

(*: thổ hào giống như nhà giàu mới nổi, vung tiền như rác.)

Bạch Tu Nhiên thỏa thuận ngầm, đây là con gái đồng ý lời của y.

Y mỉm cười: “Cha đi xuống trước.”

Trần Mạn Du lập tức đứng dậy: “Chuyện do em mà ra, em xuống chung với anh.”

Bạch Tu Nhiên có chút do dự, quét Phùng Kiêu một cái, nhếch miệng, đáp ứng.

Hai người cùng xuống lầu, Bạch Khởi La không hề do dự đứng lên, định lén đuổi theo.

Phùng Kiêu: “......”

hắn tằng hắng một cái, thấp giọng hỏi: “Làm vậy, hình như không tốt lắm?”

Bạch Khởi La nhướng mày: “Liên quan cái rắm gì đến anh.”

Phùng Kiêu: “!!!”

cô rón rén mở cửa, núp ở góc cầu thang nhìn xuống, tuyệt vời, khoan nói những cái khác, tầm mắt thậtchuẩn.

Kẻ ở dưới lầu toàn thân đầy máu quỵ xuống đất, khóc như chó không phải ai xa lạ, mà chính là cái tên lúc trước phách lối trêu đùa người, Nhị thiếu gia nhà họ Tạ.

Bạch Tu Nhiên chắp tay đứng trước mặt hắn, hờ hững nói: “Tạ Tam gia, vở kịch này, diễn xong chưa?”

Y không khách khí nói: “Nếu thật sự có lòng, trực tiếp bắn một phát súng cho chết luôn, như thế này chẳng qua là làm ra vẻ cho Bạch mỗ nhìn. không lẽ, tính ép Bạch mỗ à? trên đời làm gì có chuyện như vậy, dù vợ tôi đã qua đời, nhưng quý cô Trần là em gái duy nhất của vợ. Bạch mỗ vẫn luôn xem cô ấy như em gái ruột. Bắt nạt em gái ruột tôi như vậy, là cảm thấy nhà họ Bạch không có ai, hay là nhà họ Trần không còn người nào?”

Tạ Tam gia: “Bạch tiên sinh ngài hiểu lầm rồi, chúng tôi vạn lần cũng không dám nghĩ vậy. Bất kể là ngài hay Chương tiên sinh, chúng tôi đều cực kỳ tôn kính. Nhà họ Tạ chúng tôi càng không có ý định ép ngài, nó làm sai thì chính là làm sai. Có điều rốt cuộc chúng ta cũng có quen biết. Tạ Tam cả gan xin ngài tha cho mạng chó của nó một lần. Từ nay về sau tất nhiên sẽ không để cả nhà bọn họ xuất hiệntrước mặt ngài. Xin Bạch tiên sinh cho Tạ mỗ một chút mặt mũi.”

Bạch Khởi La dựa bên tường, lẳng lặng nhìn dưới lầu.

Phùng Kiêu đi đến bên cạnh cô, ngón tay chạm vào bả vai cô, Bạch Khởi La quay đầu: “ Có chuyện gì?”

“Tạ Tam gia nắm giữ quân quyền Thiên Tân vệ, làm ầm ĩ xé rách mặt với nhà họ Tạ cũng không tốt lắm.” Dừng một chút, hắn nhỏ giọng nói: “Dạy dỗ người, không hẳn cứ phải là giết người.”

Bạch Khởi La nhìn mắt hắn, chậm rãi nói: “anh nói với tôi những chuyện này làm gì?”

Phùng Kiêu: “Em nói sao?”

hắn đưa tay chống trên vách tường, đến gần Bạch Khởi La: “Tôi... Ưm... A!”

Mọi người nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, lập tức lộ ra vẻ phấn khích khác nhau.

một đôi trai gái, đứng ở bên tường, dựa sát thân thiết, giống như là, giống như là... hôn?

“Phùng Kiêu! Cậu lăn xuống đây cho tôi!” Tiếng Bạch Tu Nhiên gầm rống giận dữ bất chợt vang lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui