Mấy trăm tệ cũng không phải một con số nhỏ.
Đề phòng đêm dài lắm mộng, Tô Nhược Phượng tìm đường chạy mất, Diệp gia thương lượng một hồi, chuẩn bị để mai vào thành.
Đi bắt người lần này là làm chuyện lớn, nhân số càng nhiều càng tốt.
Người lớn đều đi cả, đại khái phải mất nhiều nhất hai, ba ngày, sợ bọn trẻ ở nhà bị đói, lão thái thái lấy lương thực ra trao đổi với hàng xóm một chút, để họ hai hôm này chăm sóc chúng giúp.
Hàng xóm đều rất tò mò, rốt cuộc là có chuyện gì mà đáng giá để cả nhà cùng lúc xuất động.
Đối mặt với vấn đề này, lão thái thái mặt không đổi sắc mà quăng mọi trách nhiệm lên con thứ ba nhà mình.
"Trước kia không có điều kiện, cũng không có thời gian, hiện tại có tiền rồi mà ngoài đồng cũng không có nhiều việc gấp nên chúng tôi định đưa lão tam đi khám bệnh.
Bác sĩ trong huyện thành nói để càng lâu càng sinh ra thêm nhiều biến cố, bảo chúng tôi đến bệnh viện tái khám sớm một chút.
Ông nhà không yên tâm, muốn tự mình nghe bác sĩ giải thích.
Mấy đứa con dâu thì đi theo chăm sóc hai ông bà già chúng tôi."
Lý do này thật là hợp tình hợp lý.
Lão thái thái cũng thật sự có ý định như vậy.
Hàng xóm không có chút nào nghi ngờ, liên tục bảo đảm sẽ giúp Diệp gia chăm sóc tốt cho đám cháu nhỏ.
Lương thực lão thái thái đưa cũng không chịu nhận.
Họ nói chẳng qua chỉ là nấu cơm cho thêm hai gáo nước, cũng không cần phải câu nệ thế làm gì.
Cho nên mới nói, cuộc sống ở trong thôn tuy có nhiều điều tiếng nhưng đôi khi ân tình cũng rất đượm.
Lúc lão thái thái nói chuyện với hàng xóm, Tôn Xảo Xảo và Lưu Quốc Hoa làm bánh nướng áp chảo, coi như là lương khô cho bọn nhỏ sau khi người lớn lên đường.
Bánh nướng làm bằng bột ngô, trộn với bột khoai lang và trứng gà, áp chảo lên thơm nức, khiến Điền Ngư đang cùng chơi với Tiểu Bạch Quả bị dẫn dụ tới đây.
Tiểu Bạch Quả hiện giờ chơi rất thân với Điền Ngư.
Cha của Điền Ngư là ngư dân theo đội đánh cá trên tỉnh, đi hai ba tháng mới về nhà một lần nhưng lương thưởng, phúc lợi, đãi ngộ gì cũng đều khá tốt.
Điền Ngư cái gì cũng không thiếu, tính cách cũng vì vậy mà hào phóng.
Tiểu Bạch Quả cùng cô bé chơi căn bản chẳng có gì phải lo, gây ra chuyện gì cũng không phải sợ bị gánh tội thay, nên là trách nhiệm của ai thì người nấy nhận.
Từ ngày đó sau khi quen biết nhau, quan hệ hai người càng ngày càng tốt, cả ngày dính lại với nhau như hình với bóng.
Ai không biết còn tưởng hai đứa là chị em ruột.
Mũi Tiểu Bạch Quả rất thính, Tôn Xảo Xảo vừa nướng được hai cái bánh, cô và Điền Ngư đã tới, thò đầu vào nhà bếp nhìn ngó.
Lưu Quốc Hoa thấy hai đứa vừa đáng thương vừa đáng yêu, lấy một cái ra, cắt thành hai nửa, cho hai đứa mỗi đứa một nửa, bảo các cô ra sân ăn.
Trong bánh bột ngô còn có trứng gà, nướng thành màu vàng kim, vỏ ngoài còn có chút xốp giòn, bên trong thì vừa non vừa mềm.
Cắn một miếng, thơm muốn rụng cả răng.
Thơm, rất thơm.
Tiểu Bạch Quả và Điền Ngư đều là những cô bé sạch sẽ, trắng trẻo, phảng phất như rất đơn thuần và nghe lời nhưng hai cô bé lại có ý xấu.
Rõ ràng có thể ngồi trong sân ăn bánh bột ngô nhưng các cô lại cố tình ngồi ở ngưỡng cửa, chính là để những đứa bé khác phát thèm.
Bây giờ đang là lúc tan học, đi học cả một ngày trời, bụng đã sớm đói, bánh bột ngô nhân trứng gà lại thật sự quá thơm, phàm là đứa nhỏ nào đi ngang qua cửa Diệp gia mắt cũng không thể nhìn thẳng nổi.
Còn có đứa đã đi được một đoạn xa nhưng vẫn lưu luyến từng bước, nước dãi chảy dài.
Tiểu Bạch Quả và Điền Ngư nhìn thoáng qua nhau, đều cảm thấy bánh bột ngô trong tay mình càng thơm hơn.
Bảy đứa cháu trai Diệp gia cũng ngửi thấy mùi chạy về, nhìn chằm chằm chiếc bánh trứng óng ánh vàng rực.
Diệp Võ vừa nuốt nước miếng vừa hỏi: "Mẹ ơi, nhà mình hôm nay phát tài to hả mẹ?"
Bé nhìn chằm chằm Lưu Quốc Hoa, rất rối bời.
Ngày thường đã quen nghe lão mẹ nhà mình tính toán sổ sách, vừa thấy nhiều bánh trứng như vậy phải tốn bao nhiêu bột và trứng gà, Diệp Võ không nhịn được mà xót.
Nếu là phát tài thì còn đỡ, nếu không, ăn như vậy không phải tạo nghiệp sao?
Lưu Quốc Hoa nhìn bộ dạng thèm thuồng của bọn nhỏ, cũng cho bọn nó cầm mấy miếng, cắt đôi ra: "Không phát tài thì con không ăn cơm nữa hả? Hôm nay mấy đứa cứ ăn cho đã đi, ngày mai người lớn phải vào thành hết, chắc phải mấy ngày mới về, có khi tận ba bốn hôm, chẳng có ai làm cho mà ăn nữa đâu.
Bà nội mấy đứa đã đi nói chuyện với hàng xóm rồi, để mấy ngày này họ quan tâm chăm lo cho."
Cô chuẩn bị đem bánh bột ngô đã cắt xong ra cho đám con trai, Tôn Xảo Xảo thấy vậy vội cướp lại bánh trong tay cô, cắt đôi nửa miếng bánh lần nữa mới vừa lòng đem chia cho bọn nhỏ.
Thấy Lưu Quốc Hoa nhìn mình, cô vội cười nói:
"Giờ để bọn nó ăn nhiều quá thì tối ăn không ngon.
Đây là lương khô để bọn nó ăn mấy ngày tới, nếu để ăn hết luôn một lần thì không hay."
Nói thì nói thế, ai mà không biết là cô xót tiền.
Trong lòng Lưu Quốc Hoa cũng hiểu, cuối cùng vẫn để lại mặt mũi cho chị dâu, cũng nghiêm túc gật đầu.
"Nói cũng đúng, vậy cứ làm theo ý chị đi."
Bánh trứng chia ra có hơi nhỏ, đám bé trai cũng chẳng so đo.
Bọn nó rất ham ăn, bánh tuy nhỏ nhưng đỡ thèm cũng đủ rồi.
Nghe nói toàn bộ bánh là để mấy ngày này cho bọn nó làm lương khô, người lớn không ở nhà, trên mặt cả đám đều vui như nở hoa.
Người lớn không có nhà thì tốt.
Không có ở nhà, cả đám đều cùng nhau ngủ trên giường đất, ngủ chung với em gái.
Bọn nó được kể chuyện cổ tích cho em và giúp em chải đầu.
Ái chà, thật là vui vẻ.
Bảy đứa anh cười vui như được mùa.
Nhưng bọn họ quên mất trong nhà còn có lão cha thích bao che cho con.
Cái đám cháu trai nhà mình đánh bàn tính cái gì, Diệp Bạch Xuyên liếc mắt là biết.
Lão cha rất bảo bọc con, căn bản không định để con gái nhà mình cùng nằm trên giường đất với mấy thằng nhóc thối.
Hắn đứng dậy đến trước mặt Lưu Quốc Hoa nói một câu:
"Bạch Quả dù sao vẫn còn nhỏ, cần có người chăm sóc.
Bọn Tiểu Phi vẫn chỉ là trẻ con, không đủ thận trọng, cũng bất tiện, xin tẩu tẩu tới Điền gia một chuyến trước, nhờ đại tẩu Điền gia chăm sóc Bạch Quả."
......!
Bảy đứa anh nhất thời nín thinh.
Không còn em gái mềm mại, chỉ còn em trai thối hoắc, cuộc sống này còn hy vọng gì nữa.
Bọn nó khiếp sợ, mong mỏi nhìn Lưu Quốc Hoa, hy vọng có thể nghe được lời từ chối của cô.
Điều Diệp Bạch Xuyên nói cũng là điều Lưu Quốc Hoa lo lắng.
Người trong nhà thì hiểu chuyện nhà nhất.
Bốn thằng nhóc thối bò tự bụng mình ra, khiến người khác không bớt lo ra sao, làm việc hấp tấp thế nào, cô làm mẹ đương nhiên rõ rành rành.
Cô cũng lo bọn nó chăm sóc Bạch Quả không tốt, gia đình đang yên lành sẽ sinh ra hiềm khích.
Nhưng nếu nhờ vả Điền gia chăm sóc thì lại không sao.
Điền gia tẩu tử là người tâm tư tỉ mỉ, cũng đều là nữ quyến trong nhà.
Tháng trước, Điền Trường Quý mới vừa vào thành, kiểu gì cũng mất cả tháng, không cần lo có chỗ nào không tiện.
Lưu Quốc Hoa cũng nhanh chóng lấy khăn lông lau tay, đứng dậy.
"Để chị mang ít đồ đi qua đó một chuyến."
————
Quan hệ giữa Tiểu Bạch Quả và Điền Ngư khá tốt, Điền Trường Quý vẫn luôn vắng nhà, chỉ có hai mẹ con, không khỏi có chút buồn.
Nghe thấy Lưu Quốc Hoa ngỏ ý như vậy, Trương Lan Lan lập tức đồng ý, còn đặc biệt trải chăn đệm mới lên giường, chuẩn bị để mai phơi một ngày, trải lên cho Tiểu Bạch Quả.
Sau khi giải quyết xong nỗi lo, Diệp gia bước lên con đường đòi nợ.
Có địa chỉ cụ thể Kỷ Vân Tình cho, đoàn người rất nhanh đã đến quán cơm Tô Nhược Phượng làm việc, đứng ở góc đường quan sát một lúc, đặc biệt chọn lúc đông khách mới vào.
Người oán hận Tô Nhược Phượng nhất Diệp gia ắt hẳn phải là lão thái thái.
Bao năm yêu thương cháu mà lại không phải ruột thịt, còn bị cuỗm tiền trốn đi.
Con trai còn bởi vì cô ta mà phải ngừng việc trị liệu, bỏ lỡ thời gian điều trị tốt nhất nên bây giờ cũng mơ màng hồ đồ.
Tất cả tích tụ lại, lão thái thái vừa vào cửa đã lớn tiếng:
"Ấy! Cái người phục vụ này trông quen nhỉ! Đây không phải thứ con dâu cũ không giữ đạo làm vợ bỏ trốn theo trai sao? Mày nói nghe xem, đã trốn rồi thì thôi sao còn trộm tiền, trộm trang sức hả?"
Khách trong quán cơm nghe thấy lão thái thái nói vậy đều kinh ngạc nhìn về phía Tô Nhược Phượng.
Sắc mặt Tô Nhược Phượng trắng bệch, cắn chặt môi, đôi mắt đã gợn gợn nước, bộ dạng nhu nhược như cây liễu đón gió khiến nhiều vị khách theo bản năng mà đồng tình với cô ta.
Thế là có vị khách đứng lên nói chuyện thay.
"Lão thái thái, bà nói lời này có căn cứ gì không? Tôi thấy người phục vụ này không giống kiểu người có thể làm ra loại chuyện này đâu! Tôi nhìn cách ăn mặc của mọi người, hẳn là cũng có chút tiền, nếu trộm tiền và trang sức nhà bà thì người ta sao phải đi làm phục vụ chứ?"
Lão thái thái hừ lạnh một tiếng, định nói gì đó thì Tôn Xảo Xảo đã bạo nộ trước.
Thứ cô để ý nhất trước nay chính là tiền.
Lúc trước cô thấy tam phòng đáng thương nên mới đem hai trăm tệ cho Tô Nhược Phượng để cấp cứu đã xót lắm rồi.
Nào ngờ Tô Nhược Phượng vậy mà trực tiếp cầm tiền trốn biệt.
Lúc ấy cô suýt thì thì uống thuốc sâu đấy.
Oán hận của cô với Tô Nhược Phượng chỉ ít hơn lão thái thái chút xíu thôi.
Thấy có người đứng ở bên kia nói thay cho Tô Nhược Phượng, Tôn Xảo Xảo lập tức xông ra.
Tôn Xảo Xảo cười lạnh.
"Đúng vậy, không phải cô ta đã phát tài rồi sao? Lúc đó cũng thật trùng hợp, chú ba đáng thương nhà tôi bị bệnh nằm viện, nguy hiểm đến tính mạng.
Tôi nghĩ cũng không thể để lũ trẻ không có cha nên đem tiền tích góp bao năm ra.
Cũng chỉ có hai ba trăm tệ, đưa cho cô ta đi cứu người.
Thế mà kết quả, cô ta bỏ trốn luôn, còn tiêu hết tiền cho thằng đàn ông bên ngoài của cô ta.
Ông trời thật có mắt, gậy ông đập lưng ông, tên đàn ông kia cũng chẳng cần cô ta nữa, cô ta cũng chỉ đành ra ngoài làm thuê đây!"
Tô Nhược Phượng sao mà ngờ được Diệp gia biết hết mọi chuyện cô đã trải qua như vậy.
Cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận, khuôn mặt cũng đỏ lên, cứ như chịu thiên đại vũ nhục: "Các người! Các người sao có thể nói hươu nói vượn như vậy!"
"Nói hươu nói vượn?" Lưu Quốc Hoa cũng đứng ra.
Cô rõ ràng thông minh hơn Tôn Xảo Xảo một chút, biết mọi người tin tưởng vào chính quyền quốc gia hơn, một lời liền nói hết chuyện lúc trước từng báo án ra:
"Dù sao chuyện này nhà tôi cũng đã báo án rồi, nếu không thì sao mà biết cô trốn ở chỗ này? Còn biết cả chuyện bấy lâu nay cô trải qua? Tô Nhược Phượng, cô sờ lên ngực mình mà nói xem, nhà tôi trước kia đối xử với cô có chỗ nào không tốt sao? Cô ở Diệp gia chúng tôi chưa bao giờ phải làm việc gì.
Nông vụ không cần cô động tay, cơm nước cũng không cần cô động tay, dọn dẹp nhà cửa cũng chưa bao giờ tới lượt cô phải làm, chẳng khác nào coi cô như tổ tông mà hầu hạ.
Vậy mà cô lại có thể làm ra loại chuyện như thế này?"
Nghe nói là cảnh sát điều tra ra, khí thế của những vị khách mới đầu còn đứng về phía Tô Nhược Phượng đã rớt xuống hết nửa.
Dân chúng thời này không giống như dân chúng hiện đại, họ vẫn tương đối tin tưởng các đồng chí cảnh sát của quốc gia.
Giọng nói của Lưu Quốc Hoa lại lớn, thái độ cũng tự nhiên, không có một chút chột dạ nào.
Trong lòng mọi người không khỏi tin tưởng cô thêm mấy phần.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Tô Nhược Phượng dần trở nên kì lạ hơn.
Không ngờ được, cái cô phục vụ trông ôn nhu như thế thì ra vẫn là kẻ có tâm địa rắn rết đến vậy.
Tốt xấu gì cũng là vợ chồng, lén ngoại tình đã chẳng ra gì rồi mà còn thừa dịp chồng đang bệnh trộm tiền đi.
Đây khác nào bức tử người ta.
Ánh mắt miệt thị, trào phúng, khó chịu khiến Tô Nhược Phượng như rơi vào hầm băng, đôi mắt theo bản năng chuyển động, hy vọng có thể tìm được người nào đó để dựa vào.
Cô trời sinh chẳng khác nào cây tầm gửi, gặp chuyện gì cũng chỉ mong có người che chở phía trước cho mình, dù đã ăn qua bao đau khổ thì tính này vẫn chẳng hề thay đổi, gặp chuyện vẫn theo bản năng muốn tìm kiếm sự trợ giúp.
Lại còn luôn coi nhẹ phụ nữ, chỉ hướng về phía đàn ông mà xin giúp đỡ.
Với gương mặt này của cô coi như cũng không có trở ngại gì.
Thường ngày mọi người cũng đều để lại chút mặt mũi cho cô nhưng ở trong trường hợp này, những người đàn ông được cô dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn, chẳng những không có ý muốn ra mặt giúp cô mà ngược lại càng thêm khinh thường.
Nhìn đi, ban ngày ban mặt còn dám vứt mị nhãn cho bọn hắn, muốn ôm đùi bọn hắn, lại còn không biết xấu hổ lén lút nói chưa từng làm chuyện này.
Coi người khác là kẻ ngốc đấy hả?
Còn phụ nữ đứng bên cạnh những người đàn ông kia thấy Tô Nhược Phượng biểu hiện như vậy càng tin vào lời Diệp gia nói, lập tức cảnh giác trừng mắt nhìn Tô Nhược Phượng, sợ ả hồ ly tinh lả lơi ong bướm này có ý muốn thông đồng chồng mình.
Ánh mắt Tô Nhược Phượng quét một vòng quanh quán cơm, không nhận được nửa phần đồng tình, ngược lại càng nhìn càng thêm sợ hãi.
Chán ghét và trào phúng trong mắt mọi người phảng phất như biến thành thực thể, hoá thành từng mũi tên nhọn hoắt đâm xuyên qua người cô, ghim cô trên sự sỉ nhục rồi hoá thành dòng nước lạnh băng, nhấn chìm cô xuống giữa vực sâu....
Đột nhiên, giữa ác ý thực thể, Tô Nhược Phượng bắt được một đôi mắt bình lặng như nước.
Cô lập tức coi chủ nhân của đôi mắt này thành cọng rơm cứu mạng, bản năng muốn hướng đến chủ nhân đôi mắt này xin giúp đỡ nhưng cả người lập tức cứng đờ.
Chủ nhân đôi mắt này là Diệp Bạch Xuyên.
Tâm tình lão cha phá lệ bình tĩnh, chẳng hề gợn sóng.
Hắn cũng không phải nguyên chủ, đối với Tô Nhược Phượng hoàn toàn chẳng có chút thương hương tiếc ngọc nào cả, cũng không thấy hành vi bỏ hắn mà chạy trốn của cô ta có gì không ổn.
Ở Tu tiên giới có đủ thể loại đạo lữ xấu xa, chuyện này chẳng là gì.
Chuyện của Tô Nhược Phượng trong mắt hắn cũng chẳng là gì.
Bởi vì không để bụng nên mới phá lệ bình tĩnh.
Nhưng vào trong mắt Tô Nhược Phượng lại thành ý khác.
Tô Nhược Phượng sở dĩ vẫn cắn răng kiên quyết không thừa nhận sai lầm là bởi vì chính cô cũng biết chuyện này là mình làm sai, là vô cùng độc ác, không có gì đáng tự hào.
Biết được tên phụ tình kia phản bội cũng là lúc Tô Nhược Phượng hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
Chuyện mà cô làm còn tàn nhẫn, tuyệt tình hơn kẻ phụ bạc kia.
Cô căn bản không dám tưởng tượng mình rơi vào tay Diệp gia sẽ có kết cục gì.
Đôi mắt bình lặng của Diệp Bạch Xuyên khiến cố lập tức nhớ tới người đã từng ngọt ngào, gắn bó keo sơn trước kia.
Trong lòng liền nảy ra dũng khí.
Trước kia, Diệp Bạch Xuyên yêu cô lắm mà.
Ngậm trong miệng sợ tan, đặt trên tay sợ rớt, muốn thứ gì, chỉ cần cô mở miệng, trong khả năng của mình, Diệp Bạch Xuyên sẽ cố hết sức đem về cho cô.
Hắn hẳn là thực sự yêu mình nhỉ?
Vậy...!vậy hiện tại hẳn là vẫn yêu mình phải không?
Nếu không yêu thì sao nhìn thấy cô lại không có chút cáu giận nào? Rõ ràng hắn mới là người yêu mình sâu đậm nhất.
Tô Nhược Phượng càng nghĩ càng cảm thấy chính là như thế.
Chắc chắn đến tận bây giờ Diệp Bạch Xuyên vẫn "yêu sâu đậm" mình như xưa.
Trong lòng Tô Nhược Phượng an ổn lại một chút.
Cô còn hơi đắc ý, đắc ý về mị lực của mình, rõ ràng đã làm ra chuyện quá đáng như thế mà vẫn có đàn ông khăng khăng một mực yêu mình.....!
Hay là.....!nương cơ hội này về Diệp gia trước đi? Sau đó chờ cha mẹ về tìm mình?
Ý nghĩ này vừa nảy ra liền chiếm lấy đầu óc Tô Nhược Phượng.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy đây là một ý hay.
Rời khỏi Diệp gia nhiều ngày như vậy, phải tự làm việc nuôi hai đứa nhỏ, cô rốt cuộc cũng nhận ra cuộc sống của mình trước kia thư thái biết bao nhiêu.
Sâu trong nội tâm đã hối hận về lựa chọn lúc trước vô số lần.
Bao đêm mơ thấy ngày thay đổi vận mệnh của mình, cô đã sớm muốn trở về, chỉ là vẫn chưa hạ được quyết tâm mà thôi.
Nếu Diệp gia đã tìm tới cửa rồi mà Diệp Bạch Xuyên người đàn ông này vẫn còn có tâm ý đối với cô...!vậy...!vậy lợi dụng tình yêu của hắn đối với mình, khả năng cô trở về thật ra vẫn rất cao.
Tự cho là đã nắm giữ được "nhược điểm" của Diệp Bạch Xuyên, Tô Nhược Phượng hít sâu một hơi, dùng giọng nói đáng thương nhu nhược "Diệp Bạch Xuyên" thích nhất mà ôn nhu vô tội nói: "Bạch Xuyên......"
Lão cha vốn như đang thả mình vào cõi thần tiên thiên ngoại nào đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, ngẩng đầu lên, nhìn Tô Nhược Phượng một cái, có hơi tò mò ý định của người phụ nữ này: "Chuyện gì?"
Người tò mò cũng không phải chỉ có riêng mình hắn mà những vị khách khác cũng đều tò mò mục đích của Tô Nhược Phượng.
Quán cơm đang huyên náo ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại, mọi người đều chờ xem chiêu sau của Tô Nhược Phượng.
"Bạch Xuyên......!Em biết sai rồi.
Em thật sự biết sai rồi.
Mấy ngày này em cũng nghĩ đến anh, nhớ tới anh đã đối xử tốt với em nhường nào.
Chúng mình từng cùng nhau ngắm trăng sao, cùng nhau học tập, đọc sách......"
Một giọt nước mắt trong suốt từ khoé mắt Tô Nhược Phượng chậm rãi trượt xuống.
"Bạch Xuyên, em thật có lỗi với anh, có lỗi với tình yêu của chúng ta.
Mọi người muốn xử lý như thế nào em cũng chấp nhận."
Lão thái thái rốt cuộc cũng được mở mang tầm mắt.
Bà trố mắt ra một chút đã lập tức hiểu rõ trong đầu cái đứa con dâu cũ này rốt cuộc đánh cái bàn tính gì.
Trong lòng bà cũng sợ hãi.
Tô Nhược Phượng dù gì cũng từng là con dâu cũ nhà mình.
Lão tam sủng cô ta thế nào, bà làm mẹ tất nhiên hiểu được.
Mặc dù mấy ngày nay lão tam không biểu hiện ra hoài niệm hay yêu thích gì với cô ta nhưng tình cảm là thứ đâu dễ gì vứt bỏ.
Lão thái thái đinh ninh rằng Tô Nhược Phượng vẫn chiếm ít nhiều vị trí trong lòng con thứ ba nhà bà.
Nếu không thì sao nó vẫn không chịu nhận mai mối của nhà khác chứ?
Sợ con thứ ba ngớ ngẩn, tha thứ cho con tiện nhân Tô Nhược Phượng này, lão thái thái vội nhéo eo của Diệp Bạch Xuyên hai cái thật mạnh, ngữ khí hung tợn:
"Con đừng để con đàn bà này lừa dối.
Tâm địa nó rắn rết, lúc ấy con nằm trong bệnh viện, cần dùng tiền cấp bách như vậy mà cô ta cũng dám chạy lấy người có thể thấy được không phải đứa tòng phu gì.
Còn nữa, hôm nay chúng ta tới tận cửa, khiến cô ta mất hết mặt mũi, thù mới hận cũ cộng lại, cho dù con đàn bà này có về theo chúng ta thì chẳng lẽ trong lòng nó không oán hận hay sao? Lần trước dám hạ thuốc ngủ chúng ta, ai biết lần này sẽ hạ độc hay thuốc trừ sâu."
Lão thái thái càng nói càng cảm thấy có lý.
"Dù sao, nếu con dám tha cho nó thì cũng đừng gọi mẹ là mẹ nữa, đừng mang họ Diệp nữa.
Bạch Quả cũng không cho con gặp."
Thấy lão thái thái căng thẳng như vậy, trong lòng Tô Nhược Phượng càng tin chắc Diệp Bạch Xuyên thật ra vẫn thích mình.
Trong lòng càng thêm đắc ý.
Cô tiếp tục dùng giọng nói nhu nhược không xương gọi Diệp Bạch Xuyên: "Bạch Xuyên........"
"Mày câm mồm ngay!!" Lão thái thái khó thở, "Tao không muốn ra tay với tiện nhân, nếu mày còn ép tao thì cũng đừng trách tao xé hết tóc trên đầu mày!"
Tô Nhượng Phượng dù gì cũng từng sống mấy năm ở Diệp gia, biết lão thái thái đã thật sự nổi giận, sợ bà sẽ tới xé tóc mình thật nên đành im miệng nhưng ánh mắt vẫn cứ uất uất ức ức mà nhìn về phía Diệp Bạch Xuyên.
Ánh mắt miệt mài níu kéo kia còn có vài phần đắc ý.
Bị hai bên coi là nhân vật quan trọng để tranh thủ, Diệp Bạch Xuyên cuối cùng cũng lên tiếng.
Lão cha thật ra cũng rất mơ hồ vì sao cái đề tài này bỗng chốc đã nhảy lên người mình.
Hắn tự nhận là cho dù nhìn từ bất kể phương diện nào cũng chưa hề biểu hiện nửa phần tình nghĩa gì với Tô Nhược Phượng nhưng lại không ngờ được trên đời này còn có loại bệnh gọi là tự bổ não quá đà.
Trước ánh mắt như muốn giết người của lão thái thái, lão cha tiến lên một bước.
"Nên làm gì thì cứ làm cái đó.
Ở nhà không phải đã nói rõ hết rồi sao? Sao mọi người lại mềm lòng?"
Lão thái thái vẫn chưa bình tĩnh lại: "Ở nhà có nói gì?"
Diệp Bạch Xuyên: "Trước hết lấy lại tiền, sau đó đạp đổ nhà của tên gian phu kia."
Lão thái thái vừa lòng.
Bà nhìn về phía Tô Nhược Phượng, hừ lạnh khinh thường một cái từ lỗ mũi.
"Có người thật sự thích tự cho mình là mỹ nhân cơ đấy.
Da mặt sao có thể dày hơn tường thành thế cơ chứ."
Sắc mặt Tô Nhược Phượng đã sớm bị kéo rớt từ lúc nghe thấy Diệp Bạch Xuyên nói chuyện.
Bây giờ lại nghe lão thái thái nói vậy thì lại càng đen hơn đít nồi.
Cô không cam lòng nhìn về phía Diệp Bạch Xuyên: "Bạch Xuyên, chúng ta là vợ chồng nhiều năm, anh thật sự không nói một chút ân tình sao?"
Diệp Bạch Xuyên nhíu mày: "Rõ ràng là ngươi làm sai trước, sao lại biến thành ta không nói ân tình? Ngươi có thể bất nhân mà ta lại không thể bất nghĩa? Trên thế giới này không có cái đạo lý đó đâu."
"Nhưng...!nhưng em là ngoại lệ mà, không phải anh yêu em sao?"
Tô Nhược Phượng không dám tin nhìn Diệp Bạch Xuyên, cố chấp muốn hắn cho mình câu trả lời vừa lòng.
Cô thậm chí còn chạy tới trước mặt người Diệp gia, cũng không rảnh lo bị lão thái thái đánh, cố sức lai đến trước mặt Diệp Bạch Xuyên.
Trong lòng cho rằng cùng lắm thì bị lão thái thái đánh một trận thôi.
Đột nhiên cảm thấy trên mặt đụng phải một lực mạnh mẽ.
Dưới chân cũng mất trọng lực.
Cô chật vật ngã bên cạnh bàn, trong lúc giãy giụa kéo cả cái khăn trải bàn xuống.
Đồ ăn trên bàn đổ ập xuống đầy cả người cô.
Diệp Bạch Xuyên vẫn giữ động tác tát, không thèm để ý nhìn về phía Tô Nhược Phượng.
Ánh mắt kia vừa lạnh nhạt, vừa xa cách, còn lộ ra một chút sát khí không hề che giấu.
Máu khắp người Tô Nhược Phượng lập tức phát lạnh.
Cô chưa từng thấy vẻ mặt Diệp Bạch Xuyên như vậy bao giờ.
Người đàn ông từng mê luyến cô, trước giờ nhìn cô đều ngập tràn yêu chiều và ấm áp, tựa như mặt trời mùa xuân.
Dưới ánh mắt này, Tô Nhược Phượng đã hoàn toàn hiểu rõ, cô đã vĩnh viễn mất đi sủng ái của Diệp Bạch Xuyên.
Phát hiện này càng làm Tô Nhược Phượng sợ hãi.
Cô giữ tư thế ngã dưới đất trố mắt một lúc lâu mới cố nén đau đứng dậy.
Trong ánh mắt mang theo căm hận lộ rõ: "Tiền tôi đều đã đem cho người đàn ông kia.
Tôi dẫn các người đi tìm hắn.
Nội thất trong nhà hắn đều là tôi mua về.
Các người cứ trực tiếp mang đi là được."
Tất cả đều là lỗi của tên khốn đó!
Nếu không phải tại vì bị hoa ngôn xảo ngữ của hắn lừa thì hiện tại cô vẫn đang sống trong tiểu viện ở Diệp gia, vẫn đang sống cuộc sống áo tới duỗi tay, cơm tới há mồm.
Căn bản sẽ chẳng hề phải lưu lạc đến nông nỗi này!
Nếu không phải tại vì hắn dùng lời đường mật và tình yêu giả dối đào tiền tài trong tay cô thì hiện giờ cô cũng không gặp chuyện xấu mặt lớn như vậy!
Yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông ti họ hàng, Tô Nhược Phượng bây giờ hận chết người đàn ông hoa ngôn xảo ngữ kia.
————
Hôm nay là ngày lĩnh lương, Lý Đằng Long mới nhận lương xong, đang vui vẻ đi về nhà thì từ xa đã nhìn thấy một đám người tụ tập trước cửa nhà mình, trong tay còn cầm búa, quang minh chính đại đập cửa lớn.
Trong lòng hắn lập tức kinh hãi, vội vàng hô một tiếng:
"Làm cái gì vậy?! Đập cửa sân nhà tôi làm gì?! Cút ngay!"
"Mày chính là chủ nhân cái nhà này hả?" Diệp Thanh Sơn quệt mồ hôi trên đầu một cái, nhìn Lý Đằng Long, không nhịn được mà trợn trắng mắt.
Người đàn ông trước mắt bàn về chiều cao hay khí độ cũng kém chú ba nhà mình xa lắc.
Đặc biệt là đôi mắt, thực vẩn đục.
Còn chẳng bằng một nửa chú ba nhà mình.
Chẳng hiểu Tô Nhược Phượng nhìn trúng hắn điểm nào.
Cũng không phải mình hắn có suy nghĩ này.
Tôn Xảo Xảo nghĩ gì nói nấy, lập tức tuỳ tiện ồn ào lên: "Ối mẹ tôi ơi.
Tao còn nghĩ không biết là thằng đàn ông mày trốn theo có bộ dạng thế nào.
Không phải thiên tiên chắc cũng là đa tài hơn dân quê chúng tao.
Kết quả thì ra mày lại tìm thằng đàn ông như này.
Đã không có bản lĩnh gì lại còn phải tính kế đào tiền của mày thì thôi mà sao diện mạo cũng kém Bạch Xuyên nữa chứ.
Mày bị ngu à?"
Tô Nhược Phượng bị hai cô kẹp hai bên, nghe thấy lời này theo bản năng muốn phản bác.
Dù sao thì ở trong lòng cô, người thành phố tốt hơn người nông thôn quá nhiều.
Nhưng tới khi cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người đứng cạnh nhau mới kinh ngạc phát hiện lời ấy là lời nói thật.
Người mà cô từng yêu sâu đậm vậy mà không xuất sắc bằng một góc Diệp Bạch Xuyên.
Nghĩ đến mình vậy mà lại vì loại mặt hàng này tự tay chôn vùi hạnh phúc, Tô Nhược Phượng càng hận muốn chết.
Cô rũ mắt xuống, không để người khác nhìn thấy sự hối hận trong mắt mình.
Nghe Tôn Xảo Xảo nói như vậy, Lý Đằng Long mới chú ý tới Tô Nhược Phượng bị bọn cô kẹp bên trong.
Trong lòng lập tức lộp bộp một tiếng, cũng đoán sương sương ra được thân phận mọi người ở đây.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, vô ý thức lui về sau hai bước.
Vừa định quay gót chạy trốn thì cảm giác được có thứ gì sượt qua bên người mình.
Hắn căng da đầu nhìn lại thì thấy có một cục đất, trong đó có một hòn đá nhỏ, đập vào thân cây dương phía sau hắn, nằm sâu trong thân cây tận ba phân.
Lý Đằng Long:......!
Không dám chạy.
Hắn cảm thấy chân mình không cứng bằng thân cây kia.
Diệp Bạch Xuyên cầm đá trong tay, dùng ánh mắt ý bảo hắn tới mở cửa.
Cơ trên mặt Lý Đằng Long run rẩy vài cái, rốt cuộc cũng không dám trái lệnh vị đại ca này, kinh hồn táng đảm mở cửa sân ra, đón cả nhà Diệp gia vào.
Trong lòng thật là hối hận sao lúc ấy không mau chóng đuổi quách Tô Nhược Phượng này đi.
Hoặc là lúc trước đừng có đón Tô Nhược Phượng này về.
Cô ta nói hai đứa bé là con mình, ai biết được có phải của mình thật không cơ chứ?
Lỡ đâu là cô ta thay lòng, lại không nuôi con nổi nên tìm cách đổ vỏ thì sao.
Cho dù hắn rốt cuộc có nghĩ thế nào đi nữa thì hiện tại cũng đều đã muộn.
Người Diệp gia đã tìm đến tận cửa, Lý Đằng Long đành phải nâng cao tinh thần chờ Diệp gia định đoạt.
Bài trí trong nhà đều là nội thất Tô Nhược Phượng đặt mua lúc trước.
Khi ấy Tô Nhược Phượng thật lòng coi đây là nhà cô nên nội thất bàn về kiểu dáng hay chất lượng đều chọn loại tốt nhất.
Tôn Xảo Xảo tức đến bật dậy.
Mấy thứ nội thất này đều dùng tiền của cô mua đấy!!
Tôn Xảo Xảo nhéo Tô Nhược Phượng một cái: "Cái tủ này mua bao nhiêu tiền?!"
Tô Nhược Phượng đau nhe răng trợn mắt: "Mười sáu tệ."
"Giá trên bồn rửa mặt này thì sao?"
"Năm tệ."
"Còn bàn tròn lớn này?"
"34 tệ."
Tôn Xảo Xảo rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, vung tay lên đánh Tô Nhược Phượng túi bụi: "Tao ăn mặc cần kiệm, vất vả lắm mới dành ra được hai trăm tệ mà lại bị mày đem đi mua đống đồ vô dụng này?! Tô Nhược Phượng ơi là Tô Nhược Phượng, hôm nay tao mà không đánh chết mày thì tao không còn là Tôn Xảo Xảo nữa!!"
Tô Nhược Phượng đương nhiên muốn chạy, nhưng cô ta làm sao có thể chạy được, chỉ có thể bị Tôn Xảo Xảo cào xé kêu la.
Diệp Thanh Sơn thậm chí còn nhìn Lý Đằng Long uy hiếp vài lần.
Lý Đằng Long mồ hôi lạnh ào ào chảy xuống, vội vàng tỏ vẻ tiền này hắn sẽ trả lại không thiếu một hào.
Hắn cũng rất oán giận Tô Nhược Phượng.
"Nhà này sửa chữa, mua gia cụ hết khoảng bốn trăm tệ.
Còn lại một trăm tệ là cô ta tự bỏ ra mua quần áo, thuê nhà.
Tiền này tôi cũng sẽ bỏ ra thay cô ta một nửa.
Chuyện này là tôi làm không đúng nhưng cũng tại Tô Nhược Phượng cứ ba ngày là lại viết thư cho tôi nói cô ta ở nông thôn sống không tốt, nhà các người ngày ngày đánh chửi cô ta, không cho cô ta ăn cơm nên cô ta mới muốn chạy trốn.
Tôi cũng là bị cô ta lừa."
Tô Nhược Phượng kinh hãi biến sắc, cũng không rảnh lo đang bị Tôn Xảo Xảo đánh, vội ngẩng đầu lên: "Mày nói hươu nói vượn! Tao với mày mất liên lạc suốt bao năm, là nhờ Lâm Khiết nói nên tao mới biết thì ra mày vẫn đang đợi tao!"
"Tao mà nói hươu nói vượn?!" Lý Đằng Long cũng sợ bị người Diệp gia đánh nên vội kéo ra một cái hòm nhỏ dưới gầm giường, lấy ra một đống thư từ, "Toàn bộ chỗ này đều là thư mày viết cho tao đây.
Tao nghĩ sau này có thể lấy ra nhớ về hồi ức nên mới không đốt đi.
Mày nhìn xem, đây có phải chính mày viết sống không tốt, muốn bỏ trốn không?"
Tô Nhược Phượng cầm lấy thư, vội vàng nhìn vài lần, trước mặt choáng váng như say xe, ngã ngồi trên mặt đất.
"Là Lâm Khiết! Là Lâm Khiết! Đây là chữ viết của nó! Tôi thấy nó bắt chước chữ mình, nó còn nói là vì thấy chữ tôi viết đẹp! Thì ra nó vẫn luôn tính kế tôi!"
Cô rốt cuộc cũng hiểu vì sao Lâm Khiết muôn giúp cô đào tẩu.
Thì ra hết thảy đều là cô ta trù tính, nhưng cô ta rốt cuộc muốn làm gì?
Tô Nhược Phượng nghĩ trăm lần cũng không ra, càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, càng nghĩ càng cảm thấy cuộc sống của mình trong quá khứ chỗ nào cũng là âm mưu quỷ kế.
Cô thất hồn lạc phách ngồi bệt dưới đất, lẩm bẩm tự nói: "Tại sao lại như vậy chứ? Tại sao lại như vậy chứ? Không thể nào?"
Diệp lão thái liếc mắt nhìn Tô Nhược Phượng một cái, cảm thấy cô ta vừa đáng giận vừa đáng thương.
Quả thực bà chẳng ưa gì người phụ nữ đội mũ xanh cho con trai mình nhưng nếu lúc trước khi lão tam xảy ra chuyện, cô ta có thể canh giữ bên người lão tam không bỏ thì cho dù sau này thân phận của Tinh Tinh và Nhất Phàm có bại lộ, bà cũng không phải kẻ tuyệt tình.
Sở dĩ Tô Nhược Phượng rơi vào kết cục này, bản thân cô ta cũng không không thoát được tội.
Nhưng cái con ả Lâm Khiết kia cũng chẳng ra gì.
Bà không nhịn được mà nói:
"Lâm Khiết kia cũng chẳng phải thứ gì tốt.
Cô ta bởi vì mọi người trong thôn không đứng về phía mình nên bịa đặt ra rất nhiều lời nói bậy bạ, khiến người trong thôn đều không yên ổn.
Chúng mày đừng có chó chê mèo lắm lông.
Đều là loại cứt chó thối như nhau cả thôi."
Lời này Tô Nhược Phượng chẳng phản bác nổi.
Nhưng cô vẫn không phục, cảm thấy nếu không phải tại Lâm Khiết châm ngòi, cô cũng sẽ không nhộn nhạo xuân tâm, nghĩ muốn đến nhờ cậy tình cũ.
Cô nhịn tức giận mà hỏi: "Lâm Khiết còn ở Táo Câu thôn sao?"
"Còn đâu mà ở Táo Câu thôn nữa.
Cô ta đã sớm chuẩn bị xong giấy tờ tuỳ thân.
Mày vừa đi mấy ngày, cô ta liền tới nhà bọn tao khiêu khích.
Sau đó cảnh sát tới, chuyện xấu cô ta làm bị lộ, tám phần là sợ bị bọn tao đánh nên chạy rồi."
Chạy?
Tô Nhược Phượng hai mắt loang loáng một tia trù tính.
Cô rơi vào kết cục bây giờ đều là do con tiện nhân Lâm Khiết này hãm hại.
Dựa vào cái gì mà nó có thể toàn thây trốn thoát?
Nó hại người, là con khốn hại người.
Con khốn này không nên có kết cục tốt!
Lúc nói lời này, thật ra cô cũng quên chính mình cũng là con khốn hại người.
Tô Nhược Phượng mở miệng: "Lúc trước tôi bỏ trốn mang theo năm trăm tệ, còn có trang sức hồi môn của hai chị dâu.
Vì mang theo mấy thứ đó không tiện nên giao cho Lâm Khiết, để cô ta giúp tôi giấu.
Đến khi tôi ổn định rồi sẽ viết thư cho nó nhưng tôi vẫn chưa nhận được tin.
Những trang sức đó hiện tại đều ở trong tay nó.
Tôi nhớ nhà nó là ở Túc thành bên đó."
Lời này cô nói là nửa thật nửa giả.
Lúc đó thật sự cô cũng giấu một phần trang sức ở chỗ Lâm Khiết.
Nhưng phần nhiều là đều bị cô bán lấy tiền mặt mua quần áo mới rồi.
Tiền này cô cũng không có nói với Lý Đằng Long.
"Trong tay Lâm Khiết cũng có một phần tiền của các người."
Muốn đẩy Lâm Khiết vào kết cục, Tô Nhược Phượng không nhịn được liếm liếm môi.
Vốn dĩ đều là chị em tốt trong vũng bùn này, đều phạm sai lầm, dựa vào cái gì mà một mình mày có thể sớm rút ra ngoài cuộc?
Đã là chị em tốt thì phải cùng nằm chung một mộ.
Lúc trước cô sống tốt, cô chưa từng quên người chị em Lâm Khiết này.
Hiện giờ cuộc sống của cô không tốt, Lâm Khiết cũng đừng hòng vứt bỏ tình chị em bao năm nay!
__________________
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Khiết: Tiện nhân Tô Nhược Phượng!
Tô Nhược Phượng: Tiện nhân Lâm Khiết! Tiện nhân Lý Đằng Long!
Lý Đằng Long:............!Mẹ nó chứ, ông mày đây là vô tội nhất đấy biết không hả?!
(Tỉnh lược 10086 lời cảm ơn của tác giả)
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
Chợt phát hiện ra đặt nhầm tên chương....