Xuyên Thành Cục Cưng Trong Lòng Dận Chân


Bé nắm chặt bàn tay nhỏ của mình, cẩn thận đưa nắm tay đến trước mặt Dận Chân, đôi mắt trông chờ: “A Mã~”.

Dận Chân vừa bước vài bước đã quan sát kỹ toàn bộ căn phòng.

Ban đầu hắn nghĩ rằng, phòng trong tiên cung chắc chắn phải tốt đẹp, nhưng sau khi vào trong, hắn nhận ra căn phòng này có phần hơi nhỏ.

Trong khi mỗi lần hắn bước vào màn hình đều quay lưng lại với một bức tường, lần này trên tường lại xuất hiện một cánh cửa.

Dận Chân lấy lại tinh thần, suy nghĩ trong đầu xoay chuyển rất nhanh.

Nhìn bé con đang cẩn thận nắm chặt bàn tay, như đang háo hức khoe khoang với mình, lòng hắn bỗng trở nên ấm áp.

Hắn xoa nhẹ nắm tay nhỏ xinh của bé, rồi đặt bé xuống chỗ có ánh nắng bên cửa sổ.

“Con tự chơi ở đây, không được bò lung tung.” Dận Chân nghiêm túc dặn dò.

Bé con ngồi xuống tấm thảm, đôi mắt tròn xoe trân trọng nhìn nắm tay của mình, vừa được A Mã xoa đây mà!

Bé từ từ mở bàn tay ra.

Ánh nắng mới lại tràn vào lòng bàn tay, làm cho làn da trắng mịn của bé sáng rực lên.

Bé nhìn ánh sáng trong lòng bàn tay, vui sướng giơ bàn tay nhỏ xinh lên và quay về phía Dận Chân: "Ah ah!"

Dận Chân không đến gần, nhưng vẫn đi qua đi lại xung quanh.

Bé con cảm nhận được sự hiện diện của A Mã, cảm thấy an tâm, không hề giận vì A Mã không lại gần, mà ngồi trong ánh nắng, tự chơi vui vẻ.

Dận Chân luôn để mắt tới bé con, thấy bé ngoan ngoãn tự chơi, hắn bắt đầu chuẩn bị những đồ dùng cần thiết để ra ngoài.

Hắn luôn làm mọi việc rất cẩn thận.

Một khi đã làm, hắn nhất định sẽ làm tốt nhất có thể.

Những thứ hắn đã học đều được ghi nhớ kỹ càng, hoàn toàn không có chuyện học xong rồi quên.
Sữa bột, nước uống, khăn ướt, đồ chơi nhỏ...

Dận Chân hình dung trong đầu giả định một ngày dẫn bé con đi hội chùa, xem xét các tình huống có thể gặp phải.

Mọi thứ trong đầu hắn rất rõ ràng, lần lượt chuẩn bị từng món đồ cần thiết.

Vừa thu dọn, hắn vừa suy nghĩ, trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Những phương pháp của thần tiên chắc chắn vô cùng kỳ diệu, lát nữa dù có thấy gì thì cũng không thể thất lễ.

Sau khi chuẩn bị đầy đủ, hắn cho tất cả vào một chiếc túi nhỏ, rồi quay sang nhìn bé con.

Không biết từ lúc nào, bé con đã từ ngồi chuyển sang nằm, mắt lim dim hưởng thụ ánh nắng, khuôn mặt đầy vẻ thỏa mãn.

Dận Chân tiến lại gần, bế bé từ dưới sàn lên.

Cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, bé con ngồi vững vàng trên cánh tay của Dận Chân, đôi mắt tò mò nhìn ngó xung quanh với góc nhìn mới lạ.

“Ah~”

Dận Chân nói: "Hôm nay sẽ đưa con ra ngoài chơi." Giọng nói bình thường trầm tĩnh, nay cũng pha chút hồi hộp.

Lần đầu tiên chính thức bước vào tiên cảnh, dù là người phàm, hắn cũng khó giữ được sự bình tĩnh thường ngày.

Bé con ngồi vững trên tay Dận Chân, nhạy cảm nhận ra điều khác lạ từ cha mình.

Bé có chút bối rối, không hiểu vì sao A Mã lại khác ngày thường, nhưng theo bản năng, bé liền cọ sát người vào Dận Chân thêm chút nữa.

Khuôn mặt mềm mại của bé nhẹ nhàng tựa vào cằm hắn, "A~ Mã~" Bé con giơ tay nhỏ ôm lấy cổ Dận Chân, cả người rúc vào lòng hắn.

Ngập tràn trong mùi hương dễ chịu của cha, bé con nở một nụ cười mãn nguyện.

Bé vốn trắng trẻo, cả người mềm mại như sữa, làn da trên khuôn mặt lại càng mịn màng, khiến Dận Chân có cảm giác như đang ôm một đám mây.

Lại còn là một đám mây vừa được sưởi nắng, ấm áp đến mức khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.

Sự căng thẳng trong lòng cũng dần tan biến.

Ngay cả bé con còn không sợ, hắn là cha thì sao có thể kém bé được?

Dận Chân bế bé con, đưa tay mở cửa.

Chưa kịp tìm cách mở, chỉ cần tay chạm vào cánh cửa, nó đã từ từ mở ra.

Bên ngoài không phải là sân như hắn tưởng, mà là một căn phòng khác, lớn hơn.

Phòng trống rỗng, chỉ có ở giữa là một vật giống như chiếc xe, bên dưới có vài bánh xe như xe ngựa.

Kích thước của nó, chỉ cần nhìn qua, hắn cũng biết là dành cho bé con.

Bên trong xe còn có hai chiếc túi.

Hắn nhấc lên xem, thì ra là hai bộ quần áo và mũ cùng kiểu dáng, một lớn một nhỏ, có thể che từ đầu đến chân, rất phù hợp cho trẻ con khi ra ngoài.

【Gợi ý nhỏ: Trang phục đôi giúp tăng cường tình cảm gia đình, hãy thử mặc đồ đôi cùng con nhé!】

Thì ra trong tiên cảnh, hai bộ quần áo này được gọi là "đồ đôi gia đình", điều này quả thực khá thú vị.

Có được bộ quần áo này, Dận Chân cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Mặc dù lần trước khi bước vào tiên cảnh, hắn đã nhìn thấy nhiều trang phục khác nhau, nhưng vẫn có chút lo lắng liệu mình có hòa hợp được không.

Với hai bộ quần áo này, hắn không còn phải lo nghĩ về chuyện đó nữa.

Sau khi thay đồ xong, bé con cảm thấy rất mới mẻ, đôi mắt sáng rực và đôi tay nhỏ xíu như không biết đặt vào đâu cho đủ.

Đầu tiên, bé tò mò nhìn xuống ngắm nghía bản thân, rồi ngẩng lên, tay nhỏ mân mê bộ quần áo giống hệt của Dận Chân, cười đến lộ cả mấy chiếc răng sữa: “A Mã~ ah ah~”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui