Edit: Tiểu Màn Thầu
Bùi Chân đã có một giấc mơ rất dài.
Mấy năm qua cô sinh bệnh, giấc ngủ càng ngày càng ít, mộng mị hỗn loạn cũng dần dần nhiều hơn, bình thường thức dậy đã quên hết.
Nhưng giấc mơ này hiển nhiên không giống như những giấc mơ trước đó.
Trong giấc mơ có một người không nhìn thấy rõ mặt, cũng không biết tên của người nọ.
Cô gặp cậu ấy khi còn đi học, yêu đương, kết hôn, rồi sinh hai đứa con đáng yêu….
Cô có thể cảm nhận được bản thân mình rất yêu cậu ấy, mà người nọ cũng giống như vậy yêu cô sâu đậm.
Tỉnh dậy, trên mặt cô toàn là nước mắt.
Sáng sớm trong phòng bệnh của bệnh viện yên tĩnh, chỉ có tiếng máy móc của thiết bị y tế tít tít vang lên.
Bùi Chân im lặng đứng lên, mặc áo khoác mang giày vào, muốn đi ra ngoài dạo một chút.
Cô năm nay mười tám tuổi, kể từ khi được chẩn đoán chính xác ở thận có một khối u ác tính, một nửa thời gian đều nằm trong bệnh viện.
Các bác sĩ y tá và các dì lau công trong khoa nội trú đều nhận ra cô, y tá phụ trách nhìn thấy cô đi ra: “Chân Chân, sớm sáng đi đâu vậy?”
“Ngủ không được, em tùy tiện đi dạo thôi.” Cô gái nhỏ ngoan ngoãn lễ phép trả lời.
Y tá dặn dò: “Vậy em nhớ chú ý thời gian nha.
Tám giờ bác sĩ sẽ đến kiểm tra phòng đó.”
“Vâng.” Bùi Chân lên tiếng, bấm nút xuống thang máy.
Trong lúc cửa thang máy đóng lại, cô loáng thoáng nghe thấy y tá thở dài, nhẹ giọng nói: “Thật đáng thương, còn trẻ tuổi như vậy.”
Bùi Chân khoanh tay, trên mặt không có biểu cảm gì.
Lời nói này đã nghe quá nhiều lần rồi, cô sớm đã chết lặng.
Cửa thang máy mở ra, Bùi Chân chậm rãi bước từ khoa nội trú đến khoa cấp cứu.
Cô thích ngồi trên ghế trong hành lang bệnh viện, nhìn mọi người đi qua đi lại.
Có một người phụ nữ dẫn theo một đứa trẻ đang phát số đến khám bệnh, cũng có rất nhiều người trưởng thành cùng những người già đẩy cây treo truyền dịch, còn có một số tổ hợp không thể giải thích được, ví dụ như không biết rõ rốt cuộc người nọ là con trai hay là bạn trai chó săn nhỏ đi cùng với người phụ nữ trung niên kia.
Sáng nay phòng cấp cứu không đông người lắm, ánh mắt của Bùi Chân quét qua một vòng, rất nhanh có một người hấp dẫn sự chú ý của cô.
Có một người đàn ông mặc tây trang đang ngồi trong góc, khuôn mặt khuất trong bóng tối không nhìn thấy rõ, nhưng chỉ riêng dáng người của anh đã đủ thu hút ánh mắt của người khác, cao chừng 1m87, vai rộng eo thon chân dài, tỉ lệ hoàn mỹ.
Ngoài ra còn có cả trang phục mặc trên người nữa, tuy Bùi Chân không am hiểu mấy về các thương hiệu, nhưng cô có thể cảm nhận được bộ quần áo này giá trị rất cao.
Người đàn ông kia vốn đang xoa mi tâm, dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, nhạy bén liếc mắt nhìn về phía này.
Trong lúc đối mắt, cuối cùng thiếu nữ cũng nhìn thấy rõ mặt của anh.
Lớn lên thực sự quá đẹp mắt, làn da rất trắng, ngũ quan giống như được trạm trỗ tỉ mỉ, đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách kia, nhϊếp nhân tâm phách* lại lạnh lùng.
(*Nhϊếp nhân tâm phách: Ý chỉ một sự vật quá tốt đẹp khiến mình đánh mất bản thân, giống như bị hút hồn.
Nguồn GG.)
Cô quên cả hít thở, cũng quên dời ánh mắt đi, chỉ có thể sững sờ nhìn anh.
Người đàn ông nhìn thoáng qua, rất nhanh đã lạnh lùng dời mắt.
Có người đi đến bên cạnh anh, lễ độ cung kính nói: “Lê tổng, lấy thuốc xong rồi.”
Người đàn ông gật đầu: “Đi thôi.”
Anh chỉ nói hai chữ, nhưng trái tim của Bùi Chân lại hung hăng co rút đầy đau đớn.
Giọng nói này, giọng nói này rất quen thuộc….Cô nhất định đã nghe ở đâu rồi…Dường như, ở trong giấc mơ vừa rồi!
Người đàn ông chỉnh lại ống tay áo, đứng dậy đi đến cửa ra vào của phòng cấp cứu.
Nếu không hỏi sẽ không kịp nữa, Bùi Chân vội vàng lên tiếng: “Đợi một chút!”
Người đàn ông dừng bước chân, quay đầu lại nhìn cô.
Bùi Chân muốn tiến đến gần một chút, mới đi được hai bước, không biết mấy người vệ sĩ cao to thô kệch từ đâu xuất hiện chắn trước mặt cô, một người trong số đó lạnh lùng nói: “Cô muốn làm gì?”
Người đàn ông rất cao, cho dù bị đám người vây quanh cũng có thể lộ ra khuôn mặt.
Thực ra anh không lớn tuổi lắm, nhưng khí chất quanh thân lại lạnh như băng, có một sự uy quyền không sao nói rõ.
Bùi Chân không biết lấy dũng khí từ đâu ra, bỏ qua những người vệ sĩ kia, trực tiếp hỏi anh: “Anh….là ai?”
Người đàn ông không lên tiếng, tất nhiên người vệ sĩ bên cạnh anh sẽ thay anh trả lời: “Biết rõ mà còn cố hỏi à.
Cô gái nhỏ, khuyên cô đừng lãng phí tâm tư nữa, không thể nào.”
Anh ta đã ở bên cạnh Lê tổng nhiều năm như vậy, mỗi ngày gặp không ít người chủ động sà vào lòng.
Dù những người phụ nữ đó có xinh đẹp đến đâu thì Lê tổng không hề động tâm, đừng nói chi là cô nhóc miệng còn hôi sữa này, hơn nữa cô gái nhỏ này còn mang theo vẻ mặt ốm yếu xanh xao.
Bùi Chân nghe không hiểu anh ta đang nói cái gì, vẫn cứ nhìn người đàn ông đó: “Có phải trước kia chúng ta đã từng gặp nhau đúng không? Tôi không nhớ rõ….”
Người đàn ông nhìn cô ba giây, mặt không cảm xúc quay người rời đi.
Vệ sĩ ngăn Bùi Chân lại: “Được rồi, có chừng có mực thôi, hôm nay tâm trạng của Lê tổng tốt, chúng tôi cũng không muốn so đo với cô.
Mau quay về phòng bệnh của mình đi.”
Lê Khí ngồi ở ghế sau xe, chậm chạp không ra lệnh xuất phát.
Thư ký Tiểu Viên quay đầu, nhìn thấy người đàn ông nhíu chân mày nhìn chằm chằm vào thứ gì đó.
Anh ta hỏi: “Lê tổng, có phải dạ dày lại đau không? Mau uống thuốc đi.” Anh ta vừa lấy thuốc ra rồi đưa thuốc đến.
Lê Khí hồi thần, thản nhiên nói: “Anh hãy đi điều tra cô gái vừa rồi.”
“Dạ? Vâng, vâng, tôi lập tức đi điều tra ngay.” Tiểu Viên vốn sững sờ, vội vàng đáp ứng.
Trong lòng anh ta thầm nghĩ đây là lần đầu tiên, những năm qua Lê tổng ngoài trừ Chúc An tiểu thư ra, không hề để bất kỳ cô gái nào ở trong lòng.
Vừa rồi cô gái nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu kia, chẳng lẽ thực sự có quen biết với Lê tổng sao?
Ở ghế sau, Lê Khí có vẻ như không quan tâm mà nhìn ra ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt đẹp trai hoàn mỹ không thể chê vào đâu không nhìn ra cảm xúc gì, nhưng nơi trái tim vẫn mơ hồ đau đớn.
Nỗi đau này, bắt đầu ngay từ lúc nhìn thấy thiếu nữ.
Anh tìm kiếm ở chỗ sâu nhất trong trí nhớ một lần nữa, không có bất kỳ ký ưc nào liên quan đến người này.
Nhưng đôi mắt đen tựa như đá vỏ chai kia, dường như in sâu vào trong tâm trí của mình không tài nào biến mất….
…..
Thủ hạ của Lê Khí là người làm việc có hiệu suất rất cao, không đến một tiếng đồng hồ, tất cả thông tin liên quan đến thiếu nữ đã đặt trên bàn làm việc của anh.
Lê Khí mở ra, “Bùi Chân?”
Anh thầm lặp đi lặp lại cái tên lạ lẫm này, rũ mắt nhìn từng cái một.
Sau khi xem qua một vài thông tin cá nhân của thiếu nữ, không có một cái nào liên hệ với mình, đoán chừng chính là một người không rõ đầu đuôi hoàn toàn xa lạ.
Lê Khí xoa mi tâm, cười lạnh, lại là một người vì tiếp cận mình mà vắt hết đầu óc đây mà.
Nhưng khi anh nhắm mắt lại, đôi mắt đen láy vô tội kia, sáng đến mức khiến cho lòng người buồn bực vô cớ.
……….
Buổi sáng, sau khi Bùi Chân quay trở lại phòng bệnh bắt đầu phát sốt, mơ mơ màng màng ngủ cả một ngày.
Đợi cô thức dậy, cơn sốt đã thuyên giảm một chút, bên ngoài trời đã tối rồi, ba mẹ đều đã đi làm.
Trận bệnh này của cô, đã tiêu hết tiền tích góp trong nhà, còn nợ rất nhiều tiền, trong lúc tình trạng thân thể của cô ổn hơn, ba mẹ cô sẽ đi làm thêm nhiều công việc để trả nợ và lo tiền chữa trị bệnh.
Bụng rất đói, nhưng cô thực sự không còn sực lực để rời giường, thiếu nữ đành phải dựa vào đầu giường nghỉ ngơi một lúc.
Mấy tầng bên dưới, một người đàn ông mặc tây trang mang giày da đang đứng bên ngoài phòng bệnh của Chúc Án.
Bên trong có một đôi nam nữ đang ôm chặt lấy nhau.
Tiểu Viên thấp giọng nói: “Lê tổng, hôm nay Chúc tiểu thư ở trong đoàn làm phim bị thương, hình như là trách nhiệm của người quản lý đạo cụ.”
Giọng điệu của Lê Khí lạnh lùng: “Điều tra rõ ràng.
Nếu thực sự là vấn đề của hắn ta, thì hãy để cho hắn ta vĩnh viễn không thể nhận được bất kỳ công việc nào.”
“Vâng.” Tiêu Viên đáp lời, lại hỏi, “Lê tổng, ngài có muốn vào thăm Chúc Án tiểu thư không?”
Lê Khí nhìn xuyên qua ô cửa sổ thủy tinh, nhìn thoáng qua Cố Tinh Hải và Chúc Án đang ở trong phòng bệnh.
Dựa theo trước đây, anh tất nhiên sẽ không để cho Cố Tinh Hải thoải mái như vậy, chẳng qua là hôm nay, anh vậy mà không có tâm trạng gì.
Người đàn ông xua tay, “Để tôi yên tĩnh một lúc.”
Tiểu Viên cảm nhận được tâm trạng của anh không tốt, vội phân phó mấy người vệ sĩ nói Lê tổng muốn ở một mình.
Trong lúc Lê Khí suy nghĩ miên mang, chờ anh lấy lại tinh thần đã bất tri bất giác đi đến phòng bệnh của Bùi Chân.
Nếu như đã đến, vậy vào xem thôi.
Trong phòng bệnh có ba chiếc giường, ngoài trừ chiếc giường trong cùng mà thiếu nữ đang nằm ra, còn lại đều để trống.
Thiếu nữ tựa vào đầu giường, lộ ra một bên mặt yên tĩnh nhìn những đám mây bên ngoài cửa sổ.
Bên cạnh cô ngay cả một người cũng không có.
Lê Khí nhíu mày.
Không ai chăm sóc cô sao? Nếu thân thể cô không khỏe làm sao bây giờ?
Ma xui quỷ khiến thế nào, người đàn ông đẩy cửa bước vào.
Bùi Chân nghe thấy tiếng giày da, quay đầu nhìn lại, chính là người đàn ông đẹp trai mình từng gặp sáng nay.
Thiếu nữ không mấy bất ngờ, ở sâu trong nội tâm vẫn luôn cảm thấy bọn họ sẽ gặp lại nhau, chẳng qua là không nghĩ đến lại nhanh như vậy.
Cô nở một nụ cười ngọt ngào, lại lần nữa hỏi: “Anh là ai?”
Tại sao anh lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi?
“Cô không biết tôi sao?” Cho đến bây giờ Lê Khí luôn cảm thấy đây là lý do thoái thác mà thiếu nữ nghĩ ra để tiếp cận anh.
Bùi Chân lắc đầu.
Trong bụng phát ra một tiếng ọt ọt vang dội, phút chốc mặt thiếu nữ đỏ lên.
“Đói bụng à?” Người đàn ông nhướng mày nhìn cô.
……
Mười lăm phút sau, thiếu nữ đã ngồi trong một nhà hàng cao cấp nhất ở thành phố H.
Trên người cô còn đang mặc quần áo bệnh viện, trông không phù hợp lắm.
Nhưng người đàn ông không quan tâm những điều này, anh nhấp một ngụm rượu, hỏi: “Muốn uống cái gì?”
“Lạnh, coca lạnh?” Bùi Chân cẩn thận dè dặt nói.
“Không được.
Cô đang phát sốt.” Lê Khí thay cô chọn một lý nước cam ép.
Các món ăn đều giống nhau, đều là những món ăn ngon mà Bùi Chân chưa từng nhìn thấy qua, cô vẫn còn đang sốt, khẩu vị không tốt lắm.
Sau khi nếm thử vài món, thiếu nữ phát hiện ra người đàn ông này toàn gọi một số món ăn thanh đạm dễ tiêu hóa.
Xung quanh có rất nhiều người đang nhìn bọn họ, còn có người không ngừng tiến đến chào hỏi: “Lê tổng, xin chào, tôi là….”
Người đàn ông không để ý, toàn thân lộ ra vẻ kiêu căng cùng mất kiên nhẫn, xua tay, lập tức có mấy người vệ sĩ đến đây đuổi người.
Trong nhà hàng một lần nữa yên tĩnh trở lại, Lê Khí nhẹ nhàng lắc ly rượu: “Cô cảm thấy trước kia chúng ta đã từng gặp qua nhau sao? Tại sao?”
“Bởi vì….Tôi mơ thấy anh.”
“?” Ngườu đàn ông có chút tò mò nhướng mày, chờ cô nói tiếp.
“Trong giấc mơ, hình như chúng ta chính là ….Tình nhân.”
Người đàn ông giống như nghe thấy được chuyện gì thú vị, trầm thấp cười một tiếng.
Cô gái nhỏ này, có phải nóng sốt đến hư đầu rồi không?
“Ở phần bụng dưới phía bên trái của anh, có phải có một nốt ruồi đỏ đúng không?” Bùi Chân hỏi.
Nụ cười trên mặt người đàn ông phút chốc tắt liệm, cuối cùng anh cũng nghiêm túc nhìn cô.
Quả thực anh có một nốt ruồi như vậy, thiếu nữ thậm chí còn nói đúng vị trí không hề sai.
Ở nơi tư mật như thế, trên đời này ngoại trừ anh ra không ai biết rõ.
Anh hỏi: “Cô còn biết cái gì nữa?”
Thiếu nữ suy nghĩ: “Ừm, khi anh công việc bận rộn sẽ quên ăn cơm, thường xuyên đau dạ dày, anh thích chó con, nhất là những chú chó màu trắng, anh làm việc gì cũng vô cùng lợi hại, nhưng anh không biết ca hát và nhảy, anh còn….Đặc biệt thích hôn và ôm tôi….”
Nói đến phần sau, vành tai của Bùi Chân đỏ bừng như sắp chảy ra máu.
Người đàn ông lặp lại: “Thích…Hôn cô?”
“Là ở trong giấc mơ thôi.” Bùi Chân nhỏ giọng nói.
Lê Khí nhìn rượu đỏ trong ly thủy tinh, như có điều suy nghĩ.
Bữa cơm kết thúc đã gần mười giờ tối.
Thiếu nữ vốn đang phát sốt, hiện giờ càng mệt mỏi hơn, trực tiếp ngồi ở ghế sau xe ngủ say.
Chiếc xe chậm rãi chạy đến trước cửa bệnh viện, Lê Khí nghiêng mặt qua một bên, nhìn thiếu nữ ngồi bên cạnh đang nhắm mắt, hàng lông mi hiện rõ, trên khuôn mặt trắng nõn nhiễm một tầng ửng đỏ vì phát sốt, hai tay nắm chặt góc áo của anh, tựa như sợ hãi anh sẽ rời đi.
Không hiểu tại sao trái tim của Lê Khí lại mềm nhũn, ngước mắt lên nhìn tài xế nói: “Chạy về nhà.”
—————//—//————
*Tác giả có lời muốn nói:
Lê Khí học cấp 3 lên tiếng: Tôi thích cô ấy, nhưng tôi không có gì để cho cô ấy….
Nhân vật phản diện Boss lớn Lê Khí: Thích, mang đi thôi.
Có tiền giỏi lắm à.
Ngày mai bắt đầu cuộc sống ở chung ngọt ngào rồi ~.