Edit: Tiểu Màn Thầu
Bùi Chân ngủ một giấc tỉnh dậy phát hiện mình đang ở trong một căn phòng rộng rãi xinh đẹp.
Cô cũng không sợ hãi, nghĩ đến nơi này hẳn là nhà của người nọ, tuy không biết tên, nhưng cô luôn cảm thấy anh sẽ không làm bất cứ chuyện gì tổn thương đến mình.
Nhiệt độ và độ ẩm trong phòng ngủ được kiểm soát khá tốt, cái giường dưới thân mềm mại lại thoải mái, đầu giường đốt hương an thần giúp dễ ngủ, còn có máy sodastream* chưa sử dụng.img
(Máy sodastream)
Bùi Chân vén chăn lên đi đến phòng tắm rửa mặt, sau đó đi xuống lầu.
Người đàn ông đang ngồi trên chiếc sô pha lớn xem tin tức trên ipad, nhìn thấy cô bước xuống, ngước mắt lên nói: “Dậy rồi à?”
Giọng điệu vô cùng tự nhiên, giống như bọn họ đã sống với nhau trong một khoảng thời gian dài vậy.
Người đàn ông buông đồ vật trong tay xuống, đi đến bàn ăn, kéo ghế cho cô: “Đến đây ăn chút gì đi.”
Bùi Chân ngồi xuống: “Ba mẹ của tôi….” Cô đã một đêm không quay về, sợ ba mẹ mình sẽ lo lắng.
“Không cần lo lắng, tôi đã nói chuyện với bọn họ rồi.
Cô có thể an tâm ở lại đây một thời gian.” Lê Khí đặt chén cháo trước mặt thiếu nữ.
Tối hôm qua anh đã phái người đi tìm ba mẹ của Bùi Chân, Tiểu Viên thiệt xán liên hoa*, nói một tràng “Lê tổng của tôi chính là một nam Bồ Tát, thích nhất làm việc thiện”, “Chúng tôi dự định sẽ cung cấp điều kiện chữa bệnh tốt nhất cho tiểu thư Bùi Chân” và “Các khoản nợ của gia đình các ngài đã được trả hết…”
(*Thiệt xán liên hoa: Là một điển cố xuất phát từ sự tích về cao tăng Đồ Trừng thời Nam Bắc triều.
Sau này người ta dùng cụm từ này hay còn gọi là “lưỡi sáng hoa sen” để chỉ những người có tài ăn nói, miệng lưỡi lanh lợi, giống như vẻ đẹp của hoa sen.
Nguồn GG.)
Ba mẹ của Bùi Chân như rơi vào trong sương mù, nhưng tập đoàn Lê thị tiếng tăm lẫy lừng mà ai chưa từng nghe qua? Huống chi bọn họ thực sự không đủ khả năng chi trả tiền điều trị bệnh cho Bùi Chân.
Đành phải chấp nhận ý tốt bất thình lình này.
Bùi Chân “Ừ” một tiếng, cúi đầu húp cháo, ngược lại người đàn ông rất hứng thú mà nhướng mày: “Cô không sợ tôi sao?”
“?” Thiếu nữ sững sốt, thẹn thùng lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không sợ.”
Nói ra có thể rất buồn cười, có lẽ lý do nằm ở giấc mơ của cô, trong tiềm thức cô cảm thấy người đàn ông có khí chất lạnh như băng này sẽ chiều chuộng mình.
Lê Khí nghe thấy câu trả lời của cô, nhẹ nhàng nở một nụ cười, dùng khăn ăn ưu nhã lau miệng của mình, rồi đứng dậy: “Cô ăn nhiều một chút, tôi đi làm đây.”
“Cái kia….” Bùi Chân gọi anh lại, bất an nói, “Tôi sống ở đây, có làm phiền anh không.”
Người đàn ông nhìn cô: “Đã về nhà cùng tôi rồi, còn sợ làm phiền tôi à?”
Khuôn mặt Bùi Chân đỏ lên vì lời nói của anh, trong lòng thầm nghĩ: Cũng không phải tôi muốn theo anh về nhà, là anh tự tiện chủ trương mang tôi về mà….
“Ở đây nghỉ ngơi cho thật tốt, một lúc nữa sẽ có bác sĩ và người giúp việc đến đây, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi, điện thoại để trên bàn đấy.”
Lê Khí nói xong, đứng trước cái gương to ở cửa chỉnh lại cà vạt, rồi rời đi.
Bùi Chân chậm rãi ăn xong bữa sáng, chỉ một lúc sau, lập tức có bác sĩ đến khám.
Không phải một người mà là một đám người, nghe Tiểu Viên giới thiệu, đây đều là những bác sĩ điều trị ung thư tốt nhất trong nước.
Những vị bác sĩ này vây quanh cô, xem qua hồ sơ bệnh án, hỏi rất nhiều câu hỏi, sau đó nói mấy câu với Tiểu Viên rồi rời đi.
Bùi Chân chưa từng hỏi đến bệnh tình của mình.
Bệnh của cô khá nghiêm trọng, thậm chí có thể sống được thêm một ngày đã là tốt lắm rồi.
Không bằng trước mắt cứ tận hưởng khoảng thời gian tuyệt vời này.
Bác sĩ đi rồi, lại có người đến thăm, trận chiến lần này còn lớn hơn.
Có mười mấy người đến, mang theo hàng trăm bộ quần áo đến đây, còn có mũ, thắt lưng và các loại giày khác nhau, chất đầy cả phòng khách rộng lớn.
Bùi Chân tay chân luống cuống, nhìn Tiểu Viên: “Đây là?”
Tiểu Viên nói: “Lê tổng bảo, tiểu thư hãy chọn vài bộ quần áo mà mình thích mặc.”
Thiếu nữ đứng lên, đi đến quan sát những bộ quần áo và trang sức mới tinh treo trên giá áo, những thương hiệu này cô chỉ có thể nhìn thấy trong tạp chí.
Bùi Chân cầm một cuốn catolo lên, giá tiền với sáu con số khiến cho cô càng hoảng sợ hơn.
Chỉ một bộ quần áo thôi, cái này cũng quá đắt rồi!
Nhân viên bán hàng nhìn thấy cô tiến đến, cầm lấy một chiếc váy nói: “Tiểu thư Bùi Chân, làn da của ngài rất trắng, chiếc váy màu xanh nhạt này mặc trên người ngài khẳng định rất đẹp mắt!”
Những nhân viên bán hàng khác cũng nhao nhao nói: “Đây là mẫu kinh điển của thương hiệu chúng tôi, màu trắng là phù hợp nhất, quần áo nào cũng có thể phối hợp được.”
“Ngài xem đôi giày cao gót màu đỏ này thế nào? Có phải thiết kế này rất dụng tâm đúng không, vô cùng quyến rũ, ngài nhìn thử một chút đi, còn có đôi giày màu bạc này cũng không tệ, là mẫu mới nhất đấy.”
“….”
Bùi Chân luống cuống tay chân ứng phó với những người kia, cuối cùng cô chỉ chọn một chiếc váy cotton với màu sắc đơn giản.
Bởi vì nó rẻ nhất.
Tiểu Viên khó hiểu hỏi: “Chỉ chọn một chiếc váy này thôi sao?” Anh ta dường như hiểu ra điều gì đó, bật cười nói: “Tiểu thư Bùi Chân không cần cân nhắc đến giá cả đâu, dù ngài muốn mua hết toàn bộ đống này, Lê tổng cũng sẽ không để ý.”
Nhân viên bán hàng nhao nhao hùa theo: “Đúng đó.
Những thương hiệu này đều nằm dưới danh nghĩa của tập đoàn Lê thị.
Ngài cứ tùy tiện chọn đi, nếu thích thì có thể giữ lại.”
“Nếu ở đây không có kiểu váy mà ngài yêu thích, chúng tôi sẽ đổi một đợt khác.
Dù sao, hôm nay chúng tôi nhất định phải phục vụ ngài thật tốt.”
“Lê tổng rất có tiền, đôi giày lần trước ngài ấy tặng cho Chúc Án tiểu thư hơn trăm vạn đó, bên trên đều khảm kim cương!” Cuối cùng một nhân viên bán hàng nói đến mức quá hăng say, bỗng nhiên nhận được một ánh mắt hình viên đạn của Tiểu Viên, hậm hực lui xuống.
Bùi Chân nghe Tiểu Viên và bọn họ khuyên nhủ, lại chọn thêm một vài bộ quần áo cùng phụ kiện.
Sau khi mọi người trong phòng rời đi, cô gọi Tiểu Viên đang chuẩn bị đi lại: “Anh Tiểu Viên, em có một chút chuyện muốn hỏi anh.”
“Ngài nói đi.”
“Ngày hôm qua em ở bệnh viện nhìn thấy anh ấy đợi lấy thuốc, xin hỏi anh ấy làm sao vậy? Thân thể có chỗ nào không khỏe à?”
Tiểu Viên không nghĩ đến Bùi Chân sẽ hỏi chuyện này, điều ấy làm cho anh ta có chút ngạc nhiên, anh ta trả lời: “Là thuốc đau dạ dày.
Lê tổng bận rộn công việc, thường xuyên quên ăn cơm, cho nên thỉnh thoảng bị đau dạ dày.”
Thiếu nữ gật đầu, xem ra người kia với Lê Khí trong giấc mơ của cô rất giống nhau.
“Còn một vấn đề nữa ạ.” Cô hỏi, “Anh có thể nói cho em biết, Chúc Án là ai không?”
Tiểu Viên: “…..” Nguy rồi, đó là một vấn đề trí mạng.
……
Lê Khí đang ngồi trong phòng làm việc, vừa rồi bác sĩ gọi điện thoại đến thông báo bệnh tình của thiếu nữ.
Bọn họ nói khối u trong cơ thể cô rất khó giải quyết, nếu như tiếp tục chuyển biến xấu chỉ có thể sống được nửa năm.
Muốn trị dứt hoàn hoàn, chỉ có phẩu thuật mà thôi.
Nhưng việc phẩu thuật chỉ có xác suất 50% thành công.
Người đàn ông mặt mày thâm thúy, thần sắc u ám không rõ ràng, bàn tay với những ngón tay thon dài vô thức gõ trên mặt bàn.
Tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên reo lên cắt ngang suy nghĩ của anh, anh nhận điện thoại, đầu giây bên kia vang lên giọng nói lanh lảnh lại ngọt ngào của thiếu nữ: “Alo — Đoán xem tôi là ai?”
Người đàn ông nhịn không được cong môi, chậm rãi nhả ra hai chữ: “Bùi Chân?”
“Chúc mừng anh, trả lời đúng rồi!” Bùi Chân nghe thấy rất vui vẻ, “Anh ăn cơm tối chưa?”
Lê Khí ngẩn người, đưa mắt nhìn đồng hồ, bất tri bất giác đã bảy giờ tối rồi.
Anh nói: “Còn chưa ăn.”
“Có muốn quay về nhà ăn cơm không? Tôi ở nhà đợi anh.”
Cái từ “Nhà” thoát ra từ trong miệng cô, cảm giác thật ấm áp.
Yết hầu của Lê Khí di chuyển, có một cảm xúc không nói nên lời cuồn cuồn ở đáy mắt.
Anh là một người chưa từng có nhà.
Một mình trưởng thành, cắn răng phấn đấu, từng bước đi lên vị trí mà tất cả mọi người đều phải nể sợ.
Nhưng từ trước đến nay chưa từng có một ai nguyện ý cùng anh bên nhau sớm tối, chăm sóc yêu thương, mãi cho đến ngày hôm nay —–
Người đàn ông cầm áo khoác lên, nói vào điện thoại: “Ừ, lập tức về ngay.”
…….
Lúc anh về đến nhà, thiếu nữ vừa nấu xong mì cà chua thịt bò đặt lên bàn, nhìn thấy anh trở về, cô vui vẻ mỉm cười lộ ra hai lúm đồng tiền nông: “Anh về rồi à?”
Lê Khí im lặng liếc nhìn dì giúp việc đứng bên cạnh.
Dì giúp việc sợ hãi, vội vàng xua tay giải thích: “Không phải là tôi lười biếng! Là tiểu thư Bùi Chân nói muốn tự tay nấu cho ngài ăn!”
Bùi Chân làm chứng: “Đúng vậy, là tôi bảo dì ấy nghỉ ngơi đấy.”
Lê Khí cởi nút áo ở tay áo ra, lạng giọng nói với dì giúp việc: “Dì đi xuống đi.”
Dì giúp việc đi rồi, anh mới ngồi vào bàn ăn, nhíu mày nói: “Không phải thân thể của cô không khỏe à? Tại sao còn làm việc này?”
Thiếu nữ đẩy bát mì đến trước mặt anh: “Tôi muốn cảm ơn anh.”
“Anh dẫn tôi đi ăn món ngon, còn mời bác sĩ đến khám bệnh cho tôi, lại mua cho tôi nhiều quần áo đẹp như vậy.
Anh là người tốt, cảm ơn anh.”
Lê Khí có chút buồn cười, sống cho đến bây giờ, chỉ có người nói anh độc ác, cố chấp, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào, chưa từng có ai nói anh là ‘Người tốt’ cả.
Hơi nóng bốc lên ngay trước mắt, mùi thơm xông vào mũi, dạ dày trống rỗng của anh đột nhiên có chút cảm giác đói cồn cào.
Người đàn ông cầm chiếc đũa lên, ăn vài đũa.Ừ, mùi vị không tệ.
Thiếu nữ tiếp tục nói: “Hiện giờ tôi muốn đưa ra một yêu cầu rất quá phận —”
“Giữa tôi và Chúc Án, xin anh hãy chọn một người.”
Động tác của Lê Khí dừng lại, ngước mắt lên nhìn cô.
Chỉ nghe thấy Bùi Chân nói tiếp: “Tôi biết yêu cầu này rất quá đáng.
Cô ấy là người anh thầm mến trong lòng đã lâu, còn tôi chỉ là một người mới quen biết ngày hôm qua.
Nhưng tôi thích anh, muốn trở thành bạn gái của anh.”
Người đàn ông tức giận đến bật cười: “Cô cũng biết yêu cầu này quá phận sao?”
Không chỉ quá phận, quả thực còn quá hoang đường.
Thiếu nữ vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi biết chứ.
Cho nên anh không chọn tôi cũng không sao.
Nhưng trước khi anh từ chối tôi có thể nghe tôi nói vài câu không?”
“Cô nói đi.” Lê Khí muốn biết, cô còn có thể nói ra những điều buồn cười gì nữa.
“Tôi sống không được bao lâu nữa, thực ra điều này cũng không có gì, đối với tôi mà nói ngược lại nó chính là một sự giải thoát.
Nhưng trước khi chết tôi chưa từng nói chuyện yêu đương có hơi đáng tiếc.” Thiếu nữ dịu dàng nhìn qua, trong đôi mắt đen láy hiện lên môt tầng sương mù, “Anh đã mang tôi về nhà, anh không thể làm người tốt cho đến cùng à, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của tôi được không?”
“Cô đang uy hϊếp tôi sao?” Người đàn ông nhíu mày.
Nếu những đối thủ trên thương trường bị anh giày vò đến chết đi sống lại mà biết việc anh bị một cô gái nhỏ mười tám tuổi uy hϊếp, sợ rằng ngay cả nằm mơ cũng bật cười đến tỉnh dậy đấy.
Bùi Chân tủi thân nói: “Không phải là uy hϊếp, mà là cầu xin.
Anh chỉ cần nói chuyện yêu đương với tôi trong vòng nửa năm là được rồi, chờ đến lúc tôi chết, anh vẫn có thể tiếp tục theo đuổi Chúc Án.
Có được không?”
Lê Khí nuốt mì xong nói: “Nếu như tôi nói không đồng ý thì sao?”
Thiếu nữ suy nghĩ thật lâu, rồi lên tiếng: “Cũng không sao, tôi tôn trọng quyết định của anh.
Nhưng –”
Cô đứng lên chậm rãi đi về phía cánh cửa: “Nếu đã như vậy, tôi cũng không thể không biết xấu hổ mà tiếp tục sống ở đây.
Quần áo anh mua tôi đều để ở trong phòng ngủ trên lầu, còn chưa mặc, có thể trả lại.”
Bùi Chân cúi người mang giày vào: “Cảm ơn anh đã chiếu cố tôi trong hai ngày qua, về sau nhớ ăn uống đầy đủ, phải dưỡng tốt dạ dày.”
Lúc tay cô đặt trên tay nắm cửa, rốt cuộc người đàn ông đang ngồi ở bàn ăn không nhịn được nữa:
“Quay lại.”
“Em cho rằng nơi này là nơi nào, em muốn đi thì đi à?”
“Còn nữa, ai nói em sẽ chết?”
Bùi Chân sững sờ, thu tay lại quay đầu nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh: “Vậy ý của anh chính là anh đồng ý nói chuyện yêu đương với tôi sao?”
Người đàn ông bắt gặp ánh mắt của cô, vội cúi đầu nghiêm túc ăn mì: “Không có nửa năm, chỉ có ba tháng.
Ba tháng sau em sẽ làm phẩu thuật.”
Thiếu nữ mỉm cưới: “Ba tháng cũng được, vậy là đủ rồi.”
Cô một lần nữa quay trở về bàn ăn ngồi xuống, nhìn người đàn ông đầy chờ mong: “Trong khoảng thời gian này anh chỉ có một mình em, đúng không?”
Một lúc lâu, Lê Khí cảm thấy tai mình có hơi nóng lên, anh đẩy bát mì ra, lạnh lùng nói: “Món mì này không ngon chút nào.”
Bùi Chân không để ý đến anh, tự nhủ: “Vậy bây giờ em xưng hô với anh như thế nào? Lê Khí? Cảm thấy quá lạnh nhạt…..Anh lớn tuổi hơn em, chẳng lẽ phải gọi anh là anh trai sao? Không được, nghe như lσạи ɭυâи vậy.
Hay gọi anh là A Khí nhé, cái tên A Khí này khá êm tai.”
“A Khí –” Cô thử kêu một lần, giọng nói ngọt ngào.
Lê Khí ngơ ngác một lúc, còn chưa kịp phản ứng, thì đã có một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đặt vào trong tay anh, nắm lấy tay anh.
“A Khí.” Thiếu nữ tiến đến bên cạnh anh, mở to đôi mắt sáng ngời lại vô tội giống như chú nai con, một lần nữa nhẹ nhàng gọi tên anh.
Lòng bàn tay áp sát vào nhau, chặt chẽ.
Rất thích anh nha….
Dù chỉ mới gặp anh ngày hôm qua, nhưng ở trong giấc mơ của em, chúng ta đã yêu nhau rất lâu rồi.
Thực sự hy vọng trong phần sinh mệnh còn lại này, trong mắt của anh chỉ có mỗi mình em.
Thiếu nữ chóp mũi cay cay, có hơi muốn khóc.
Người đàn ông bị cô nắm tay không có phản ứng gì, lúc này Bùi Chân mới cảm thấy bản thân mình có chút thất thố, vừa định buông ra, người nọ lại bắt lấy tay cô.
Bàn tay của anh to lớn lại ấm áp, mang theo một chút chiếm hữu cùng sức lực, một mực nắm lấy tay cô.
Người đàn ông một tay nắm tay cô, tay kia vỗ nhẹ vào sau đầu cô, nhẹ nhàng đáp lại:
“Ừ.”
—————–//—–//————
*Tác giả có lời muốn nói: Thất tịch vui vẻ nha mọi người ~
Hôm nay cũng là một ngày ngọt ngào của A Khí và Bùi Chân bất luận ở thế giới nào, bất luận là thân phận gì, bọn họ vẫn sẽ yêu nhau.
Hôm qua nhìn thấy một tiểu khả ái hỏi có phải Boss lớn hắc hóa yêu nữ chính không? Thế giới song song này dựa theo cốt truyện, lúc chưa gặp Bùi Chân, nhân vật phản diện Boss lớn Lê Khí hắc hóa sẽ có hảo cảm với nữ chính Chúc Án, nhưng cảm giác này đến từ thiết lập của tác giả trong cuốn truyện gốc, không phải bản thân cậu ấy nguyện ý.
Chương sau Lê Khí sẽ nhận ra rằng người mà cậu thực sự thích chính là Chân Chân!.