Lão thái thái không thể nào hiểu nổi.
Đang yên lành, lão tam nhà mình làm sao vậy? Sao đột nhiên lại không cho kết duyên chứ?
Nếu biểu hiện của Triệu Hổ nhà người ta có chỗ nào không tốt thì còn hiểu được, nhưng người ta từ đầu tới cuối biểu hiện không phải khá tốt đấy sao? Đặc biệt là mẹ cậu ta, thật sự là từng câu từng chữ đều nói tới tận sâu trong lòng bà.
Lão thái thái hoang mang khó hiểu hỏi:
"Lão tam, sao vậy? Sao đang yên đang lành lại đột nhiên nói mấy lời như vậy?"
Diệp Bạch Xuyên mắt lạnh nhìn về phía một nhà Triệu Hổ và Kỳ Hân Hinh, cười lạnh một tiếng:
"Nhà bọn họ có chuyện giấu giếm."
Có chuyện giấu giếm?
Người Diệp gia động tác nhất trí nhìn qua.
Mí mắt mẹ Triệu Hổ giật giật hai cái, tươi cười cũng thu liễm vài phần, vẻ mặt mang theo vài phần khó hiểu và phẫn nộ:
"Đây là ý gì? Nhà chúng tôi có gì mà phải giấu giếm? Tuy rằng đứa nhỏ Diệp Hà này thật sự hợp mắt chúng tôi nhưng nhà chúng tôi cũng chẳng phải loại có thể tùy ý cho người khác bắt nạt nhé."
Lão thái thái vốn dĩ còn có vài phần hoài nghi, nhìn thấy biểu hiện của bà ta như vậy lập tức yên tâm không ít.
Ở trong cảm nhận của lão thái thái, những người làm việc trái với lương tâm thì không thể có biểu hiện đúng lý hợp tình như vậy.
Ngẫm lại điều kiện trong nhà Triệu Hổ và thái độ của Triệu Hổ đối với Diệp Hà, lão thái thái quát lớn với Diệp Bạch Xuyên:
"Nói bừa cái gì vậy hả? Còn không mau đi vào trong phòng?"
Giáo huấn Diệp Bạch Xuyên xong, bà còn định nhận lỗi với mẹ Triệu Hổ.
Trên mặt còn đang mang theo vài phần tươi cười xin lỗi vừa mới giương lên đã bị lão tam làm cho một câu cứng đờ.
Ngữ khí Diệp Bạch Xuyên lãnh ngạnh xưa nay chưa từng có:
"Triệu Hổ, hắn tính hay ghen, có khuynh hướng bạo lực."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt cha mẹ Triệu Hổ lập tức thay đổi.
Hai mặt của bọn họ đỏ lên, gân xanh như muốn nhảy ra ngoài.
Mẹ Triệu Hổ xách lễ vật dưới đất lên đi thẳng ra ngoài cửa lớn Diệp gia, nghiến răng nghiến lợi mà nói:
"Đi thôi đi thôi, nhà các người chướng mắt Triệu Hổ nhà chúng tôi cũng không hề gì, nhưng ngàn vạn lần đừng nên tìm cái lý do như vậy tới bắt nạt nhà chúng tôi.
Nếu không phải con bé Hân Hinh nói nhà các người hiểu lễ nghĩa, chúng tôi còn chẳng thèm tới tìm nhà mấy người đâu.
Kết quả, đây là hiểu lễ nhà các người đấy hả?!"
Kỳ Hân Hinh cũng đi theo sau bọn họ, sắc mặt cũng rất khó coi.
Nháy mắt Triệu gia và nhóm bà mối đã đi hết sạch, lão thái thái giương mắt cứng lưỡi:
"Đây...!đây...!đây là chuyện gì thế hả?"
Những người Diệp gia khác cũng cảm thấy buồn bực.
Tôn Xảo Xảo lén hỏi Lưu Quốc Hoa:
"Cô hiểu thế nào gọi là hay ghen, có khuynh hướng bạo lực không?"
Lưu Quốc Hoa luôn là người nghĩ nhiều, hay ghen thì cô hiểu nhưng mà khuynh hướng bạo lực...!Lưu Quốc Hoa cũng không dám nghĩ theo hướng kia, chỉ có thể giả vờ không biết nói:
"Em cũng không biết."
Cả hai vợ chồng già càng không có khả năng hiểu được.
Trời đất chứng giám, thôn Táo Câu tuy rằng cũng trọng nam khinh nữ nhưng tới bây giờ chưa từng thấy nhà ai chồng tự ý đánh vợ.
Hai vợ chồng ông bà sống ngần ấy năm đều chưa từng nghe ai nói, càng không cần phải nói sẽ nghĩ đến phương diện kia.
Nghĩ không ra, lão thái thái rốt cuộc vẫn phải quay ra hỏi lão tam nhà mình.
Cũng tại lão tam làm hỏng "mối lương duyên" của con gái, ngữ khí của bà rất không tốt, vừa nghe đã biết nghẹn một bụng hỏa khí:
"Lão tam, anh nói cho mẹ nghe xem, khuynh hướng bạo lực là cái gì hả? Ấy? Làm sao mà anh biết Triệu Hổ nhà người ta có khuynh hướng bạo lực?"
Những người Diệp gia khác đều tập trung tinh thần, muốn nghe Diệp Bạch Xuyên giải thích một chút, ngay cả Lưu Quốc Hoa đã mông lung đoán được vài phần cũng không khỏi dựng lỗ tai lên.
Chỉ có Tiểu Bạch Quả là người đầu tiên mặt đầy khiếp sợ.
Chẳng qua hôm nay cô cũng không phải nhân vật trung tâm, cho dù cô không được Diệp Bạch Xuyên ôm vào trong lòng thì cũng chẳng ai đoán được cô đã hiểu "khuynh hướng bạo lực" là ý gì.
Còn hay ghen.
Đây chính là đủ chuẩn của một tên đàn ông vũ phu, bạo lực gia đình!
Bề ngoài thoạt nhìn nhân mô nhân dạng nhưng đóng cửa lại thì đánh vợ sống dở chết dở!
Lúc trước trên mạng cô thấy không ít ví dụ như vậy, còn có chuyện đánh chết cả vợ.
Cô nhỏ ngàn vạn không thể gả cho một tên đàn ông như vậy được!
Tiểu Bạch Quả nắm chặt nắm tay.
_____________________
Diệp Bạch Xuyên là người hiếu thuận.
Nếu lão thái thái muốn biết thế nào gọi là "khuynh hướng bạo lực", vậy thì hắn cũng sẽ nhẫn nại tính tình, giải thích kỹ càng cho lão thái thái một lần:
"Cái gọi là khuynh hướng bạo lực còn gọi là sùng võ, tức là thích dùng vũ lực giải quyết vấn đề, đều là dùng nắm đấm để nói chuyện, gặp chuyện gì cũng thích dùng nắm đấm giải quyết."
Sợ người trong nhà không nhận thức được sự đáng sợ của đàn ông bạo lực gia đình, Tiểu Bạch Quả còn bổ sung giúp lão cha nhà mình:
"Còn hay ghen chính là vợ mình ra ngoài đi chợ, người bán mà là đàn ông, lúc cò kè mặc cả hai người nói chuyện qua lại một chút hắn liền nghĩ vợ mình hồng hạnh vượt tường, sau đó đánh vợ gần chết mới thôi.
Vợ về nhà ngoại nói vài lời với đồng hương nam cùng nhau lớn lên là hắn lại đánh vợ gần chết mới thôi.
Dù sao đều là đánh vợ gần chết mới thôi."
Lão thái thái:...!
Lão nhân:...!
Hai anh trai lớn Diệp gia:...!
Tôn Xảo Xảo:...!
Chuyện quái gì thế này?!
Đi chợ nói chuyện với đàn ông cũng không được?!
Về nhà thăm người thân nói chuyện với đồng hương cũng không được?!
Ôi mẹ ơi, đây đây đây......!đây không phải có bệnh sao?!
Ánh mắt Tôn Xảo Xảo nhìn chồng mình lập tức trở nên vi diệu.
Diệp Thanh Sơn vốn thô lỗ, khó có khi thông minh, cái đầu lắc liên tục như trống bỏi:
"Cái quái gì thế chứ? Loại người này mà cũng gọi là đàn ông à? Nam tử hán đại trượng phu, đỉnh thiên lập địa là phải gánh vác gia đình, dựng nên một mảnh trời riêng, đánh vợ thì làm anh hùng hảo hán nỗi gì?"
Diệp Lục Hải cũng nhanh miệng thề với trời:
"Anh thế nào em còn không biết sao? Tuy lúc anh với em giận nhau cũng lớn tiếng hai câu nhưng có bao giờ anh động vào một đầu ngón tay của em đâu? Đánh vợ ấy hả, đó mà là đàn ông à?"
Lão thái thái cũng coi như hồi phục tinh thần sau khi khiếp sợ một hồi, vừa nghe mấy câu này suýt nữa thì lại bị doạ.
Bà thở dốc thật mạnh mới tránh khỏi phát ngất, trừng mắt nhìn Diệp Bạch Xuyên:
"Làm sao anh biết được chứ?"
"Tính ra được."
Lão thái thái liền cạn lời, trong lòng bắt đầu nghiêm túc tính toán xem bản lĩnh bấm đốt ngón tay của lão tam nhà mình rốt cuộc có đáng tin hay không.
Thật lòng mà nói, lão tam nhà mình đột nhiên học được bản lĩnh bấm đốt ngón tay thật sự đáng tin.
Lúc trước hắn xem tướng, chỉ cần liếc mắt nhìn Tô Nhược Phượng một cái là biết ngay Tô Nhược Phượng là loại đàn bà phá gia phá của.
Quả nhiên, cô ta vừa đi khỏi, nhà mình liền dần dần trở nên thịnh vượng.
Lúc trước hắn bấm đốt ngón tay cho cái cậu đưa tôm hùm kia vài cái là tính ra vợ chồng cậu ta không sinh được con, không có duyên làm cha mẹ...!
Nhưng mối Triệu Hổ này cũng thật sự khá tốt.
Nếu bỏ qua mối này, ai biết lần sau còn ai tới mai mối cho con gái nữa không? Còn có, cậu Triệu Hổ này, chưa cần nói trong nhà thế nào, ngoại hình đầu tiên là nhất đẳng rồi.
Lỡ con gái nhà mình đem cái cậu Triệu Hổ này làm tiêu chuẩn thì cả đời này làm sao con bé còn có thể gả đi được nữa?
Lão thái thái thương con gái là thật, chẳng qua lão thái thái cũng bảo thủ, cảm thấy phụ nữ là phải gả cho người mới được coi là nhân sinh viên mãn, mới được coi là hạnh phúc, mặc kệ sự nghiệp thành công đến đâu, nếu vẫn không có chồng thương yêu thì vẫn không hạnh phúc.
Lúc này hầu hết người làm mẹ đều nghĩ như vậy.
Lão thái thái ít gì còn biết suy nghĩ thay con gái đã xem như rất tốt rồi.
Lão thái thái muốn con gái nhà mình hạnh phúc nên không dám nghĩ tiêu cực, nhưng tận sâu trong lòng bà kỳ thật lại tin tưởng bản lĩnh bấm đốt ngón tay của con thứ ba.
Lưỡng lự một lúc, Diệp lão nhân đối với vấn đề lấy hay bỏ luôn luôn rất quyết đoán:
"Triệu Hổ này...!coi như nhà mình chưa từng gặp đi."
Vừa nghe thấy trực tiếp loại trừ, lão thái thái còn có chút luyến tiếc:
"Kìa mình..."
"Đừng nói nữa!"
Lão nhân gầm lên giận dữ, thấy con trai, con dâu và vợ đều bị ông trấn trụ, mới không nhanh không chậm nói:
"Diệp Hà đứa nhỏ này bị hai vợ chồng già chúng ta chiều quen rồi, tính tình lớn, Triệu gia này, chúng ta không hiểu tận gốc rễ, tìm người hỏi thăm cũng không chắc được.
Tôi chỉ có một đứa con gái này, chẳng trông mong nó có thể mặc vàng đeo bạc, chỉ mong con bé có thể sống thoải mái một chút, bớt chịu chút tội.
Triệu gia đến đây ai cũng nhiệt tình một cách kỳ cục, tôi cũng cảm thấy trong lòng không quá chắc chắn, thôi thì cứ loại ra trước đi."
Lão thái thái ngẫm lại cũng cảm thấy có lý.
Bà chủ yếu là sợ con gái bỏ lỡ một người tốt như vậy sẽ hối hận, nhưng ông nhà mình nói cũng có lý.
Nhà mình chỉ là gia đình nông dân bình thường, người ta thì ở thành phố có công việc đàng hoàng sao lại nhìn trúng con gái mình được?
"Ông nói cũng có lý......!Nhưng...!nhưng con mình rõ ràng là nhìn trúng thằng nhóc kia rồi, chúng ta biết nói thế nào với con bé?"
Đây lại là vấn đề làm người ta thêm đau đầu.
Lão gia tử cau mày suy nghĩ nửa ngày, đem cái nhiệm vụ quang vinh đi đắc tội với người giao cho con thứ ba.
"Con là người đầu tiên đề ra ý kiến phản đối, còn làm người Triệu gia tức giận bỏ đi, lát nữa liệu mà giải thích cho em gái."
Diệp Bạch Xuyên không cảm thấy đây là nhiệm vụ gian nan nhất, còn chẳng bằng lúc hắn ở Tu Chân giới giáo dục đám con cháu mới nhập sư môn, nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ sẽ gánh vác trách nhiệm.
Đoàn người ở trong sân đợi chưa đến mười phút, Diệp Hà và Triệu Hổ một trước một sau đã trở lại.
Lão thái thái không để Triệu Hổ vào, liền chặn ở cửa, lôi kéo tay Diệp Hà, bộ dạng hòa ái dễ gần:
"Tiểu Triệu à, hình như ba mẹ cậu đột nhiên có chuyện gấp nên đi rồi, cậu cũng nhanh đi xem đi, đừng chậm trễ chuyện quan trọng."
Triệu Hổ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền nói lời cảm ơn với lão thái thái, ngẩng đầu lên nhìn thấy Diệp Hà mang theo vài phần thẹn thùng ánh mắt ngượng ngùng, liền nhìn cô lộ ra tươi cười.
Khuôn mặt Diệp Hà lập tức đỏ bừng.
Triệu Hổ vừa đi, người Diệp gia liền dùng ánh mắt thúc giục lão cha nhanh động thủ, thừa dịp đôi uyên ương còn chưa bỉ dực song phi, hoàn toàn đánh gãy cánh một con uyên ương.
Diệp Bạch Xuyên nhắm mắt, hồi tưởng một phen cảm giác lúc trước dạy dỗ đám con cháu trong sư môn, mở mắt ra, ánh mắt sắc bén:
"Tiểu muội, ngươi không thể cùng Triệu gia công tử ở bên nhau."
Người vừa mới chớm nở mối tình đầu - Diệp Hà - lập tức trợn tròn hai mắt
"Vì sao?! Em cảm thấy Triệu Hổ khá tốt mà, hôm nay anh ấy đi cùng em, kể rất nhiều chuyện thú vị trong nhà máy bên anh ấy, còn hỏi em thích màu gì!"
Tu Tiên giới chẳng bao giờ chú ý chuyện đứng ở vị trí của người khác mà suy nghĩ hay lấy đức thu phục lòng người gì đó, ai cũng đều đem quan hệ ích lợi rõ ràng bày ra.
Nếu Diệp Hà muốn biết vì sao không cho hai người ở bên nhau, lão cha cũng ăn ngay nói thật:
"Bởi vì hắn là một kẻ hay ghen, có khuynh hướng bạo lực.
Nếu em cùng hắn kết thành bạn lữ, ngay trong ngày tân hôn hắn sẽ đánh em một trận, rồi lại quỳ xuống xin tha.
Em mềm lòng, tha thứ cho hắn lần đầu, hắn dần dần kiêu ngạo, năm năm tháng tháng ngày ngày cuối cùng cũng sẽ có một ngày em buông tay nhân gian.
Cùng người như hắn kết làm bạn lữ, em nguyện ý không?"
Diệp Hà bị nói đến đỏ bừng cả mặt, không biết nên nói tiếp thế nào, chỉ biết run tay, một lúc lâu sau mới trúc trắc nói:
"Em...!em không tin!! Đây đều là đoán mò!! Em cứ thích Triệu Hổ đấy, em thấy em và Triệu Hổ rất xứng đôi!!"
Các cô gái trẻ rơi vào lưới tình làm sao còn có thể nghe lọt những lời như vậy chứ? Thấy Diệp Bạch Xuyên còn định nói thêm gì đó, cô xoay người, bịt tai lại chạy thẳng về phòng, vùi đầu vào trong ổ chăn, nước mắt như chuỗi hạt châu đứt từng giọt tuôn xuống.
Vì sao cô khó khăn lắm mới tìm được nơi gửi gắm hạnh phúc, người trong nhà ngược lại chẳng có ai xem trọng chứ?
____________________
Triệu Hổ treo gương mặt như ánh mặt trời rạng rỡ đi vào trong nhà chị họ của Kỳ Hân Hinh.
Vừa bước chân vào cửa viện, đóng cửa lại xong, mặt nạ liền bị lột xuống, biểu tình như hung thần ác sát:
"Ba người các người ở trong nhà bên đó gây ra chuyện gì rồi hả?! Sao tôi cùng em gái kia đi ra ngoài một chuyến, trở về một cái người ta liền đuổi đi?!"
Ngẫm lại bộ ngực của Diệp Hà kia, đôi chân kia, vòng eo một tay ôm trọn được, còn có đôi mắt to ngập nước, Triệu Hổ liền cảm thấy lòng như lửa nóng, hận không thể tìm thắt lưng và roi hung hăng đánh cô một trận, xem đôi mắt to của cô chứa đầy nước mắt, hạ thân đều cảm thấy trướng đến có chút đau.
Hắn mất kiên nhẫn, hung hăng đá vào một chân bàn trà.
"Nói đi chứ, đều bị câm rồi có phải không? Tôi thấy các người hẳn là muốn ăn đòn rồi!"
Mẹ Triệu Hổ biết lúc này nếu bà còn không nói lời nào thì tám chín phần là bị đánh liền gấp gáp biện giải cho mình:
"Con trai à, con nghe mẹ nói, mẹ thật sự cái gì cũng chưa làm.
Mẹ chẳng lẽ còn không biết con nghĩ gì hay sao? Mẹ thấy con thích cái con tiện nhân đó nên mới cùng bà già bần nông kia chị chị em em, sao mà biết anh trai của con tiện nhân đó đột nhiên khùng điên, nói không cho nhà ta kết duyên nữa, sau đó nói con "hay ghen, có khuynh hướng bạo lực", nói rất hùng hổ.
Mẹ vừa thấy tình huống không tốt liền nhanh chóng lui lại, một lời dư thừa cũng chưa nói."
"Thế sao nhà bọn họ lại đột nhiên thay đổi thái độ?"
Triệu Hổ gãi gãi đầu tóc, đầu tóc vốn chỉnh tề biến thành cái đầu lưu manh.
Hắn nhìn chằm chằm Kỳ Hân Hinh:
"Có phải mày nói lời gì khó nghe không?"
"Anh, sao có thể chứ? Em là loại người này sao?"
Kỳ Hân Hinh rất uất ức nói:
"Anh, anh đừng quên, là em tìm được cho anh một người thích hợp như vậy.
Em chắc chắn là hy vọng anh gặp chuyện tốt, sao có thể nói bậy với gia đình kia chứ? Còn nữa, từ đầu tới cuối em đều ở cạnh dì ba, nếu em mà nói linh tinh gì, dì ba và chú cũng sẽ không tha cho em."
Triệu Hổ và Kỳ Hân Hinh là quan hệ anh em họ ngoại.
Từ nhỏ tính tình Triệu Hổ đã không tốt, hơi tí là động thủ đánh người.
Từ nhỏ đến lớn Kỳ Hân Hinh bị hắn đánh không biết bao nhiêu lần, đối với người anh họ này vừa ghét vừa sợ, hận không thể vĩnh viễn không bao giờ gặp lại, nhưng không ngờ một ngày nọ anh họ lại trở thành lưỡi kiếm trong tay cô ta.
Trong lòng Kỳ Hân Hinh có chút đắc ý, cô ta tiếp tục nói:
"Anh, anh cũng thấy Diệp Hà kia rồi, có phải rất phù hợp tiêu chuẩn lý tưởng của anh không?"
Nghe được lời này, trước mắt Triệu Hổ lại hiện lên bóng hình xinh đẹp của Diệp Hà, hắn liếm liếm môi:
"Rất phù hợp."
Hắn chưa từng thấy con đàn bà nào đẹp hơn cô ta.
"Cho nên, em cảm thấy người theo đuổi cô ta chắc cũng không ít.
Diệp gia hẳn là muốn làm bộ làm tịch, để cho nhà chúng ta biết, con gái nhà bọn họ không dễ lấy về.
Anh, bây giờ anh nhịn một chút, chờ rơi vào tay anh rồi, anh muốn xử lý cô ta thế nào cũng được."
Lời này nghe không tệ.
Tâm tình Triệu Hổ được trấn an vài phần.
Nhìn sắc mặt con trai mình bình ổn lại, trong lòng mẹ Triệu Hổ dấy lên vài phần ghen tị.
Có mấy người phụ nữ dạy ra một đứa con khốn nạn mà còn xem tên khốn ấy như bảo bối.
Con gái nhà ai bị đồ khốn này coi trọng, bà ta chẳng những không cảm thấy có lỗi với con gái nhà người ta mà còn cảm thấy đều là do con nhà người ta lăng loàn, dụ dỗ đứa con trai khốn nạn của mình, tròng mắt đảo vài cái đã nghĩ ra chủ ý táng tận lương tâm:
"Con trai, nhà cô ta cứng rắn như vậy, khinh thường nhà ta, còn làm bộ làm tịch, còn không phải là cảm thấy con gái nhà họ xinh đẹp, muốn lễ hỏi lớn hay sao? Nếu như...!con gái nhà họ bị người ta làm gì đó......"
Kỳ Hân Hinh không dám tin trợn to hai mắt:
"Dì ba, dì điên rồi hả?!"
Ngay cả Triệu Hổ cũng giật mình nhìn về phía mẹ ruột hắn.
Mẹ Triệu Hổ có chút sợ hãi, lại cảm thấy bà đây đều là vì muốn tốt cho con, há miệng thở dốc:
"Hân Hinh đi hỏi thăm tin tức.
Hỏi xem cô ta lúc nào thì vào thành đi làm lại.
Sau đó giữa đường con bịt mặt bắt cóc cô ta rồi nhà ta lại đến tìm nhà đó.
Bên đó khẳng định vì che giấu chuyện này mà đem con gái gả cho nhà mình.
Đến lúc tân hôn, nhà mình vừa hay còn có thể lấy chuyện này làm lý do, quang minh chính đại uy hiếp cô ta, khiến cô ta không dám chạy."
Chủ ý này thật sự rất độc ác, rất xấu xa, nhưng Triệu Hổ không tránh khỏi động tâm.
Con người Triệu Hổ vốn chẳng phải người tốt lành gì.
Hắn cũng tự biết tính tình của mình, cũng sợ mình cưới một người xinh đẹp như vậy làm vợ sẽ không giữ được.
Mẹ hắn nghĩ ra ý tưởng này tuy rằng quá vô đạo đức, táng tận lương tâm, nhưng cứ như vậy thì hắn không cần lo lắng vợ bỏ đi, còn có thể tùy tâm sở dục muốn đánh cô ta thế nào thì đánh thế ấy.
Ai bảo cô ta không giữ đạo làm phụ nữ, trước khi kết hôn đã thất trinh?
Cô ta ti tiện, cô ta đáng đời!
_____________________
Triệu gia quyết định chủ ý xong cũng không ở lại Táo Câu thôn thêm nữa, vội vội vàng vàng quay trở về thành ngay trong ngày, để lại Kỳ Hân Hinh.
Diệp Hà và Kỳ Hân Hinh đều là những người không quen thân với thôn dân thôn Táo Câu.
Hội con gái trong thôn, cả hai đều không hoà nhập được, hai người cũng tự nhiên liền chung đụng với nhau.
Diệp Hà từ nhỏ đến lớn đều là được Diệp gia nuông chiều, lá gan so với con gái bình thường lớn hơn rất nhiều.
Hai người hàn huyên chốc lát, cô liền đỏ mặt hỏi Kỳ Hân Hinh về Triệu Hổ.
Kỳ Hân Hinh rõ ràng là biết ý định của dì ba nhà mình, nhưng cô ta không nghĩ sẽ nói cho Diệp Hà.
Cô ta cảm thấy đây cũng là cơ hội tốt để cô ta xâm nhập vào Diệp gia.
Đến lúc anh họ cưới Diệp Hà, cô ta làm người tốt.
Lúc anh họ đánh Diệp Hà thì giúp Diệp Hà nói vài lời hay.
Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi luôn khiến người ta không thể quên được mà.
Diệp Hà khẳng định sẽ cảm động đến rơi nước mắt, ở nhà mẹ đẻ nhất định sẽ nói tốt về cô ta.
Hình tượng của cô ta ở trong lòng người Diệp gia tự nhiên mà trở nên tốt đẹp.
"Nhà bọn họ cũng vội vàng chuẩn bị ăn tết nên về huyện thành trước, nhưng mà Triệu Hổ nói với tôi rất vừa ý cô, cảm thấy cô chính là cô gái trong định mệnh của anh ấy.
Mấy ngày nay cô có rảnh lúc nào không? Anh ấy nói với tôi muốn đưa cô đi dạo trong huyện thành, chuẩn bị mua hai bộ váy áo cho cô."
Đi dạo huyện thành?
Diệp Hà thật lòng có chút do dự.
Người trong nhà đối với việc cô và Triệu Hổ kết giao rõ ràng là phản đối.
Cô gạt trong nhà lén qua lại với Triệu Hổ, kỳ thật có chút không thỏa đáng.
Nhưng...!nhưng cô thật sự thích Triệu Hổ.
Khó khăn lắm mới gặp được một người hợp ý như vậy, chẳng lẽ cô lại phải từ bỏ như thế sao?
Do dự chốc lát, Diệp Hà cũng quyết định.
Việc này liên quan đến hạnh phúc cả đời của mình, người khác nói gì cũng vô dụng.
Cứ cho hắn một cơ hội, hai người đi ra ngoài chơi một lần xem sao.
Nếu người này thật sự giống như anh ba nói, hay ghen, còn có khuynh hướng bạo lực thì cô lập tức chạy xa, không thèm quay đầu lại.
"Vậy...!vậy ngày kia đi, khoảng 11 giờ, gặp nhau ở cửa tây vào huyện."
__________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Trẫm biết hẳn là có nhiều người đang nói: "Aaaaaaaaaaa đừng đi!"
Ngừng ở đây đấy, hôm trước không giết trẫm, hôm nay trẫm còn muốn vẫy tay.
(Tỉnh lược 10086 lời cảm ơn của tác giả)
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng..