Edit: Tiểu Màn Thầu
Chớp mắt, Bùi Chân và Lê Khí đã làm bạn cùng bàn gần một tháng.
Con người chính là như vậy, lúc bạn không có ý định nhớ đến ai đó, dù là một ngày xuất hiện trước mặt bạn hơn trăm lần, cũng sẽ không lưu lại bất kỳ ấn tượng gì.
Trái lại, một khi có người xâm nhập vào thế giới phủ đầy bụi đã lâu, bạn sẽ phát hiện tầm mắt của mình luôn nhìn về khắp nơi có người đó.
…..
Lê Khí nhìn chằm chằm vào quyển sách trên tay mình, cả buổi đọc không vô chữ nào, bên tai đều là tiếng nói chuyện của thiếu nữ.
Cô ghé vào bàn học nói chuyện thao thao bất tuyệt với bạn thân Diêu Băng, nói từ cuốn truyện tranh đang xem đến chiếc váy JK mới mua ngày hôm qua, còn có…..Lời nói của bọn họ chủ yếu xoay quanh hot boy lớp bên cạnh, Cố Tinh Hải.
“Tuần tới trận đấu bóng rổ sẽ bắt đầu, Cố Tinh Hải cũng tham gia, cậu đi xem không?” Diêu Băng hỏi.
Bùi Chân lời thề son sắt nói: “Xem! Tất nhiên phải xem rồi!”
Diêu Băng trêu chọc cô: “Vậy cậu chuẩn bị lúc nào tỏ tình?”
Những lời nói này rơi vào trong tai của thiếu niên, cậu bất giác siết chặt trang sách trong tay, tập trung tinh thần nghe tiếp.
Thiếu nữ khuôn mặt đỏ bừng, nắm tay thành nắm đấm nhỏ, dường như đang đưa ra một quyết định quan trọng nào đó: “Vào trận bóng rổ ngày hôm đó.”
“Anh?”
“Anh??”
Ngô Thiệu Trạch lớp kế bên ghé vào cửa sổ gọi Lê Khí cả buổi.
Thiếu niên dường như bị cơn ác mộng nào đó làm cho choáng váng, căn bản không nghe thấy, cho đến khi cậu ta không nhịn được nữa từ cửa sau đi tới, vỗ vào lưng Lê Khí, thiếu niên mới hồi phục tinh thần.
“Anh, anh suy nghĩ cái gì mà nghiêm túc vậy?” Ngô Thiệu Trạch cầm trên tay một xấp dày thư tình đủ màu sắc, “Ừm, đây là các nữ sinh ở lớp khác nhờ em chuyển cho anh nè.”
“Ném đi.” Lê Khí sắc mặt tái nhợt, tựa như đang giận dỗi.
Ngô Thiệu Trạch biết nghe lời phải: “Được thôi!”
Cậu ta vung tay ném xấp thư tình vào cái thùng rác ở phía sau, quay người giơ hai tay về phía các nữ sinh đang chen chút ở cửa lớp nói: “Các cậu thấy rồi đó, không có nói đùa.”
Những nữ sinh kia vốn mang vẻ mặt chờ mong, hiện giờ lại mang vẻ mặt mất mát quay về lớp học.
Bùi Chân nhìn thấy một màn này thầm suy nghĩ: Cô tỏ tình với Cố Tinh Hải tuyệt đối không thể lựa chọn cách viết thư tình! Nếu không sẽ giống như….
Nhưng làm sao để tỏ tình đây?
Kinh nghiệm duy nhất của cô đến từ chính những cuốn sách và truyện anime thường đọc, nhưng những người trong đó vốn hai bên đều có tình cảm với nhau cho nên mới thành công!
Trong cuộc sống hiện thực của cô, minh tinh như Cố Tinh Hải căn bản không biết đến cô….
Bùi Chân suy nghĩ một lúc, vẫn chưa nghĩ ra được làm thế nào để tỏ tình.
Cô đưa mắt nhìn về phía Lê Khí, bỗng nhiên phúc chí tâm linh*, vị này cũng là hot boy được hoan nghênh trong trường mà!
(*Phúc chí tâm linh: Khi vận may đến con người ta linh hoạt khôn ngoan hơn.
Nguồn Baidu.)
Mỗi ngày số lần được tỏ tình có lẽ không ít hơn Cố Tinh Hải, khẳng định cậu biết rất nhiều cách tỏ tình có hiệu quả!
Cô kéo ghế đến gần một chút, đầu tiên nghiêng đầu nhìn Lê Khí đang xem sách: “Tớ muốn hỏi cậu chuyện này, cậu có biết cách tỏ tình nào tương đối hấp dẫn người khác hơn không?”
“Không biết.” Thiếu niên chẳng buồn nâng mí mắt lên, lạnh lùng nói.
“Thực sự không biết à?” Bùi Chân chưa từ bỏ ý định, “Hẳn là cậu có rất nhiều kinh nghiệm nha, cầu xin cậu bạn cùng bàn đại nhân, cậu nói cho tớ biết đi.
Chỉ cần cậu nói cho tớ biết, cậu có quyền đặt tên cho chú chó nhà tớ ngay!”
Một cơn tức giận không thể giải thích xông lên, thiếu niên bốp một phát đóng sách lại, đối diện với ánh mắt tìm tòi của Bùi Chân, “Ngược lại tớ có một đề nghị rất hay.”
“Cậu nói cậu nói đi.” Thiếu nữ suýt chút nữa đã lấy cuốn sổ nhỏ ra ghi lại.
“Tốt hơn hết là cậu không nên tỏ tình.”
“…” Bùi Chân kịp phản ứng lại, “Cậu có ý gì!”
Lê Khí không có ý định tiếp tục cuộc trò chuyện này, đứng lên chuẩn bị rời khỏi phòng học.
Đây là tiết tự học, lớp trưởng đang đứng trên bục giảng quản lý lớp, nhìn thấy một bóng người cao gầy ở hàng ghế cuối đang đi về phía cửa sau phòng học, thấp thỏm nói: “Việc này….
Bạn học Lê Khí, cậu làm gì vậy?”
Thiếu niên dừng bước, lạnh lùng nói: “Cúp tiết.”
Nói xong cậu nhấc bước chân rời khỏi phòng học.
Bùi Chân tức đến sắp nổ tung, đúng là chủ tịch hội học sinh mà! Nhớ rõ vi phạm của cô lại còn nhớ mãi không quên, nhưng bản thân mình lại không tuân thủ còn làm trái kỷ luật nữa!
Thực sự là không có thiên lý mà.
……
Trận đấu bóng rổ của trường trung học An Sơn diễn ra đúng thời hạn.
Lần này chia làm hai đội, một đội do Cố Tinh Hải làm thành viên chủ lực.
Đội còn lại thành viên chủ lực vốn bị chấn thương chân trước khi trận đấu bắt đầu, người luôn chẳng muốn tham gia vào những hoạt động vặt vãnh này như chủ tịch hội học sinh Lê Khí vậy mà lại tham gia.
Vì vậy trận đấu bóng rổ này xém chút biến thành: Hai vị hot boy của trường trung học An Sơn quyết đấu bóng rổ!
Toàn bộ sân đầy ấp người, nhất là số lượng nữ sinh quá đông, thoạt nhìn có rất nhiều người ở bên ngoài trường học, cũng không biết bọn họ làm như thế nào trà trộn được vào đây.
Bùi Chân và Diêu Băng đã sớm chiếm được vị trí tốt, trên tay Bùi Chân cầm chai nước khoáng lạnh, trên đó còn ghi phương thức liên lạc của mình.
Không sai, đây là cách tỏ tình mà cô đã sũy nghĩ cả một tuần lễ….
Đôi mắt cô nhìn chăm chú vào Cố Tinh Hải đang làm động tác khởi động bên sân, cậu ta mặc một thân đồng phục chơi bóng rổ màu vàng, tươi đẹp sáng ngời, tràn đầy sức sống như con người của cậu ta vậy.
Đám người vây xem phát ra một trậ xôn xao.
Là Lê Khí.
Thiếu niên mặc đồng phục chơi bóng rổ màu xanh đậm, phía trên in một con số bảy lớn.
Người nọ thân cao chân dài, cánh tay cùng bắp chân lộ ra bên ngoài hiện lên đường cong cơ bắp thon dài xinh đẹp, làn da trắng nõn đứng giữa một đám nam sinh da đen cực kỳ chói mắt.
Cậu lẻ loi một mình đứng ở bên sân luyện tập dẫn bóng, Bùi Chân không thể không thừa nhận, trong một khoảnh khắc nào đó, ánh mắt của cô vẫn luôn bị khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng lại cao ngạo của cậu hấp dẫn.
Một nữ sinh ở bên ngoài trường học cảm khái: “Má ơi, Lê Khí thực sự quá đẹp trai, đúng không?” Cô ấy nói với Bùi Chân.
“Hả? Ừ, đúng.” Bùi Chân đáp lời.
Cô nhìn Lê Khí, quả thật có chút đẹp trai….
Lúc ra sân, thiếu niên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô.
“Má ơi, cậu ấy nhìn qua đây! Cậu ấy đang nhìn tôi hả!” Nữ sinh bên ngoài trường học kích động nắm lấy cánh tay của Bùi Chân, móng tay đâm vào da thịt cô, “Cậu thấy không? Cậu ấy đang nhìn tôi đúng không?”
Bùi Chân rất đau, vội vàng rút cánh tay ra: “Vâng vâng vâng.”
Trận đấu chính thức bắt đầu, đội của Cố Tinh Hải và đội của Lê Khí bắt đầu đối kháng kịch liệt.
Trông Lê Khí không tranh với đời, nhưng khi chơi bóng lại vô cùng bá đạo, hơn nữa căn bản luôn ném bóng trúng vào rổ.
Đến hiệp hai, có ba người ở phía đối diện vây quanh cậu để phòng thủ.
Mặc dù như thế, thiếu niên ở trên sân bóng như cá gặp nước, một đôi chân dài liên tục nhảy lên quá thu hút ánh mắt của người khác.
Đám người vây xem ở bên cạnh sân bóng rổ cũng chia thành hai nhóm, một nhóm hô hào Lê Khí cố lên, nhóm còn lại cổ vũ cho Cố Tinh Hải.
Bùi Chân thuộc về nhóm của Cố Tinh Hải, nhưng dù sao Lê Khí cũng ngồi cùng bàn với cô, cho nên thỉnh thoảng cô sẽ nhỏ giọng hô một câu: “Lê Khí cố lên.”
Nhưng âm thanh cổ vũ yếu ớt này rất nhanh đã bị lấn át bởi tiếng hò hét cao vút của những nữ sinh khác.
……
Trận đấu bóng rổ kết thúc, đội của Lê Khí giành được hai mươi điểm.
Thiếu niên lau mồ hôi bước ra khỏi sân bóng, một đám nữ sinh lập tức vây quanh cậu.
Bên kia, chỗ của Cố Tinh Hải cũng có rất nhiều người vây quanh.
Trên tay mỗi nữ sinh đều cầm nhiều loại đồ uống, nước uống có ga, nước uống thể thao*, trà sữa….img
(Nước uống thể thao)
Bùi Chân chậm một bước, tay chân luống cuống nhìn đám đông kia, chai nước khoáng trong tay càng bị bóp chặt hơn một chút, không biết làm thế nào để phá vòng vây.
Bên phía Lê Khí bị chặn đến con kiến cũng chui không lọt, trong lúc tâm trạng cáu kỉnh, chợt thoáng nhìn thấy thiếu nữ đang đứng ở một góc, cầm lấy chai nước chưa tặng đi được, vẻ mặt bất lực.
Cậu nghiêng người lách qua đám người đang vây quanh mình, bước đến trước mặt cô, lấy chai nước khoáng của cô, vặn mở nắp chai ừng ực ừng ực uống.
“Hả?!” Bùi Chân mở to mắt.
Cái người này bên đó có một đống đồ uống không uống, chạy đến đây uống nước của cô làm gì vậy?!
Yết hầu của thiếu niên nhấp nhô vài cái, chỉ thấy một chai nước khoáng đã cạn, cậu tiện tay ném nó đi, chai nước chuẩn xác không nghiêng không lệch rơi vào trong thùng rác.
“Nước của tớ….” Thiếu nữ lẩm bẩm nói.
Phía trên cô còn ghi phương thức liên lạc ….
Chân mày Lê Khí nhướng lên, lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, không nói một lời đã bỏ đi.
Ngược lại Ngô Thiệu Trạch và các đội viên khác nhìn thấy, kéo dài âm thanh “Ai ôi!!!” vài tiếng, thừa dịp Cố Tinh Hải chưa nhìn đến, Bùi Chân đỏ mặt chạy đi.
Cô rầu rĩ không vui quay về nhà, ôm chú chó trắng nhỏ than phiền: “Tại sao cậu ta lại như vậy….Uống nước của chị còn hung dữ với chị như thế.
Em nói xem có đúng không?”
Chú chó nhỏ mở to đôi mắt đen láy xinh đẹp, sủa một tiếng.
“Đúng không? Em cũng đống ý phải không?” Thiếu nữ vuốt ve lỗ tai của chú chó nhỏ, mỉm cười, “Em còn khôn hơn cậu ta.
Được rồi, chị quyết định về sau gọi em là 77!”
77 lại sủa hai tiếng, dường như tỏ vẻ đồng ý.
Sáng hôm sau, tiếng sủa của 77 đã đánh thức cả nhà.
Mọi người trong nhà đi ra ngoài phòng khách, nhìn thấy chú chó nhỏ ghé vào cửa nhà hưng phấn ngửi tới ngửi lui.
Bùi Chân mở cửa ra, bị hơn chục thùng nước khoáng nhãn hiệu khác nhau làm cho giật mình: “Cái này, chuyện gì đã xảy ra?!”
Thiếu nữ: “…..”
Hot boy núi băng của trường học có bệnh hơi nặng à.
*
Nhà họ Lê.
Lê Khí ngồi ở ghế dựa đọc sách, Lợi Anh và Lê Đằng ngồi ở ghế sô pha bên kia xem TV.
Lợi Anh buồn chán muốn chết đổi kênh TV, phàn nàn nói: “Tại sao gần đây không có chương trình TV nào đặc sắc nhỉ?”
Chọn kênh rất lâu, cuối cùng bà ấy cũng tìm được một bộ phim truyền hình có thể xem, nhân vật nam chính vừa xuất hiện, bà ấy vội “Ai ôi!!” một tiếng: “Cậu nhóc này lớn lên không tệ, tên là gì nhỉ?”
Bà ấy nheo mắt nhìn phần giới thiệu trong chốc lát: “À, cậu ấy chính là Cố Tinh Hải.
Không phải cậu ta học cùng trường với con trai của chúng ta sao? Còn rất ấm áp.”
Vừa dứt lời, màn hình đột nhiên một mảnh đen kịt.
Lợi Anh quay đầu, nhìn thấy ‘kẻ đầu sỏ kia’ đang chậm rãi buông điều khiển xuống, cầm sách lên tiếp tục đọc sách.
Trên mặt thiếu niên không chút sợ hãi, nhưng trực giác của người làm ba mẹ nói cho Lợi Anh biết, hiện giờ tâm trạng của cậu vô cùng khó chịu.
Bà nói bóng nói gió: “Làm sao vậy?”
“Không có gì, cảm thấy ồn ào mà thôi.” Lê Khí không buồn nâng mí mắt lên, lật một trang sách.
Chuyện này nhất định không đơn giản như vậy.
Lợi Anh suy nghĩ một lúc: “Ồ gần đây Chân Chân đang làm gì nhỉ? Con có thể mời con bé lại đến nhà chúng ta chơi…..”
Nghe thấy tên của cô, hàng lông mi của thiếu niên khẽ run lên khó có thể nhìn thấy, giả vờ điềm nhiên như không có gì nói: “Cậu ấy không rảnh.”
Cậu bất giác nói thêm vài câu: “Vừa muốn theo đuổi thần tượng vừa muốn tỏ tình, có thể rất bận.”
“Hả?” Lợi Anh có thể từ trong lời nói của cậu nghe ra rất nhiều tin tức.
Bà ấy thấy con trai có thể nhớ rõ tên của cô gái nhỏ, còn biết con bé đang bận theo đuổi thần tượng và tỏ tình, giọng điệu thật chua chát.
Liên tưởng đến hình ảnh vừa rồi Lê Khí tắt TV, không phải —-?!
Quả thực Lợi Anh giống như phát hiện một lục địa mới.
Không được, dựa theo tính cách khó chịu ngoài lạnh trong nóng của Lê Khí, nhất định cậu sẽ bỏ lỡ một cô gái nhỏ đáng yêu hoạt bát như Bùi Chân.
Bà ấy với tư cách là một người mẹ, phải cần thiết làm chút việc nhỏ, âm thầm, giúp đỡ một chút.
Bà ấy cười tủm tỉm nói: “Con trai, con không cảm thấy gần đây con quá rảnh rỗi sao?”
Trái tim của thiếu niên căng thẳng, Tiêu rồi, theo như hiểu biết của cậu đối với mẹ mình trong 16 năm qua, những lời nói này có nghĩa là bà ấy sẽ lập tức như con thiêu thân muốn làm chuyện gì đó.
Quả nhiên nửa tiếng sau, Lê Khí mặc đồng phục của quán cà phê, mặt không biểu cảm sống không còn gì luyến tiếc đứng trước mặt Bùi Chân.
Thiếu nữ đánh giá cậu một phen, xoi mói: “Ừ, không tệ không tệ, có ý định làm việc ngoài giờ.
Thân là tiền bối, bây giờ tớ sẽ giới thiệu với cậu một số hạng mục công việc cần chú ý khi làm nhân viên phục vụ.
Thiếu gia Lê, chúng ta có thể bắt đầu được chưa?
———–//—-//———-
*Tác giả có lời muốn nói: Có lẽ ngày mai sẽ kết thúc phiên ngoại thế giới song song này.
Nói trọng điểm, đại khái.
Tôi cũng không biết, chân tôi đạp vỏ dưa hấu rồi, trượt đến đâu tính đến đó.
Kế tiếp là thế giới song song khi nhân vật phản diện ông trùm Lê Khí hắc hóa và thiếu nữ bệnh tật!!!!
Lê Khí hoắc hóa 100% (Đốt đuốc).