Edit: Tiểu Màn Thầu
Gần đây có tin đồn nói rằng, Lê Khí điên rồi.
Anh theo đuổi Chúc An nhiều năm như vậy nhưng vẫn không theo đuổi được, vì vậy không biết nghĩ như thế nào, anh dứt khoát mang một thiếu nữ mười tám tuổi từ bệnh viện về nhà.
Các đối thủ kinh doanh của Lê Khí, nhân viên trong công ty, còn có đám chó săn nghe thấy tin tức ấy tất cả bọn họ đều giật mình.
Trong lúc nhất thời vị thiếu nữ thần bí thành công câu được sếp lớn núi băng này đã trở thành chủ đề trà dư tửu hậu* của mọi người.
(*Trà dư tửu hậu: Chỉ những thời gian nhàn rổi, uống trà nói chuyện phiếm.)
Dù những tin đồn đãi oanh oanh liệt liệt đến đâu cũng không ảnh hưởng đến Lê Khí nhật tiến đấu kim*.
Mấy ngày qua tập đoàn Lê thị lại đàm phán thành công một thương vụ lớn giá trị hơn một tỷ, Lê Khí luôn hào phóng, thưởng cho mỗi nhân viên một khoản tiền thưởng lớn.
(*Nhật tiến đấu kim: có nghĩa bạn có thể thu được một xô vàng mỗi ngày.
Nguồn Baidu.)
Sau khi mọi người nhận được chuyển khoản, nhịn không được lại lén vào bên trong nhóm chat riêng tám vài câu:
[Woa woa woa, ông chủ ông thật tốt! Hôm nay về nhà tôi có thể mua sườn để tích trữ rồi!]
[Mua xương sườn thôi sao? Số tiền thưởng này có thể dùng để đi du lịch nước ngoài đúng không?]
[Không được, tôi không đi du lịch, tôi phải để dành tiền mua nhà cưới vợ nha ~]
[Đúng đó ha ha, đây là mục tiêu cuối cùng của đàn ông, anh xem boss lớn nhà chúng ta kìa kiếm được tiền liền kim ốc tàng kiều.]
[Này các người đã nhìn thấy cô gái nhỏ sống ở nhà ông chủ chưa?]
[Chưa từng nhìn thấy, nghe thư ký Viên nói lớn lên trông rất xinh đẹp đó, chỉ gặp mặt một lần đã bị ông chủ dụ dỗ về nhà rồi, phấn khích* ghê!]
(*Hảo xích kê = Chíp Chíp là một từ thông dụng trên mạng, có tổng cộng hai nghĩa.
Một dấu gây khó chịu, một thuật ngữ dễ thương, có nghĩa cảm thấy rất phấn khích.
Nguồn Baidu.)
[Các người cũng không nhìn lại giá trị nhan sắc của ông chủ một chút à, chính là thuộc kiểu mỹ nam giá trị nhan sắc trần nhà đó, còn cần dụ dỗ sao? Chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay đã nguyện lòng đi theo ông chủ rồi!]
[Này tôi đột nhiên phát hiện, trong nhóm chat của chúng ta từ lúc nào xuất hiện thêm một người vậy? Leach7 này là ai?]
[…..Tiêu đời rồi, tài khoản này hình như là ….]
“Là tôi.” Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến.
Những nhân viên đang tám chuyện sôi nổi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lê Khí không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh bọn họ.
Người đàn ông mặc tây trang mang giày da, nhìn thấy bọn họ hiện ra vẻ mặt hoảng sợ, tuy ngoài cười nhưng bên trong không cười nói: “Xem ra gần đây mọi người đi làm rất rảnh rỗi nhỉ?”
“….” Mọi người không dám nói lời nào, vội vàng cúi đầu giả vờ làm việc.
Lê Khí quay đầu phân phó thư ký Tiểu Viên đứng ở phía sau: “Ở lại đây quan sát, hôm nay để cho bọn họ vạch ra kế hoạch.”
Tiểu Viên gật đầu, nhớ đến Lê Khí đã đẩy lùi một cuộc họp buổi chiều, vội hỏi: “Lê tổng có sắp xếp gì không ạ?”
“Về nhà ăn cơm.”
Người đàn ông đi vài bước, chợt nghĩ đến điều gì, quay đầu nói: “Một lúc nữa bảo người ta đưa mấy ly trà sữa kem tươi đến nhà, Chân Chân thích uống.”
Tiểu Viên: “Vâng.”
Các nhân viên nhìn người đàn ông rời đi, mắt liếc nhìn điện thoại, chỉ mới bốn giờ chiều thôi, về nhà ăn cơm cái gì, rõ ràng là về nhà để gặp cô gái nhỏ tên Chân Chân kia!
…..
Cùng lúc đó, Bùi Chân đang ngồi trên ghế sô pha làm bài tập toán.
Cô nằm ở bệnh viện lâu như vậy, có rất nhiều bài tập chất chồng, có đôi khi muốn học bù nhưng hữu tâm vô lực.
Nhân dịp mấy ngày nay điều trị khá tốt, dường như thân thể đã đỡ hơn trước kia một chút, cô phải nhanh chóng nắm bắt thời gian học nhiều hơn.
Lúc Lê Khí về đến nhà, nhìn thấy thiếu nữ đắp chăn trên đầu gối, chăm chú tập trung tinh thần suy nghĩ một đề khó, thậm chí anh quay trở về cô cũng không phát hiện ra.
Dì giúp việc muốn nhắc nhở Bùi Chân, nhưng bị ánh mắt của Lê Khí ngăn lại.
Anh đứng ở cửa nhà, lẳng lặng nhìn thiếu nữ.
Trong lúc cô chăm chú suy nghĩ, chân mày hơi nhíu lại, bất giác liếm môi, còn xoay cây bút trong tay, thoạt nhìn ngoan ngoãn khiến cho người ta yêu thương tha thiết.
Người đàn ông nhẹ nhàng đi đến phía sau lưng cô, nghiêng người tới: “Bài nào giải không được?”
Bùi Chân sợ hãi đến mức nhảy dựng lên: “Anh về rồi à?”
“Ừ.”
Thiếu nữ chỉ vào cái đề toán học khó mà cô giải không được, ủ rũ nói: “Chính là cái đề này, em nghĩ rất lâu nhưng vẫn không giải được.”
Cô nhớ ở trong giấc mơ, Lê Khí có thành tích xuất sắc, thường xuyên đừng đầu trong các kỳ thi.
Quả nhiên, người đàn ông chỉ liếc mắt một cái, sau đó nhận lấy cây bút trong tay cô, giải thích cặn kẽ cho cô nghe.
Anh tiến đến gần, trên người anh có một mùi hương thoang thoảng của nước hoa, có mùi quýt hồng, mùi hoa cam và hương thảo.
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, trong trẻo nhưng lạnh lùng lại rất mê người.
Bùi Chân nghe cả buổi cũng không nghe thấy anh đang nói cái gì, chỉ cảm thấy mặt của mình và một bên tai có chút nóng lên.
“Đừng phân tâm, tập trung lắng nghe.” Lê Khí dùng bút gõ nhẹ vào đầu cô, thiếu nữ lấy lại tinh thần, phát hiện người đàn ông giống như cười mà không cười nhìn mình.
“Nhìn anh đẹp trai quá, khiến cho em không có cách nào nghe giảng được, là lỗi của anh.” Bùi Chân đỏ mặt nhỏ giọng nói.
Người đàn cong môi “Ừ” một tiếng, duỗi cánh tay ôm người vào trong lòng, vuốt nhẹ lưng cô.
Động tác này rất quen thuộc lại tự nhiên, dường như đã làm trăm ngàn lần vậy.
Đợi anh ý thức được mình đang làm cái gì, hai người đều sững sờ, chẳng qua là nguyên nhân hoàn toàn không giống nhau.
Giọng nói ngọt ngào mang theo chút không vui của thiếu nữ vang lên: “Có phải anh thường xuyên ôm những người phụ nữ khác như thế này đúng không?”
Lê Khí mỉm cười: “Không có.”
Bởi vì anh chưa từng ôm bất cứ người nào, mới nghĩ không thông động tác trí nhớ cơ bắp quen thuộc vừa rồi đến từ đâu.
Chẳng lẽ đúng như lời Bùi Chân từng nói, bọn họ ở trong giấc mơ yêu nhau?
Cảm giác ôm thoải mái như vậy, Lê Khí không có ý địng buông ra, bàn tay từng chút từng chút chạm vào vòng eo thon gọn của thiếu nữ.
Bùi Chân tấm lưng thon gầy, một đôi xương bướm xinh đẹp nhô lên, người đàn ông chậm rãi vuốt ve lưng cô, trong lòng thầm cảm khái: Vẫn còn gầy quá, sau này mình phải nghĩ cách để cô ăn nhiều hơn mới được.
Thiếu nữ bị anh ôm như vậy, trong đầu toàn bong bóng màu hồng, đề toán học hoàn toàn không thể lọt vào, đành phải tìm một chủ đề khác trò chuyện một chút: “Hôm nay anh về sớm quá.”
“Ừ.”
Người đàn ông không phủ nhận.
Trước kia anh có thể ở công ty 24 tiếng đồng hồ, dù sao quay về nhà cũng là một mảnh đen kịt.
“Vậy tối nay anh có sắp xếp gì không?” Thiếu nữ nghĩ, nếu anh rảnh rỗi thì bọn họ có thể cùng nhau ngồi trên sô pha xem phim vân vân mây mây.
Gần đây có một bộ phim ngôn tình mới đang chiếu trên mạng, vừa khéo nó rất thích hợp cho những cặp đôi xem cùng nhau.
Hơn nữa, sau khi sống ở nhà anh nhiều ngày như vậy, hai người thực sự có rất ít thời gian chung đụng với nhau.
Lê Khí không để ý cứ vuốt ve lưng cô: “Có một buổi tiệc tối phải tham gia.”
Thiếu nữ cúi đầu: “Ồ…”
Kế hoạch lại thất bại.
Cảm nhận được người trong lòng không vui, người đàn ông mỉm cười: “Em có muốn đi cùng anh không?”
Đôi mắt của Bùi Chân tỏa sáng: “Thật không?”
Cô rất mong đợi tham dự các buổi tiệc như thế này để nhìn thấy cảnh đời!
Không chỉ dừng lại ở việc có thể ở bên cạnh anh, còn có thể gặp rất nhiều minh tinh đúng không?
Hai tiếng trước khi bữa tiệc tối bắt đầu, Lê Khí hẹn một chuyên gia trang điểm cùng nhà tạo mẫu đến đây thiết kế tạo hình cho Bùi Chân.
Anh ngồi trên ghế sô pha làm việc, đợi thiếu nữ bước ra, ánh mắt của anh dừng lại trên người cô rất lâu.
Bùi Chân trang điểm nhẹ, mặc bộ váy màu hồng nhạt.
Màu sắc này rất kén da, dù làn da hơi ngăm cũng không được, cũng may từ nhỏ đến lớn da thịt của thiếu nữ sáng long lanh như ngọc trắng óng ánh, mặc màu sắc này lại càng lộ dáng người xinh đẹp cùng làn da trắng nõn của cô.
Dáng vẻ của cô bây giờ, không giống như một bệnh nhân sắp chết, ngược lại càng giống một thiên kim tiểu thư được cưng chiều từ bé.
Trong nội tâm của Lê Khí âm thầm kinh diễm, đồng thời cũng sinh ra một chút thương tiếc.
Rõ ràng đang ở độ tuổi thanh xuân phơi phới, nhưng mỗi ngày đều bị bệnh tật quấn thân.
Mà cuộc phẩu thuật ba tháng sau….
Kết quả sẽ như thế nào?
Bùi Chân bước đến trước mặt anh, chậm rãi quay một vòng, nghiêng đầu hỏi anh: “A Khí, em đẹp không?”
“Đẹp lắm.” Người đàn ông chân tình thực ý cong khóe môi, “Rất đẹp.”
Trong lòng anh thầm nghĩ, cho dù không trang điểm, trông cũng vô cùng xinh đẹp.
…….
Bùi Chân khoác tay Lê Khí bước vào sân tiệc.
Một giây này, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi trên người bọn họ.
Những người đàn ông có mặt ở đây nhìn chằm chằm vào mặt cô, còn ánh mắt của những người phụ nữ lại nhìn vào cánh tay của cô đang khoác tay Lê Khí.
Thiếu nữ không quen với những trường hợp như vậy, bàn tay đặt trên cánh tay của người đàn ông lập tức căng thẳng.
“Đừng sợ.” Lê Khí vỗ nhẹ tay cô, cúi đầu nói.
Anh khí thế mạnh mẽ, thần sắc bình tĩnh, bước đi thong dong lại vững vàng, dường như không có ai có thể ngăn cản được bước chân của anh.
Có người đàn ông này ở đây, Bùi Chân hơi buông lỏng một chút, đi theo anh tiến vào sảnh tiệc.
Đám đông nhìn bọn họ nhỏ giọng nói:
[Trời ạ, tại sao anh ta lại dẫn người đến đây? Vì muốn kíƈɦ ŧɦíƈɦ Chúc Án sao?]
[Tôi thấy cô gái nhỏ này rất đơn thuần, không phải thực sự cảm thấy mình được Lê Khí coi trọng chứ?]
[Thật đáng thương, một lúc nữa nhìn thấy Chúc Án sẽ biết bản thân mình chỉ là một thế thân…]
[…..]
Lê Khí dẫn thiếu nữ trực tiếp đi thẳng đến vị trí chủ toạ trong sảnh tiệc, nhưng anh có thể cảm nhận được ánh mắt của thiếu nữ vẫn luôn lưu luyến khu vực ẩm thực kia.
“Muốn đi qua đó xem không?” Anh hỏi.
“Ừm….” Bùi Chân đang do dự.
Trên cái bàn dài phía bên kia bày đầy các loại món ăn tạo hình rất khác biệt, với màu sắc phong phú, trông rất ngon miệng, nhưng rõ ràng ở đó không có một người nào.
Cô nghe nói rất nhiều nhân sĩ cùng nhân vật nổi tiếng tham gia tiệc tối, vì cử chỉ ưu nhã, chắc hẳn bọn họ sẽ không ăn những món ăn trong buổi tiệc.
Cho nên mình đi đến đó như vậy, có làm cho Lê Khí mất mặt không?
Trong lúc cô đang xoắn xuýt, người đàn ông nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay cô, “Muốn đi thì đi thôi.”
“Em muốn làm cái gì cũng được, không cần suy nghĩ quá nhiều.”
Lê Khí nắm tay cô đi đến trước cái bàn dài, cầm lấy cái dĩa màu trắng tinh xảo lên, quay đầu hỏi thiếu nữ: “Muốn ăn món nào, anh giúp em lấy nó.”
Phải ăn nhiều một chút, thân thể mới khỏe lên được.
Những vị khách mời bàn tán xì xào vừa rồi nhìn thấy trong đôi mắt màu hổ phách trong trẻo nhưng lạnh lùng thường ngày của người đàn ông cao lớn này hiện lên một tia ấm áp, giống như dỗ dành một đứa trẻ, mỗi lần nhìn thấy món nào ngon đều sẽ hỏi ý của thiếu nữ, nếu thích sẽ lấy nhiều một chút, còn cẩn thận bày trí đẹp mắt.
Nhiều người phụ nữ ở đây từng bị anh hung hăng từ chối ôm ngực nói: “Mẹ kiếp, sao lại đối với tôi lãnh đạm như vậy?!”
Những thương nhân quen biết với Lê Khí cũng tấm tắc kêu kỳ lạ: “Lê Khí còn biết cười sao? Còn cười dịu dàng như vậy?! Ông nhìn ánh mắt đó kìa, đây là ánh mắt khi nhìn người yêu đấy!”
Cũng có một số người quái gỡ cười lạnh: “Cắt, chỉ là diễn thôi, tôi đoán anh ta vì muốn thu hút sự chú ý của Chúc Án đó.”
“Muốn diễn được như thế này, vậy kỹ năng diễn xuất phải tốt đến mức nào.
Chỉ với ánh mắt cưng chiều này thôi đã rất khó diễn rồi.”
Lê Khí lấy một đĩa đầy thức ăn cho Bùi Chân, rồi dẫn cô ngồi vào vị trí chủ tọa.
Nhưng vừa mới ngồi xuống, đã có một vị khách không mời mà đến tới quấy rầy.
Một người đàn ông trung niên lảo đảo chạy vào sảnh tiệc, chạy đến bên chân Lê Khí quỳ xuống, chật vật nói: “Lê Khí, cầu xin ngài, tha cho tôi một con đường sống.
Dù sao tôi cũng là ba nuôi của ngài mà, tôi cũng từng đối xử tốt với ngài…..”
Người đàn ông mặt không cảm xúc, thân thể hơi nghiêng về phía trước che thiếu nữ lại: “Ông muốn chết à?”
“Tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi, hiện giờ gia sản của tôi mất hết, công việc làm ăn thất bại, cầu xin ngài tha cho tôi một mạng, đừng mua căn nhà của tôi được không?”
Lê Khí nhếch môi cười, đáy mắt lạnh như băng: “Tòa án đấu giá, người nào trả giá cao thì mua được thôi.
Bùi Hồng Đạt, là bản thân ông không có năng lực, đến cầu xin tôi làm gì?”
Giọng điệu của anh quá vô tình, Bùi Hồng Đạt biết cầu tình không được, ánh mắt trở nên hung ác: “Lê Khí mày đắc ý cái gì? Mày chỉ là một con chó hoang không ai cần mà thôi, thứ súc sinh không có ba mẹ!”
Những người có mặt ở đây sắc mặt lập tức thay đổi.
Tất cả mọi người đều đã nghe đến thủ đoạn tra tấn người khác của Lê Khí, không động một móng tay cũng có thể khiến cho người ta sống không bằng chết.
Hiện giờ người đàn ông trung niên này lại dám ở trước mặt mọi người mắng Lê Khí như vậy, thực sự là ngại mạng sống quá dài sao?
Lê Khí không có chút gợn sóng sợ hãi, cười nhạo một tiếng: “Đáng tiếc, người bình thường làm sao có thể nói điên điên khùng khùng như thế này.” Anh gọi thủ hạ đến, thản nhiên nói: “Đưa ông ta đến bệnh viện tâm thần cẩn thận kiểm tra một phen.”
Mấy người vệ sĩ mặc áo đen lập tức đi đến bên cạnh Bùi Hồng Đạt, một người nắm lấy cánh tay của ông ta lôi đi.
Bùi Hồng Đạt vẫn dốc sức liều mạng giãy giụa, trừng mắt nhìn anh: “Tôi không điên! Ông đây rất tỉnh táo!”
Giọng điệu của người đàn ông âm trầm, phân phó thủ hạ đứng bên cạnh: “Không được thả ra.”
Thủ hạ gật đầu nói: “Vâng, Lê tổng.”
Bùi Hồng Đạt bị kéo ra ngoài sảnh tiệc, vẫn còn chưa từ bỏ ý định hùng hổ mắng chửi, nhưng toàn bộ sân bên ngoài giống như không nghe thấy, trong lúc nhất thời không ai dám lên tiếng.
Người đàn ông quay đầu, vẻ mặt tức giận trên khuôn mặt chưa tan biến hết, nhìn thấy thiếu nữ kinh ngạc khẽ há miệng, chiếc bánh ngọt trong tay sắp rơi xuống.
Anh lập tức lộ ra vẻ mặt dịu dàng, thấp giọng hỏi: “Sợ à?”
Thiếu nữ nói: “Có một chút….”
Vừa rồi trông dáng vẻ hung ác lạnh lùng của anh, hoàn toàn không giống với dáng vẻ thường ngày anh đối mặt với cô, thực sự có chút hù dọa đến cô.
Nhưng mà —-
Cô suy nghĩ, lại chân thành nói: “Vừa anh rất đẹp trai đó.”
“?” Người đàn ông sững sờ, bật cười nói: “Cái gì?”
“Người đó hẳn là đối xử với anh rất tệ, cho nên anh mới trả thù ông ta có đúng không?” Bùi Chân cho chiếc bánh ngọt dâu tây vào miệng, đáng yêu nói: “Người xấu như vậy, không thể nhân từ mà nương tay với bọn họ!”
Cô nói xong, còn lè đầu lưỡi hồng hào liếm phần kem dính trên khóe miệng.
Tại sao có thể đáng yêu như thế?
Anh lại muốn ôm cô một cái…..
Đôi mắt xinh đẹp của người đàn ông mang theo ý cười, không hề chớp mắt mà nhìn thiếu nữ, ánh sáng từ chùm đèn thủy tinh trên đỉnh đầu chiếu xuống, hàng lông mi dày rậm tạo một bóng mờ phủ trên mặt cô.
Thiếu nữ bị anh nhìn đến thẹn thùng, cầm bánh ngọt dâu tây lên hỏi: “Anh muốn ăn không?”
“Không ăn.” Khóe môi Lê Khí cong thành một đường cung đẹp mắt, “Anh nhìn em ăn là đủ rồi.
Rất ngọt.”
Tiêu đời.
Bùi Chân nghe anh nói như thế, dường như trái tim đã sớm hung hăng nhảy loạn.
Hiện giờ anh nhìn mình dịu dàng như vậy, hoàn toàn khác hẳn với khí chất boss lớn âm trầm bụng dạ đen tối vừa rồi, khiến cho người ta cảm thấy càng đẹp trai hơn…..
Bọn họ cứ yên lặng ngồi như vậy trong chốc lát, đám người cũng dần dần khôi phục lại sự náo nhiệt trước đó, đại khái là sắc mặt của Lê Khí đã hòa hoãn hơn rất nhiều, rốt cuộc cũng có người dám đến đây nói chuyện phiếm với anh.
Người đối diện là một nhà sản xuất phim điện ảnh có thâm niên, đến đây đưa danh thϊếp cho Lê Khí, trò chuyện: “Lê tổng, còn nhớ tôi không? Trước kia ở một bữa tiệc từng gặp qua.”
Người đàn ông liếc nhìn ông ta một cái, mỉm cười, nhưng không đáp lời.
Nhà sản xuất phim tự tìm sự mất mặt, vội chuyển ánh mắt lên người Bùi Chân, “Cô gái nhỏ này là ai thế?”
Trong lòng ông ta thầm nghĩ, cô bé này tuổi không lớn lắm, nhút nhát e lệ, nhưng thực ra giá trị nhan sắc vô cùng cao, lại rất ăn ảnh.
Chỉ là cô và Lê Khí có mối quan hệ như thế nào? Tuổi tác khá chênh lệch trông giống như em gái, nhưng nghe nói Lê Khí là trẻ mồ côi, không có một người thân bên cạnh, nếu nói là kim chủ của cô gái nhỏ này, nhưng không phải anh vẫn luôn theo đuổi nữ minh tinh hạng ba Chúc Án sao? Làm sao bỗng nhiên thay đổi người rồi?
Không ngờ đến người đàn ông lại mở miệng: “Là bạn gái của tôi.”
Bạn, bạn gái?!
Là bạn gái hàng thật giá thật sao?!
Thiếu nữ trước mắt đang muốn cầm coca lạnh trên bàn lên uống, Lê Khí nhẹ giọng ngăn cản cô: “Uống ít đồ lạnh thôi, anh đi lấy cho em chút nước trái cây nhé?”
Giọng điệu dịu dàng, ánh mắt cưng chiều, xem ra thật sự là bạn gái rồi.
Nhà sản xuất lại lấy ra một tấm danh thϊếp đưa cho thiếu nữ: “Xin chào, cô lớn lên thật xinh đẹp, có hứng thú đi đóng phim không?”
Ông ta muốn trước khi người khác đến cướp có thể tạo dựng một tầng quan hệ với cô bạn gái của Lê Khí, lỡ như là tình yêu đích thực, tuy rằng tình yêu đích thực hiếm khi xuất hiện trong giới của bọn họ…..
Bùi Chân còn chưa lên tiếng, Lê Khí đã thay cô từ chối: “Cô ấy còn phải đi học.
Không có thời gian tham gia đóng phim.”
Nhà sản xuất thầm nghĩ, ồ, không có thời gian đóng phim, nhưng có thời gian nói chuyện yêu đương à?
Ông ta nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt, khách sáo nói: “Đúng đúng, đi học quan trọng hơn, nếu sau này có ý nghĩ tham gia thì có thể liên lạc với tôi nhé.”
Sau khi nhà sản xuất rời đi, Lê Khí thấp giọng nói xin lỗi với thiếu nữ: “Thật xin lỗi, là anh tự tiện chủ trương rồi.”
Anh kiên nhẫn giải thích một chút: “Cường độ quay phim rất cao, trước mắt tình trạng thân thể của em không thích hợp để tham gia.
Trước tiên chúng ta hãy điều dưỡng tốt thân thể, sau khi phẫu thuật xong em muốn đóng phim, anh sẽ giúp em tìm một công ty điện ảnh và nhà sản xuất tốt được không?”
“Không sao đâu.” Bùi Chân lắc đầu, “Em vốn không có hứng thú với nó.”
“Vậy Chân Chân thích điều gì? Sau này em muốn làm gì?” Người đàn ông hỏi.
Chỉ cần cô nói ra, anh sẽ thay cô thực hiện chúng, cho dù cô muốn trăng muốn sao trên trời đều được.
Thiếu nữ mỉm cười nói: “Em không nghĩ xa như vậy, có thể sống thêm một ngày là tốt rồi, nếu phẫu thuật không thành công –”
Lê Khí cắt ngang lời nói của cô, “Không cho phép nói gở.”
Thiếu nữ tinh nghịch lè lưỡi, bỗng nhiên nghe thấy có người nói: “Này, Chúc Án đến rồi!”
Cô quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mặc váy đi nhanh về phía cô và Lê Khí.
Chúc Án đi đến trước mặt bọn họ, liếc nhìn Bùi Chân: “Lê Khí, tôi có vài lời muốn nói với anh.”
Nghe ý của cô ấy, là muốn bảo Bùi Chân lánh mặt đi, hoặc hai người bọn họ tìm một nơi không có ai để nói chuyện.
Thiếu nữ đứng lên: “Anh cứ từ từ nói chuyện, em đi nhà vệ sinh một chuyến…”
Cô còn chưa nói dứt lời, Lê Khí đã nắm lấy cổ tay của cô, quay đầu nhìn Chúc Án nói: “Cứ nói ở đây đi.”
“Được.” Chúc Án bị hành động của Lê Khí chọc tức, thầm nghĩ vậy đừng trách tôi nói chuyện trực tiếp nhé, cô ấy đi thẳng vào vấn đề, “Lê Khí, có phải anh bị bệnh không? Anh cảm thấy hành vi của mình như thế có ý nghĩa không? Anh cho rằng anh giả vờ giả vịt tìm một người bạn gái, tôi sẽ động tâm với anh à? Tôi nói cho anh biết, căn bản không thể nào! Mặc kệ anh đối xử tốt với tôi như thế nào, không thích chính là không thích, xin anh về sau đừng làm những chuyện ngây thơ như vậy, cũng đừng dây dưa với tôi nữa! Từ hôm nay trở đi, hai chúng không có bất cứ quan hệ gì!”
Cô ấy một hơi nói hết, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Toàn bộ sảnh tiệc chìm vào yên tĩnh, tất cả mọi người đều im lặng hóng dưa.
Không ngờ đến sau khi người đàn ông nghe xong chỉ nói một chữ:
“Được.”
“?” Chúc Án không hiểu rõ ý tứ của anh.
Điều này chính là về sau đừng làm những chuyện ngây thơ như vậy, hay nên nói chỉ có mình cô ta dây dưa không dứt?
Lê Khí nói: “Có một chuyện tôi muốn nói rõ, tiểu thư Chúc Án, để tránh cho bạn gái của tôi hiểu lầm.”
“Trước đó chúng ta chưa từng có bất kỳ mối quan hệ nào.” Anh nói một cách thản nhiên.
Bọn họ không phải bạn bè, không phải kim chủ, càng không phải là người yêu.
Chúc Án đã từng giúp đỡ anh khi anh còn chưa trở nên nổi bật, anh không muốn vô duyên vô cớ nhận ân huệ của người khác, mấy năm qua anh đã đền đáp hết khả năng của mình rồi.
Ví dụ như, bảo thủ hạ chọn một đôi giày cao gót đắt tiền làm quà tặng đến đó, ví dụ như, tìm người trong tổ quay phim chăm sóc cho Chúc Án.
Ai ngờ mấy chuyện này lại bị người khác truyền đi, khiến mọi người cho rằng anh vì hâm mộ Chúc Án, mà bản thân Chúc Án cũng cho rằng như vậy…..
Trước đây, anh khinh thường lại lười giải thích với bất kỳ kẻ nào.
Chẳng qua là hiện giờ —-
Vừa nghĩ đến đôi mắt đen láy ướŧ áŧ của thiếu nữ từng đã nhìn anh, hy vọng anh ở tại nơi này chọn một trong hai người.
Anh không muốn khiến cho đôi mắt đó ngấn lệ, cũng không muốn từ trong đôi mắt cô nhìn thấy nỗi thất vọng, anh cảm thấy tốt hơn hết mình nên ở trước mặt mọi người nói cho rõ ràng.
Bởi vì đối với anh mà nói, đây không bao giờ là vấn đề cần phải lựa chọn.
Người anh thích, chỉ có Bùi Chân mà thôi.
Chúc Án vô thức hé môi.
Việc này…..Anh nghiêm túc sao?
Nhất định là bị mình ở trước mặt mọi người quấy phá, cho nên anh mất mặt mới nói như vậy đúng không?
Chúc Án hít một hơi thật sâu, giọng điệu hòa hoãn muốn nói: “Lê….”
Một chữ vừa mới ra khỏi miệng, cô ấy nhìn thấy người đàn ông duỗi bàn tay với những ngón tay thon dài ra, xoa đầu thiếu nữ, nhẹ giọng hỏi: “Có mệt không? Có muốn về nhà nghỉ ngơi không?”
Chúc Án không thể nói tiếp câu còn lại.
Chỉ cảm thấy Lê Khí trước mắt này dường như thay đổi thành một người khác khi đối mặt với cô gái nhỏ kia.
Mọi người đều nói anh thích mình, cô ấy cũng cảm thấy như vậy, nhưng lúc anh nhìn về phía mình, đôi mắt màu hổ phách kia vĩnh viễn lạnh lùng không có bất kỳ độ ấm nào.
Cô ấy vẫn cho rằng Lê Khí chính là kiểu tảng băng, cho đến hôm nay cô ấy mới hiểu rõ —
Lúc tảng băng gặp được người thương trong lòng mình, sẽ biến thành một vũng nước xuân.
…….
Trên đường trở về nhà, Bùi Chân đã ngủ mất.
Lúc này cô dựa vào vai của Lê Khí, ngủ rất ngon lành.
Người đàn ông cố ý bảo tài xế lái xe chậm một chút, bản thân mình cũng nghiêng người qua, để cho thiếu nữ ngủ một giấc yên ổn.
Bùi Chân nhắm hai mắt lại, cảm giác được Lê Khí tiến đến gần, đầu cô dụi vào vai anh, bàn tay nắm lấy góc áo tây trang của anh, trong miệng lầm bầm nói: “A Khí….”
Trong cơn choáng váng đó, Lê Khí luôn cảm thấy một màn này dường như rất quen thuộc, giống như bọn họn từng gắn bó với nhau trong nhiều đêm như vậy.
*
Tháng bảy, tiếng ve sầu bên ngoài cửa sổ khiến cho tâm phiền lòng loạn.
Ngày phẫu thuật của Bùi Chân đang đến gần, cô đã sớm nhập viện trước một tuần.
Bác sĩ mổ chính là bác sĩ giỏi nhất trong nước, nhưng tỷ lệ sống sót không cao lắm, vẫn có 50% khả năng không thể xuống bàn phẫu thuật.
Vào ngày hôm đó, trong phòng bệnh VIP rộng lớn như vậy, thần sắc mỗi người đều ngưng đọng, ngược lại Bùi Chân nằm trên giường bệnh mỉm cười an ủi mọi người:
“Không sao đâu, có thể đi đến bây giờ, con rất mãn nguyện rồi.”
“Ba à, sau này ba ít hút thuốc lá đi, không tốt cho phổi đâu.
Mẹ ơi, đừng làm việc vất vả quá, có thời gian hãy cùng mọi người ra ngoài đi dạo, còn nữa, A Khí….”
Ba của Bùi Chân cố kìm nén nước mắt không nói lời nào, nhưng mẹ không kìm nổi lại khóc nức nở.
Ánh mắt của thiếu nữ chuyển lên người Lê Khí: “Ba mẹ, có thể để cho con ở một mình nói với anh ấy vài câu không?”
Trong phòng bệnh yên tĩnh trở lại, Lê Khí ngồi bên cạnh thiếu nữ, xoa đầu cô miễn cưỡng cười nói: “Thế nào? Muốn sau lưng ba mẹ hôn trộm anh à?”
Bùi Chân vốn hốc mắt đỏ hoe, nghe thấy câu nói này nhịn không được cười ra nước mắt.
Người đàn ông khẽ thở dài, kéo cô vào trong lòng mình, ôm thật chặt: “Chân Chân —”
“Anh rất sợ.”
Anh sợ không còn gặp lại em nữa, sợ sau một ngày làm việc trở về nhà, không đợi được em mỉm cười lao đến hôn anh.
Loại cảm giác sợ hãi này, giống như đi một mình trong đường hầm dài tăm tối, vất vả lắm mới nhìn thấy ánh sáng ở cuối con đường, vui mừng phấn khởi chạy đến đó lại phát hiện ánh sáng kia đã biến mất, lại là bóng tối đầy trời ập đến…..
Anh an ủi thiếu nữ, cũng như tự an ủi chính mình: “Em nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.
Ừ, nhất định như vậy.”
Y tá đẩy cửa phòng bệnh ra, “Có thể thay quần áo phẫu thuật rồi.”
Trong lòng Bùi Chân run lên, phút chốc nắm chặt góc áo của người đàn ông, thân thể không ngừng run rẩy.
Cô gọi: “A Khí, A Khí….”
“Anh đây.” Người đàn ông nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của cô.
Bùi Chân ghé vào tai anh, nói khẽ: “Nếu như em thực sự không tỉnh lại nữa, anh…anh hãy tìm một người rất yêu anh trải qua quãng đời còn lại, nhưng ngàn vạn lần đừng quên em nhé, em sẽ giận đấy.
Được không?”
Hô hấp của Lê Khí như ngừng lại: “Không được.”
Sẽ không có chuyện vượt qua không được.
Nhất định sẽ không.
…..
Sau khi thay xong quần áo, Bùi Chân ngồi trên xe lăn, được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Từ phòng bệnh đi đến phòng phẫu thuật, suốt cả hành trình Lê Khí đều đi theo, chẳng qua là bước chân của anh không còn tự tin vững vàng như ngày thường nữa, mà càng thêm nặng nề.
Trên bàn phẫu thuật, đèn mổ bật lên, trên cổ tay của Bùi Chân ghim một cây kim tiêm, thuốc mê lạnh buốt chậm rãi truyền vào mạch máu.
Thiếu nữ nhìn bức tường màu trắng trong phòng phẫu thuật, nghĩ đến vừa rồi vẫn còn rất nhiều lời chưa nói hết, nếu không cơ hội nói biết làm sao bây giờ, một giây sau, cô dần mất đi ý thức…….