Xuyên Thành Con Gái Tu Tiên Đại Thần


Theo lời nói kia của Lâm Khiết, Tiểu Bạch Quả có thể cảm nhận được rất rõ ràng ánh mắt toàn hiện trường đều tập trung trên người mình.

Tiểu Bạch Quả run bần bật.

Tiểu Bạch Quả nỗ lực giảm thiểu sự tồn tại của mình.

Mọi người bao gồm cả Tôn Xảo Xảo đều quên mất mâu thuẫn lúc đầu của các cô.

Ánh mắt hoài nghi, khiếp sợ, không dám tin, chăm chú, chặt chẽ chiếu lên người Tiểu Bạch Quả.

Thời khắc mấu chốt vẫn là lão cha đáng tin.

Diệp Bạch Xuyên che Tiểu Bạch Quả phía sau, ngữ khí vừa kiên định vừa trầm ổn nói:
"Bạch Quả, là con ruột của Bạch Xuyên này."
Nhìn bộ dạng che chở Tiểu Bạch Quả của hắn, trong lòng Lâm Khiết không rõ là hâm mộ hay bực bội.

Cô ta mấp máy miệng, bỗng nhiên lại hỏi:
"Nếu cũng không phải thì sao?"
Cô ta cũng không hiểu được vì sao lại muốn hỏi vấn đề này.

Có lẽ cô ta đã biết, trong nháy mắt lúc cô ta nói ra chuyện Diệp Tinh và Diệp Nhất phàm không phải huyết mạch của Diệp gia, giữa cô ta và Diệp Bạch Xuyên cũng không còn khả năng.

Diệp Bạch Xuyên cảm giác được sau khi cô ta nói xong, lực nắm quần áo hắn trong tay con gái lớn hơn một chút.

Đôi mắt to ánh lên sợ hãi và bất an (hắn tự cho là vậy).

Nhìn bộ dạng con gái nhỏ sợ hãi, lão cha bao che con nheo nheo mắt, có chút tức giận.

Hắn chém đinh chặt sắt nói:
"Không có nếu.

Bạch Quả chính là con ruột của Bạch Xuyên."
Lâm Khiết không quen nhìn bộ dáng hắn che chở Bạch Quả, cô ta không hiểu được Diệp Bạch Xuyên thay xương đổi cốt.

Chỉ vừa thấy bộ dáng Bạch Xuyên che chở Bạch Quả, cô ta liền không tự chủ được nghĩ đến sự yêu thích của hắn đời trước đối với Tô Nhược Phượng tu hú chiếm tổ đỗ quyên kia.

Cảm thấy nghẹn khuất, biết rõ Diệp Bạch Xuyên khả năng sẽ không vui, cô ta vẫn nhịn không được nói ra.

"Anh dựa vào cái gì mà khẳng định như vậy? Tôi nói cho anh biết, Tô Nhược Phượng không phải người đàn bà tốt đẹp gì đâu.

Lúc trước ả ta mang thai con của người khác chỉ là vì tìm một người có thể thay ả nuôi con riêng mới gả cho anh! Anh dựa vào cái gì mà khẳng định Tiểu Bạch Quả là con ruột của anh?"
Diệp Bạch Xuyên cười.

Cười vô cùng tự tin.

Khiến mọi người ở đây đều cho rằng hắn đã trộm đi chứng minh cái gì rồi.

Cả Lâm Khiết cũng cho rằng như vậy.


Cô ta mấp máy miệng, không cam lòng trừng mắt nhìn Diệp Bạch Xuyên.

Thì ra, hắn đã sớm biết.

Thì ra, hắn yêu tiện nhân Tô Nhược Phượng này như vậy.

Chỉ có Tiểu Bạch Quả trốn ở phía sau cha, trốn ở chỗ mọi người không nhìn thấy, tâm tình rất là bất đắc dĩ --------- cha cô tám phần lại chuẩn bị mất mặt.

Coi như không mất mặt đi nữa, cô cũng hiểu được lão cha nhà mình thật sự có bản lĩnh.

Nhưng mà những người khác trong thôn không hiểu được.

Diệp Bạch Xuyên lên tiếng.

Khí thế mười phần.

"Tính quẻ qua."
Diệp lão thái:...!
Diệp lão nhân:...!
Những người Diệp gia khác:...!
Các thôn dân:...!
Các đồng chí cảnh sát:...!
Lâm Khiết:...!
Các đồng chí cảnh sát nhất trí dùng ánh mắt khiển trách nhìn về phía Tống Ủng Quân.

Bộ dáng này không ổn.

Cấp trên cường điệu nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần, không được mê tín phong kiến.

Trong thôn các người sao còn thịnh hành như vậy?
Nhìn xem, hại người chưa?
Tống Ủng Quân hết đường chối cãi.

Tống Ủng Quân muốn giải thích cùng các đồng chí cảnh sát.

Thôn bọn họ tuy rằng nhiều người còn hơi mê tín nhưng cũng chỉ có một số người thôi.

Còn cái người anh em này của hắn tùy tiện nói chuyện tính quẻ chỉ là số ít trong số ít.

Huống hồ, người anh em Bạch Xuyên của hắn đây là bị sét đánh choáng váng, bổ ra tật xấu, đầu óc không bình thường mới có thể tin cái chuyện quẻ tượng này.

Người anh em Bạch Xuyên của hắn trước kia cũng là người rất tốt a...!a...!
Thôn bọn họ thật sự không tính là mê tín.

Thật sự.

___________________________
Diệp lão nhân vẫn là người phản ứng trước tiên.


Ông cũng yêu thương Bạch Quả suốt mấy năm nay, trăm triệu lần không thể tiếp thu khả năng Tiểu Bạch Quả không phải huyết mạch nhà mình.

Ông nhìn chằm chằm Tiểu Bạch Quả trốn phía sau Diệp Bạch Xuyên chỉ lộ ra một bàn tay, lại nhìn Diệp Bạch Xuyên, cuối cùng ánh mắt dời đến trên người Lâm Khiết, đột nhiên phỉ nhổ về phía cô ta:
"Khụ...!Phi!"
Một cục đờm già xanh vàng lập tức bẹp ở trên mặt Lâm Khiết.

Mày nói thì tính là cái gì? Tinh Tinh và Nhất phàm làm sao không phải con cháu nhà chúng tao? Còn có Tiểu Bạch Quả.

Lâm Khiết mày cong đít một cái, thổi gió hai câu liền cảm thấy chúng tao có thể tin mày nói chuyện ma quỷ sao?"
Lời này ông nói làm cho mọi người mê mang.

Lâm Khiết cũng thật sự chật vật.

Thôn Táo Câu có người không nhịn được phụt một tiếng bật cười.

Lâm Khiết làm sao nghĩ đếb lão gia tử có thể làm ra chuyện này trước mặt bao người.

Choáng váng một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần, cảm nhận được sền sệt nóng nóng ở trên mặt đang chậm rãu chảy xuống, cô ta buồn nôn suýt nữa thì hộc ra.

Trong lòng biết cô ta và DIệp gia, thậm chí là toàn bộ Táo Câu thôn đã hoàn toàn xé rách mặt, không bao giờ còn khả năng giao hảo nữa nên cũng liền bất chấp tất cả.

(T edit đoạn này cũng buồn nôn theo, gớm quá không beta lại nữa đâu)
Lâm Khiết là người trọng sinh.

Đời trước cô ta và Tô Nhược Phượng đã có một thời gian là chị em tốt, biết được không ít chuyện Diệp gia và chuyện các nhà khác trong Táo Câu thôn.

Mặc kệ là thật hay giả, bây giờ cô ta đều lấy ra, làm trò trước mặt mọi người nói một lần.

"Tôi nói cho các người biết nhé, thật ra ấy à, các người đừng thấy Nhị Cẩu Tử cao to như vậy giống như không có bệnh gì.

Thật ra hắn có bệnh lạ đấy! Bệnh lạ này có thể làm người khác mất đi khả năng sinh con! Vì sao mà hắn lấy vợ hai năm nhưng bụng vợ hắn không có động tĩnh gì chính là bởi vì bệnh này!"
"Còn có, các người chắc đều không biết chuyện này? Nhà mẹ đẻ Trương Xuân Lan có bệnh tâm thần di truyền.

Dì của cô ta chính là một ngày đột nhiên bị bệnh tâm thần!"
"Triệu cây cột và Trịnh quả phụ có gian tình đó!"
"Con trai Trịnh quả phụ thật ra không phải là con của ông chồng đã chết của cô ta mà là con của ông Chu bán hàng rong ở thôn bên cạnh!"
Nói xong những lời này, cô ta cũng mặc kệ mọi người có phản ứng gì, xoay người trèo lên xe cảnh sát, quét mắt một vòng thôn dân Táo Câu thôn, ánh mắt toát ra vài phần khinh miệt và thống hận, còn có và phần thất vọng không nói nên lời.

Cô ta cúi đầu làm dịu xuống một chút tâm tình mênh mông sóng gió, ngẩng đầu lên đã khôi phục lại bình thường, thậm chí còn có tâm tình thúc giụp các đồng chí cảnh sát lái xe.

"Các đồng chí, đi thôi."
Cô ta biết một đám các thôn dân Táo Câu thôn là loại người gì.

Mọi người đều sợ cảnh sát, trăm triệu không dám xông lên túm cô ta từ trên xe xuống.

Lâm Khiết ngồi ổn định vững chắc.


Cô ta đảo qua khuôn mặt một đám người, cuối cùng dừng lại trên mặt Diệp Bạch Xuyên.

Mặc kệ nhìn qua bao nhiêu lần, cô ta đều không thể không thừa nhận diện mạo Diệp Bạch Xuyên bẩm sinh rất đẹp.

Gương mặt này đừng nói là hiện tại, cho dù là trong tương lai mười mấy năm nữa cũng đều xứng với danh hiệu mỹ nam.

Trong lòng Lâm Khiết cảm thấy không cam lòng.

Từ khi trọng sinh tới nay, hết thảy mọi chuyện cô ta làm đều là vì gả cho Diệp Bạch Xuyên, trở thành vợ mới của hắn, trở thành nữ chủ nhân gia sản hàng tỷ trong tương lai.

Vì thế cô ta không tiếc hy sinh mấy năm mấy tháng.

Mắt thấy ánh rạng đông trước mắt lại không biết vì cái gì lập tức sụp đổ.

Chuyện này làm sao Lâm Khiết có thể cam tâm?
Lâm Khiết cắn răng, trong lòng thề độc.

Một lần nữa, cho dù cô ta không thể gả cho Diệp Bạch Xuyên thì cũng nhất định phải gả cho một người đàn ông đẹp hơn, có tiền hơn Diệp Bạch Xuyên!
Hiện tại cứ rời khỏi nơi thương tâm này trước đã.

Cô ta lại mở miệng thúc giục lần nữa:
"Các đồng chí cảnh sát, có thể đi rồi."
Các đồng chí cảnh sát hai mặt tương khuy (diện diện tương khuy: ngơ ngác nhìn nhau - vietnamtudien.org), đặc biệt là anh cảnh sát trẻ lúc đầu nói chuyện với Lâm Khiết càng là sắp bị dọa khóc.

Hắn không thể ngờ tới lần đầu tiên đi theo lão tiền bối đến đây liền đụng phải một kẻ xấu xa độc ác đến thế.

Bị người dân vây quanh như vậy, hắn phải khởi động xe hai lần mới miễn cưỡng nổ máy được, không dám ở lại thêm một giây nào, nhanh chóng quay đầu chạy lấy người.

Còn lại hai đồng chí già nhìn cảnh hắn chạy xa nhịn không được muốn mắng người.

Hôm nay bọn họ cũng được mở mang tầm mắt, không ngờ tới chỉ mang một ít vấn đề đi dò hỏi lại có thể ăn được một đống dưa.

Nếu đổi lại thời gian, trường hợp khác, có lẽ bọn họ còn ăn rất vui vẻ.

Nhưng không khí hiện trường này rõ ràng là không thích hợp.

Hai vị cảnh sát già ho khan một tiếng:
"À thì, chúng tôi đi trước, chuyện đó, không được mù quáng mê tín phong kiến.

Lời đồn vớ vẩn không có chứng cứ cũng không cần tin, có hiểu không? Muốn chứng cứ, có bệnh thì đi bệnh viện xét nghiệm."
"Phải phải phải, chúng tôi làm cảnh sát mấy năm nay gặp được rất nhiều chuyện ồn ào chỉ vì lời đồn vớ vẩn.

Các người cứ bình tĩnh suy nghĩ cho kỹ.

Thôn trưởng anh phải làm tốt công tác tư tưởng cho mọi người.

Chuyện đó, chúng tôi đi trước cảm ơn các đồng chí đã phối hợp!"
Tống Ủng Quân:...!
Không phải.

Các người đừng đi.

Đừng để hiện trường lại cho một mình tôi.

Tôi chỉ là một thôn trưởng phổ thông mà thôi.


Tôi không đối phó lại nhiều người thế này đâu.

Nhưng các đồng chí cảnh sát đã đi xa, không thể kéo lại.

Tống Ủng Quân chỉ có thể một mình lẻ loi đối mặt với các thôn dân.

Hắn thật hận mà.

Hắn hận mình trước kia sống dễ dàng quá không chịu, nằng nặc đi tranh cử đội trưởng đội sản xuất làm gì.

Hắn hận tổ chức bất hòa lúc hủy bỏ đội sản xuất, đánh rớt người được đề cử làm thôn trưởng.

Hắn hận chính mình sao lại cảm thấy Lâm Khiết là một giáo viên tốt, tự mình đi mời cô ta ở lại làm giáo viên trường tiểu học trong thôn.

Nhưng đây cũng chưa hết.

Chuyện đến một bước này, chuyện giữa Tôn Xảo Xảo và Lâm Khiết đã không còn quan trọng nữa.

Lưu Quốc Hoa do dự, nhỏ giọng hỏi Diệp Thanh Sơn:
"Bạch Quả...chuyện này nên làm thế nào?"
Diệp Thanh Sơn không nói lời nào.

Hắn thật sự không tiện mở miệng.

Bạch Quả là đứa cháu nhỏ hắn thật lòng thương yêu suốt ba năm.

Hắn yêu thích đứa cháu này là thật sự từ đáy lòng không giả dối.

Nhưng nếu đứa nhỏ này không phải con ruột của em mình mà là của một người đàn ông khác, là minh chứng em mình bị đội mũ xanh, hắn cũng khó mà thích Tiểu Bạch Quả.

Diệp lão nhân tâm tình phức tạp nhìn con thứ ba bao che cho con, lại nhìn Tiểu Bạch Quả đã ló đầu ra, thở dài.

Thôi.

Cứ như vậy đi.

Coi như cái gì cũng không biết, Tiểu Bạch Quả vẫn là cháu gái nhỏ nhà bọn họ, cũng khá tốt.

Lão gia tử mở miệng:
"Bạch Quả chuyện này..."
Lão cha bao che cho con sốt ruột:
"Con ruột."
Tạm dừng một chút:
"Tính quẻ rồi, xem tướng rồi, sờ xương rồi, tự kiểm tra rồi, con ruột."
Lão gia tử:...!
Lão thái thái:...!
Ngươi?
Ngươi là người ngốc!
Người ngốc tự làm, có thể chứng minh cái rắm ấy!
"Thôi thì cứ coi như con cháu nhà mình đi."
Cái từ "coi như" này thật sự làm lão cha không vui.

Hắn chau mày, nhìn về phía Tống Ủng Quân.

"Làm phiền cậu chứng kiến tôi lấy tâm đầu huyết tam tích! Diệp gia Bạch mỗ hôm nay cần phải lấy máu nghiệm thân!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận