Ngay từ khi màn sáng xuất hiện, bước chân của Dận Chân đã dừng lại.
Đứa trẻ này...!đói sao?
Thực ra, ngày thường hắn thích yên tĩnh, không ưa tiếng trẻ con khóc lóc, luôn cảm thấy âm thanh đó quá chói tai, gây phiền nhiễu và làm rối loạn tâm trí.
Nhưng hôm nay, tiếng khóc này lại khác.
Tiếng khóc nhỏ nhẹ, mang theo chút ngây thơ của trẻ con, kéo dài hơi một chút như giọt mưa rơi trên lá sen, tạo ra gợn sóng.
Tiếng khóc này lọt vào tai hắn không giống như tiếng khóc bình thường, mà lại giống như tiếng làm nũng đáng yêu.
Có lẽ vì hôm nay nỗi đau mất con trỗi dậy khi ở bên phúc tấn, hoặc có lẽ do đứa trẻ này có phần giống với Hoằng Huy, khiến hắn vô thức cảm thấy tình phụ tử.
Cũng có thể do tiếng khóc dễ thương kia làm loạn tâm trí hắn.
Dận Chân vô thức đưa tay chạm nhẹ lên màn hình sáng chọn chức năng [cho ăn].
Một chiếc bình sữa tròn trịa, cỡ bằng nắm tay, bất ngờ xuất hiện trên không trung phía trên chiếc giường cũi, rồi từ từ hạ xuống.
Bé con vừa ngửi thấy mùi sữa, lập tức ngừng nức nở.
Quả thật bé đang đói.
Chiếc bình sữa vừa vào miệng, chưa kịp điều chỉnh góc độ thì bé đã há miệng ra mút mạnh.
Bình sữa tròn trĩnh bị hút đến mức chao đảo trên không, nhưng nhờ có cơ chế bảo vệ tự động, nó nhảy nhót nhẹ nhàng vài lần trong không trung để giữ thăng bằng và đảm bảo bé không bị sặc.
"Ah~ah~" Bé con phát ra tiếng đầy thích thú.
Trong tầm nhìn mờ mờ, giờ đây không còn là một mảng màu tĩnh lặng, mà đã xuất hiện thứ gì đó lay động.
Gương mặt trắng trẻo của bé liền nở nụ cười, âm thanh vui vẻ hòa cùng mùi sữa tỏa ra xung quanh.
Một cục tròn tròn nhỏ bé nằm trên giường cũi bằng gỗ, miệng ngậm bình sữa, đôi mắt ngây thơ còn vô thức đuổi theo bình sữa trông vô cùng đáng yêu.
Dận Chân không hiểu sao cảm thấy quen thuộc và thương yêu, vô thức thả lỏng người.
Hắn nhìn bé con, gương mặt tròn trĩnh không hề có chút vết tích của nước mắt, trắng trẻo mũm mĩm, như thể chưa từng khóc.
Trong lòng hắn thầm nghĩ: Đúng là một bé con biết lừa người bằng tiếng khóc.
"Chủ tử gia, nơi này gió lớn, sức khỏe là quan trọng nhất." Tô Bồi Thịnh thấy gió ngày càng lạnh, còn Tứ gia đứng yên không nhúc nhích, lo lắng nhắc nhở.
Dận Chân giật mình tỉnh lại, đưa tay cho người bên cạnh giúp hắn khoác áo choàng.
Trong đầu hắn không khỏi liên tưởng đến những ghi chép cổ xưa về cảnh tượng này.
Đặc biệt là những ghi chép trong "Mộng Khê bút đàm" của Thẩm Quát: “Ngoài biển Đăng Châu, đôi khi xuất hiện những đám mây như quan phòng, đài quan, tường thành, nhân vật, xe ngựa, vương miện, rõ ràng có thể thấy, gọi là hải thị.”
Tô Thức khi làm quan ở Đăng Châu cũng từng viết một bài thơ "Đăng Châu Hải Thị": "Phương đông mây biển trùng trùng, tiên nhân ra vào trong không gian huyền ảo.
Lướt qua thế gian sinh vạn tượng, liệu có phải cung điện giấu châu báu giữa đại dương..."
Còn rất nhiều ghi chép khác trong cổ tịch.
Rõ ràng những điều này không phải là hư cấu.
Chỉ có điều, theo ghi chép, cảnh tượng này thường xuất hiện trên biển hoặc giữa sa mạc mênh mông.
Không ngờ trong phủ của hắn, cũng có thể xuất hiện cảnh tượng kỳ diệu như thế, tựa như thần tiên đang hỏi hắn liệu có muốn nuôi một đứa bé không.
Chiếc áo choàng khoác lên người, cách biệt hẳn với cơn gió thu buốt giá, cơ thể hắn ngay lập tức ấm áp hơn nhiều.
Tâm trạng vốn có phần ảm đạm của Dận Chân cũng dần trở nên tốt hơn.
Hắn đầy hứng thú hỏi Tô Bồi Thịnh: "Ngươi nhìn cảnh tượng này thấy sao?"
"Cảnh tượng này?"
Tô Bồi Thịnh ngẩng đầu nhìn ra phía trước, cảnh vật quen thuộc.
Nơi này hắn đã thấy không dưới trăm lần, có khi đến cả ngàn lần, ngoài vài chiếc lá vàng rơi trên đất, dường như chẳng có gì khác biệt.
Hắn ngập ngừng, nhưng Tứ gia đã hỏi thì không thể không trả lời, liền đáp: "Nếu cảnh này khiến chủ tử vui lòng, thì dĩ nhiên là cảnh tốt."
Dận Chân nhíu mày, câu nói này nghe qua không có vấn đề gì, nhưng Tô Bồi Thịnh xưa nay vốn tinh tế, nếu hắn thấy "hải thị" này thì không thể nói chung chung như thế.
Ánh mắt Dận Chân lướt qua từng người xung quanh, quan sát sắc mặt họ, không ai tỏ ra có điều gì khác thường.
Sắc mặt Dận Chân vốn nhẹ nhàng liền nghiêm lại, hắn xoay người, bước nhanh về phía thư phòng.
Màn sáng vẫn lơ lửng theo sát hắn, Dận Chân nhận ra điều này, trong khoảnh khắc đôi mắt thoáng chút kinh ngạc.
Đến thư phòng, hắn cho tất cả mọi người lui ra ngoài, ngồi trước bàn đọc sách, yên lặng nhìn chằm chằm vào màn sáng.
Suốt đoạn đường, hắn kín đáo quan sát, đã xác nhận rằng, vật này chỉ có mình hắn nhìn thấy.
Trong thư phòng không sáng bằng bên ngoài, nhưng lại càng làm tôn lên vẻ thần bí của màn sáng.
Màn sáng vuông vức, phát ra ánh sáng ngọc mờ ảo.
Trên đó là một lớp sương mù trắng xóa, trông giống như một tờ giấy bạch ngọc tuyệt đẹp, nhưng lại có thể nhìn xuyên qua để thấy được bàn sách và mặt đất phía sau.
Giống như giấy, giống như thủy tinh, cũng giống như viên dạ minh châu tỏa sáng trong đêm.
Nhưng chỉ mình hắn có thể nhìn thấy, và nó cứ bám chặt lấy hắn.
Trên màn hình đếm ngược nhấp nháy dòng chữ: 【Hệ thống đã chọn ngẫu nhiên tên thứ năm dựa trên tính cách: "Dịch An".
Số lần ngẫu nhiên đã hết.
Xác nhận tự động sau 5 giây, 5, 4...】
Phía dưới còn có một dòng chữ nhỏ: 【Tên của trẻ sơ sinh chứa đựng mong đợi và tình yêu của cha mẹ, khuyến khích tự đặt tên cho con.】
Dận Chân lặng lẽ nhìn dòng thông báo trên màn hình, ngồi trước bàn không động đậy cũng không lên tiếng.
Năm giây đếm ngược nhanh chóng kết thúc, cái tên "Dịch An" được ghi nhận và treo ở góc phải màn hình, lớp sương mù trong màn hình dần tan biến, hiện ra hình ảnh một căn phòng đơn sơ.
Căn phòng rộng khoảng mười mét vuông, giữa phòng là một chiếc giường cũi bằng gỗ, đắp một tấm chăn lông màu vàng ấm áp.