Trong lòng Tống Ủng Quân và các thôn dân đều e sợ.
Đừng thấy Điền Trường Quý giờ trông cứ như người bình thường mà lầm.
Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, hắn đã không còn là người nữa mà là quỷ.
Không thể nhìn hắn như lúc Điền Trường Quý vẫn còn tại thế.
Trong những câu chuyện cổ người già hay kể, một người khi thành quỷ thì tính khí cũng thay đổi.
Bình thường có tốt bụng đến mấy cũng đều có thể biến thành đồ khốn ngay.
Cho nên, nghe thấy Điền Trường Quý hỏi, họ cũng chỉ nhìn đất, nhìn trời, ngắm phong cảnh.
Gì cũng được miễn là không nhìn Điền Trường Quý.
"Hôm nay thời tiết không tệ, ra ngoài thật là thoải mái."
"Ấy, dưới đất có con châu chấu này, để tôi giẫm nó."
"Chú Căn Tử, xâu ngô phơi dưới mái hiên nhà chú và cao lương có gì cần gì chú ý không?"
"Ngũ cốc được mùa không......"
Mấy người cứ vừa giả vờ nhìn xuống xem đất, vừa trộm đánh giá Điền Trường Quý.
Mắt mới liếc qua đã sợ đến mức da gà da vịt nổi khắp người.
Không có bóng!!
Người sống sao có thể không có bóng được?
Không thể!
Đây đích thị là thứ đó rồi.
Ôi giời ơi, còn đang nhỏ nước tong tỏng kìa.
Tống Ủng Quân đón nhận ánh mắt mọi người nhìn về phía mình nhưng cũng không có ý muốn đi giao tiếp với ma quỷ.
Đám nam đinh bị lừa tới đây giờ đang hối hận xanh cả ruột, vừa đứng sát lại ôm nhau lấy thêm can đảm vừa nghiến răng mắng thầm Tống Ủng Quân.
Tống Ủng Quân cũng không nghe thấy được.
Nếu nghe được thì hắn cũng muốn kêu oan.
Hắn cũng đâu biết trên đời này thật sự có quỷ chứ.
Chuyện quỷ sợ dương khí hẳn là thật...!
Chẳng đợi Tống Ủng Quân nghĩ xong, Điền Trường Quý đối diện gật gật đầu: "Vậy mọi người cứ tiếp tục, tôi phải về nhà trước.
Mới xảy ra chuyện lớn nên giờ tôi thấy ở nhà vẫn là tốt nhất."
Vừa nói xong lời này, hắn giậm chân một cái, nhanh nhẹn lên xe, đi về phía bọn họ.
Mang theo mùi tanh đặc trưng chỉ có ở biển.
Thôn trưởng:!!!
Các thôn dân:!!!
Cậu đừng có lại đây mà a a a a a!
Một đám người đang vây lại thành bòng tròn bỗng đồng loạt lùi ra sau.
Lui một cái liền lộ ra người Điền gia bị vây ở giữa.
Lúc nãy các bác các chú vây bên ngoài quá nhiều, Điền Ngư còn chưa hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Lúc này được lộ ra ngoài, thấy Điền Trường Quý, hai mắt bé lập tức sáng lên, hai chân nhỏ ngắn ngủn chạy tới, cười như hoa nở: "Ba!"
Trương Lan Lan chậm một bước, không giữ được bé.
Cô còn định tiến lên nhưng lại bị Điền lão thái thái và hai chị em dâu kéo lại, chỉ đành trơ mắt nhìn con gái chạy đi, khóc đến tê tâm liệt phế: "Ngư Nhi!"
Điền Trường Quý đã bế Điền Ngư lên, nghe thấy vợ mình khóc thảm thương như vậy, tay run suýt thì làm con ngã.
Hắn vội ổn định lại, khó hiểu ngẩng đầu lên thì hoảng sợ thấy trên mặt Trương Lan Lan đẫm nước mắt, vội bước đến.
"Em sao vậy, Lan Lan? Sao em lại khóc thế này? Sao em lại đeo khăn xô trắng? Có ai xảy ra chuyện à?"
Điền Trường Quý bước tới gần như vậy, người đầu tiên chịu không nổi là hai người chị em dâu.
Các cô cũng chỉ là được gả tới, không có nhiêu thời gian tiếp xúc với Điền Trường Quý, cũng không có tình thân ruột thịt gì.
Vừa thấy một quỷ hồn sống đi tới, hai cô lập tức rối lên, buông tay Trương Lan Lan, ba bước làm hai chạy đến chỗ chồng mình.
Các cô chẳng những chạy đi mà còn kéo thêm hai người anh em trai của Điền Trường Quý theo.
Hai vợ chồng già do dự một lúc cũng đi theo.
Đợi Điền Trường Quý tới thì cũng chỉ có mỗi Trương Lan Lan.
Không phải Trương Lan Lan không muốn chạy, mà là cô còn lo lắng cho con gái nên mới còn kiên định đứng đó.
Trên mặt đều là vẻ bi tráng sẵn sàng anh dũng hy sinh.
Mãi đến khi Điền Trường Quý đứng trước mặt cô, Trương Lan Lan vội tiến lên giành lại con gái khiến Điền Trường Quý hoảng sợ.
Hắn sợ Trương Lan Lan quá kích động, làm con gái bị thương, vội dùng một cánh tay bảo vệ trước mặt Điền Ngư, bị Trương Lan Lan đụng phải.
Xúc cảm ấm áp khiến Trương Lan Lan ngẩn ra.
"Anh...!anh sao lại nóng?"
"Anh không nóng chẳng lẽ lại lạnh?" Điền Trường Quý không hiểu chuyện gì.
Hắn nhìn mọi người, lại nhìn vải xô trắng trên người Trương Lan Lan, đột nhiên tự gõ đầu một cái: "Ha! Có phải đoàn bên đó phái người đến báo cho mọi người là tôi rơi xuống biển không? Bọn họ nói sao? Nói thẳng là tôi chết rồi ấy hả?"
Người trong thôn gật đầu, lại lắc đầu.
Chưa nói đã chết.
Nhưng người rơi xuống biển, lại không vớt lên được, còn không phải là cái xác lạnh sao?
Điền Trường Quý bật cười ha hả, vừa ôm Trương Lan Lan, vừa hôn chùn chụt lên mặt cô mấy cái:
"Được rồi, tôi không sao hết.
Hôm đó đúng thật là tôi rơi xuống biển.
Sóng quá lớn, vừa chìm xuống đã đánh tôi ra xa.
Sau đó không biết ở đâu ra mấy con cá heo, nằng nặc đẩy tôi lên một hòn đảo nhỏ.
Ở trên đảo đói quá nên tôi lặn xuống nước bắt cá.
Không ngờ phát hiện được cái thuyền đắm gần đảo chẳng rõ từ khi nào.
Dù sao bên trong cũng toàn là vàng bạc nên tôi nhớ kỹ vị trí.
May là mạng tôi lớn.
Ba hôm sau có cái tàu đi ngang qua thấy tôi, cứu tôi về."
Điền Trường Quý kể một hơi, hưng phấn nhìn lướt qua mọi người đang mê mang nghe chuyện, không ngừng được mà kể tiếp.
"Trên thuyền trùng hợp có một đám chuyên gia nghiên cứu khoa học khảo cổ gì đó.
Thế là họ mang máy móc ghé qua.
Sau khi xác định có một con tàu đắm như vậy thật thì giáo sư trưởng đoàn đặc biệt tặng cho tôi một cục tiền."
Điền Trường Quý móc trong ngực ra một xấp tiền giấy, đúng là xấp tiền mà hai mẹ chồng nàng dâu thấy trên sườn núi.
Nhưng trên người hắn có quá nhiều chỗ khả nghi, dù hắn nói vậy, mọi người vẫn cứ không tin hắn là người sống.
Có người to gan: "Cậu không có bóng."
Điền Trường Quý méo miệng: "Hôm nay trời nhiều mây, không có nắng, làm sao có bóng được? Dưới chân mọi người cũng có bóng đâu? Không lẽ thôn này nhiều quỷ như vậy?"
Mọi người cúi đầu nhìn, đúng vậy.
Dưới chân họ cũng chẳng có bóng.
Lại có người nói: "Xe cậu đi còn đang nhỏ nước."
"Thôi chết! Hai bình rượu tôi mua bị nứt rồi!"
"Trên người cậu còn mặc bộ đồ chôn hôm hạ táng."
"Sao lại thế? Bộ đồ tôi thích nhất bình thường còn không nỡ mặc mà các người đem chôn xuống đất rồi sao?! Bộ này tôi mới mua trong thành.
Mấy người nhìn đi, vẫn còn treo mác chưa kịp cắt đây này."
......!
Vất vả một hồi, người trong thôn cũng cảm thấy hình như mọi điểm khả nghi đều có thể nói rõ lý do thì phải?
Thấy Trương Lan Lan đang vùi trong ngực Điền Trường Quý vừa khóc vừa cười.
"Anh cái người này sao lại khiến người ta sợ hãi thế không biết? Đã nói với anh từ sớm là đừng làm ngư dân, gió lớn một chút cũng làm em lo sợ mong ngóng.
Thế mà anh còn chẳng thèm nghe.
Sao anh lại xấu xa vậy hả?"
Điền Trường Quý vội bảo đảm với cô: "Sau này không đi nữa.
Thật sự không đi nữa.
Lần này giáo sư cho anh khá nhiều tiền, anh định mua vài mẫu đất.
Có tiền cũng phải có mạng mới tiêu được chứ."
"Rốt cuộc anh cũng nghĩ cẩn thận......." Trương Lan Lan dụi vào lòng Điền Trường Quý, cảm thấy cả thế giới đều trở nên sáng sủa.
————
Điền Trường Quý không chết, còn phát tài trở về!
Tin này nhanh chóng truyền khắp thôn Táo Câu.
Mọi người đều thật lòng cảm thấy mạng hắn lớn.
Còn không phải là người phúc lớn mạng lớn đó sao? Chưa bao giờ nghe có người rơi xuống biển mà còn sống được.
Điền Trường Quý lập tức hoá thành đại diện của sự bình an.
Rất nhiều người đặc biệt đến cửa viếng thăm cũng chỉ để sờ Điền Trường Quý một cái, dính được chút phúc khí bình an.
Trương Lan Lan vui vẻ hạnh phúc, dựa theo ghi chép trong sổ sách mà trả lại tiền lễ viếng đến từng nhà.
Nghe thấy mọi người khen Điền Trường Quý phúc lớn mạng lớn còn cười đến trong lòng nở đầy hoa.
Hai vợ chồng họ đều cho rằng đây là nhờ Bồ Tát phù hộ, phúc lớn mạng lớn.
Nhưng Điền Ngư biết, tất cả những chuyện này đều liên quan đến Tiểu Bạch Quả.
Nhân lúc hai vợ chồng Điền Trường Quý bận rộn, cô bé lén vặt một cái đùi gà, cầm hai cái bánh trứng, hai cái bánh hạch đào, dùng giấy dầu gói lại, lén đem đi tặng Bạch Quả.
"Bạch Quả, nhờ có bùa hộ mệnh cậu cho tớ nên ba tớ mới bình an vô sự trở về.
Cậu yên tâm, tớ có chết cũng không nói ra chuyện này đâu."
Chẳng đợi Tiểu Bạch Quả đáp lại, cô bé đã vội vàng về nhà.
Khó khăn lắm Điền Trường Quý mới quay về được, hiện tại bé rất quý trọng thời gian ba người ở bên nhau.
Nhìn bóng dáng bé rời đi, Tiểu Bạch Quả mỉm cười, nhận đồ.
Cảm giác giúp đỡ được người khác thật tốt.
————
Nháy mắt đã trôi qua hai tháng, Tiểu Bạch Quả đã học vẽ được một loại linh phù mới —— Ngũ Lôi phù.
Lá bùa này khác với Bình An phù, Tĩnh Tâm phù và Tụ Linh phù.
Ba loại linh phù kia là kiểu hiệu quả về lâu dài, tương đối ôn hoà.
Nhưng Ngũ Lôi phù lại khá là bá đạo, thuộc về kiểu linh phù có tính công kích, không thể thử nghiệm tại chỗ được, cần phải đến những nơi dân cư thưa thớt, địa hình rộng lớn mới có thể thử.
Diệp Bạch Xuyên đồng ý với Tiểu Bạch Quả là chờ nhà Khương Cảnh Châu đi thì sẽ dẫn cô lên núi.
Lần này Khương Cảnh Châu mang theo hai bộ màu nước tới, hai người cùng nhau vẽ tranh.
Tranh từ một tay vẽ bùa kinh nghiệm như Tiểu Bạch Quả vẽ ra thì tứ bình bát ổn (mượt mà), màu sắc tươi đẹp, linh khí tràn đầy.
Tranh túi nước mắt Khương Cảnh Châu vẽ ra thì...!đầy tính trẻ thơ.
Ừm.
Nói một cách thông tục thì chính là lung tung lộn xộn, không thể hiểu được.
Nhưng mà cậu nhóc lại cứ tưởng mình vẽ cũng không tệ, hào hứng đem tranh mình vẽ cho Tiểu Bạch Quả thưởng thức.
"Bạch Quả, em xem, đây là anh vẽ em và ba em.
Người xinh đẹp nhất này là em, còn người cao nhất này là ba em."
Tiểu Bạch Quả:???
Xinh đẹp??
Nghiêm túc??
Người que thắt nơ bướm trên đầu là đẹp??
Mà sao cạnh đầu ba mình còn có thêm cái đầu??
Vị hoạ sĩ này, chỉ nhìn một cái mà mắt tôi đã cảm thấy tổn thương rồi.
Nhưng nhìn đôi mắt trong veo sáng ngời của Khương Cảnh Châu, rốt cuộc Tiểu Bạch Quả cũng không nỡ phun ra mấy lời sắc bén tổn thương lòng tự trọng của một đứa bé nên đành phải trái lương tâm khen: "Vẽ...!rất đẹp.
Em rất thích.
Cảm ơn anh."
Khương Cảnh Châu lập tức cười rộ lên, hàng mi cong cong, tiếp tục giảng giải cho Tiểu Bạch Quả.
"Cái đầu bên cạnh này của chú...!là gần đây anh hay thấy một cái bóng trắng mơ hồ phía sau chú ấy nên anh cũng vẽ lên."
Bóng trắng?
Tiểu Bạch Quả nhìn lão quỷ râu bạc vẫn luôn đi theo sau Diệp Bạch Xuyên một cái.
Lúc cô thấy lão quỷ râu bạc hồi trước, mới đầu cũng chỉ thấy một cái bóng trắng mơ hồ.
Khương Cảnh Châu...!cũng thấy được?
Diệp Bạch Xuyên cũng nghe thấy lời Khương Cảnh Châu, đôi lông mày nhíu lại.
Vốn cho rằng linh cảm của Khương Cảnh Châu khi lớn dần sẽ giảm đi nhưng không ngờ vì luôn tiếp xúc với con gái nhà mình nên lại càng được kích thích tăng cường thêm một bước.
Nếu cứ được kích thích như vậy, rất có khả năng sẽ biến thành Mắt Âm Dương.
Có thể nhìn thấy quỷ hồn mà lại không có linh căn tu tiên, không thể ngưng tụ linh lực thì khả năng sẽ bị ác quỷ có ý xấu làm hại.
Diệp Bạch Xuyên đối với vợ chồng Khương gia cũng không còn quá nhiều thành kiến nữa.
Quả thực, khi hai nhà gặp mặt lúc trước, vợ chồng Khương gia đã để lại ấn tượng khó chịu cho hắn.
Nhưng sau đó nhà bọn họ đã vô cùng nỗ lực đền bù sai lầm của mình, giúp Diệp gia, Điền gia không ít chuyện.
Khương Cảnh Châu lại vì tiếp xúc với con gái mình mà kích thích năng lực phát triển, thuận tay giúp đỡ một chút cũng không phải là chuyện gì khó khăn với lão cha.
Chỉ cần phong bế linh cảm đặc thù của Khương Cảnh Châu là được.
Nếu vậy thì Khương Cảnh Châu cũng có thể tiếp xúc với người bình thường, có thể sống một cuộc sống bình thường.
Chỉ là......!
Nếu thế, con gái mình có khả năng sẽ mất đi một người bạn đồng lứa chơi cùng.
Diệp Bạch Xuyên biết rất rõ.
Khương gia người ta như vậy, ở Tu Tiên giới mà nói có lẽ giống như một thế gia tu tiên.
Còn Diệp ga bọn họ giống một tán tu vô danh.
Chẳng qua là vì trong tay tán tu này có thứ mà thế gia kia muốn nên hai bên mới có qua lại.
Nếu thế gia kia có được thứ họ cần trong tay tán tu này rồi thì tình nghĩa hai bên cũng có thể thẳng thừng tuyên bố kết thúc.
Đối với duyên phận hai bên, hắn không có ý cưỡng cầu, nhưng con gái nhà mình...!
Tình cảm của trẻ nhỏ đều hồn nhiên.
Mất đi một người bạn, tâm thái của con gái hẳn là sẽ giống như bị đả kích...!
Giữa Tiểu Bạch Quả và Khương Cảnh Châu, lão cha dứt khoát kiên quyết chọn Tiểu Bạch Quả.
Cũng chẳng có gì cần phải suy xét.
Hắn vốn dĩ chính là tà tu, cần gì nhân tình, đạo đức.
Tâm tư của lão cha, Tiểu Bạch Quả không hiểu.
Nhưng hiện giờ cô đã là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, thư tịch Tu Tiên giới đã đọc không được một ngàn thì cũng phải tám trăm.
Người thường không có linh căn, không thể tu tiên, nếu cứ như vậy sẽ có hậu quả gì, cô cũng không phải không biết như Tiểu Bạch Quả đơn thuần trước kia nữa.
Tiểu Bạch Quả cũng biết phải nên giải quyết chuyện này như thế nào.
Phong bế linh cảm đặc thù của Khương Cảnh Châu là được.
Tiểu Bạch Quả cũng không phải người tính tình đơn thuần, nhưng để cô trơ mắt mà nhìn bạn bè mình tại vì mình mà bị ác quỷ làm hại trong khi mình có thể cứu, cô vẫn không thể làm được.
Nhân lúc Khương Cảnh Châu cúi đầu vẽ tranh, Tiểu Bạch Quả nhìn về phía lão cha.
Diệp Bạch Xuyên thở dài.
Sau đó, cách cũ, Cách Âm tráo.
"Không hối hận chứ? Với địa vị của Khương gia bây giờ rất có khả năng từ nay sẽ không còn lui tới nhà ta nữa."
"Không lui tới thì không lui tới.
Còn hơn sau này cậu ấy vì con mà bị hại chết." Khương Cảnh Châu ngẩng đầu lên, cười với cô.
Tiểu Bạch Quả thuận tay nhéo má bé một cái.
Khuôn mặt của túi nước mắt vẫn thật non mềm, trơn nhẵn, khiến Tiểu Bạch Quả hơi thèm món trứng hấp cách thuỷ.
Nếu con gái đã nói vậy, lão cha đương nhiên sẽ không đề ra ý kiến phản đối.
Với hắn mà nói, chuyện này cũng chỉ như cái phất tay thôi.
Từ xa làm vài động tác nhỏ, linh cảm đặc thù của Khương Cảnh Châu liền bị phong bế lại.
Nhìn Tiểu Bạch Quả đáng thương nhà hắn không có bạn chơi cùng, lão cha nhíu mày.
Cũng đã gần nửa năm, con bạch hổ kia hẳn cũng tu luyện ra linh cảm gì rồi chứ?
Lúc trước đưa nó lên núi cũng đã cố ý để lại nhiều dấu chân như vậy mà sao đến giờ nó còn chưa tìm về nữa?
Đêm nay mang con gái lên núi thử nghiệm Ngũ Lôi phù tiện thể để một phân thân đi tìm nó xem.
Nếu mà phát hiện nó lười biếng thì làm thịt nó may áo da cho con gái.
_____________
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Bạch Xuyên: Lười biếng, may áo da
Hổ Bạch Quả: Ngao ngao ngao ngao ngao (Đừng lấy da hổ làm áo mà)
Bạch Xuyên: Nhìn lại ngươi xem, năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng lớn.
Không có năng lực thì ngoài đem đi may áo da còn làm được cái gì nữa?
Hổ Bạch Quả: Ngao ngao (Có thể làm con rể mà)
Bạch Xuyên:...!Rút gân, lột da, ăn thịt, ngâm rượu thuốc, vĩnh viễn đầu thai làm súc sinh, ngươi chọn đi
(Tỉnh lược 10086 lời cảm ơn của tác giả)
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!.