Xuyên Thành Cực Phẩm Tra Nam Trong Sách Niên Đại


Cho dù bên ngoài khí thế ngất trời, Thẩm gia truân bị tắc nghẽn thông tin vẫn như cũ bình bình tĩnh tĩnh.
Trước kia lúc Sở Ngự viết thư cho Thanh Hoa đã nói rõ tính toán kế tiếp của bản thân, tuy rằng đám người Trịnh Lâm Nho ở báo chí, tạp chí bốn phía tuyên truyền, nhưng cũng không trực tiếp đến Thẩm gia truân tìm người, chỉ phái vài người tới âm thầm bảo hộ Sở Ngự.
Hôm nay là một ngày nắng rực rỡ khó có được.

Thời gian trước, trời mưa mấy ngày, lại thêm nhiệt độ thay đổi thất thường, trong thôn có rất nhiều người già cùng tiểu hài tử sinh bệnh.

Thuốc trong phòng y tế đã dùng hết rất nhiều.

Hiếm thấy hôm nay thời tiết tốt, Sở Ngự muốn đi huyện thành bổ một ít thuốc về.
“Lát nữa anh muốn đi một chuyến đến huyện thành, bổ ít thuốc cho phòng y tế, em có thứ gì cần anh mua không?” Nhìn thiếu niên đang nghiêm túc làm bài ở bên cạnh, Sở Ngự nhẹ giọng hỏi một câu.
Thẩm Kiêu dừng bút, cẩn thận suy nghĩ, phát hiện bản thân không có gì cần mua, mới ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ngự, “Sở Ngự ca, em không có gì muốn mua.

Anh đi huyện thành bổ ít thuốc là được.”
Sở Ngự gật đầu, “Được rồi, em tiếp tục làm bài đi, anh đi thu dọn một chút.”
“Ân, đi sớm về sớm, hiện giờ trời tối nhanh lắm.”
“Đã biết.”
Tháng mười ở Thẩm gia truân đã rất lạnh, thời điểm Sở Ngự ra cửa phải mặc quần áo rất dày.

Cây cối hoa cỏ ven đường cũng đều khô héo, trụi lủi.


May mà hôm nay đã có mặt trời chiếu rọi, mặc dù độ ấm không cao, nhưng vẫn sinh cơ bừng bừng như cũ, rất có sức sống.
Mua thuốc xong, Sở Ngự đi mua một tờ báo.

Sau khi nhìn nội dung bên trên, liền lộ ra nụ cười đã lâu không thấy, đây không phải là bị nội dung trong báo chọc cười, mà là tranh minh hoạ trên đó.

Hai tiết pin ở mặt trên có lẽ chính là đại biểu một điều mới bắt đầu.

Đem báo gấp lại, Sở Ngự lại đến bưu điện gửi thư về nhà.
Gửi thư xong, Sở Ngự đi một chuyến đến Cung Tiêu Xã, mua một khối xương sườn cùng một ít kẹo sữa.
Lúc Sở Ngự về nhà trời còn chưa tối, nhưng cũng đã nổi gió, thực lạnh.

Mới vừa vào cửa liền nghe thấy tiếng Thẩm Kiêu kêu to, chỉ lát sau thiếu niên liền chạy tới trước mặt, hỗ trợ đỡ sọt xuống.
“Sở Ngự ca, chiều nay em có về nhà, cùng ba mẹ lên trấn trên, mua chút thịt heo, lúc trở về em có nói với ba mẹ đêm nay không cần đưa cơm cho chúng ta.” Thẩm Kiêu một bên nói, một bên đỡ sọt sau lưng Sở Ngự xuống.
Sở Ngự dự định hai ngày nay tự mình nấu cơm, trù nghệ Thẩm mẫu rất tốt, nhưng khẩu vị Sở Ngự thiên nhạt, có khả năng thiếu niên phát hiện ra khẩu vị của hắn, rồi cùng Thẩm mẫu bàn bạc qua món hắn yêu thích, về sau tuy rằng đồ ăn đưa tới tương đối thanh đạm, nhưng Sở Ngự vẫn ăn không quen như cũ.
“Sở Ngự ca, em nấu cho anh chút nước ấm, độ ấm bây giờ hẳn là đã thích hợp, anh tắm trước đi, em sắp xếp thuốc này lại đã.”
Thiếu niên rất tinh tế, trước kia cũng đã từng giúp đỡ đại phu trong thôn, Sở Ngự không lo đối phương sẽ làm lỗi, “Được, anh đi tắm trước.”
Thẩm Kiêu gật đầu, “Sở Ngự ca, anh trực tiếp tấm trong phòng bếp là được rồi, trong bếp còn tàn lửa, đóng cửa lại thì sẽ không lạnh.”
Sở Ngự rất muốn sờ đầu thiếu niên, sao lại ngoan như vậy chứ, càng ngày càng thích.


Nhưng tay hắn cuối cùng cũng không sờ lên, chỉ là trong miệng nói một tiếng “Được”, nở nụ cười, phá lệ ôn nhu.
Thẩm Kiêu nhìn gương mặt trở nên ôn hòa của Sở Ngự, trong lòng có một tia mừng thầm, lỗ tai dần dần hồng hồng, cuối cùng đỏ bừng.
“Vậy anh đi tắm trước đi, em đi dược phòng phân thuốc.” Nói xong không đợi Sở Ngự đáp lại, cầm sọt chạy vào dược phòng.
Sở Ngự thấy thiếu niên đi rồi, vào nhà lấy quần áo xong liền vào phòng bếp tắm rửa.
Phòng bếp không lớn, đặt thau tắm vào có vẻ chen chúc.

Thau tắm là Thẩm gia gia đưa đến, mới vừa làm xong, màu sắc còn rất mới, thoạt nhìn thực sạch sẽ.
Đem then cửa phòng bếp cài chặc, Sở Ngự lay một chút tàn lửa, sau đó mới bắt đầu đổ nước nóng vào.

Nước rất nóng, pha lẫn với nước lạnh, thau tắm đầy sáu phần.
Cởi quần áo xong, Sở Ngự mới bắt đầu tắm rửa.
Bên kia, Thẩm Kiêu đang phân loại thuốc.

Bởi vì Sở Ngự lấy thuốc tây đều được đóng gói trong hộp, trung dược cũng là một ít thuốc thường thấy để cầm máu và chữa bệnh thương hàn, Thẩm Kiêu đều phân loại rõ ràng, theo thứ tự từ thuốc Trung Quốc đến thuốc Phương Tây đều được sắp xếp tốt, Thẩm Kiêu liền khóa kỹ cửa.
Chờ khi Sở Ngự tắm xong bước ra, liền nhìn thấy Thẩm Kiêu đang ở trong viện rửa rau.

Nước rất lạnh, từ góc độ này của Sở Ngự có thể nhìn thấy đôi tay đỏ lên của thiếu niên.
Sở Ngự đi lên trước, ngồi xổm xuống, bắt được tay thiếu niên, nhẹ giọng nói: “Em đi nhóm lửa nấu cơm, làm đồ ăn ngon đi, chổ này để anh rửa.”
Thẩm Kiêu không nghĩ nhiều, gật đầu, “Được.


Sở Ngự ca, đêm nay anh muốn ăn món gì?”
“Làm thịt kho tàu đi, xương ống cùng củ cải thì để nấu canh, rau xanh này chờ lát luộc xong rồi để một bên ăn.”
Nghe Sở Ngự nói xong, Thẩm Kiêu vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm.
Hai người ở trong phòng bếp ăn cơm chiều, càng ăn càng ấm áp, đến cuối cùng cả người đều ấm lên, tâm cũng không ngoại lệ, ấm áp.
Mấy ngày kế tiếp hai người lại về trạng thái lúc trước, nghiêm túc ôn tập, học tập.

Lúc đó Thẩm phụ tới phòng y tế một chuyến, cầm theo một tờ báo, hỏi Sở Ngự bên trên viết có phải hắn không.
Sở Ngự cũng không giấu giếm, thừa nhận.
Thẩm phụ nhìn dáng vẻ không không màng hơn thua của Sở Ngự, âm thầm kinh ngạc cảm thán, nghĩ thầm: “Sinh viên Sở này đúng thật là một nhân vật lợi hại, khó lường.”
Thấy ý tứ Sở Ngự không muốn chuyện này lộ ra, Thẩm phụ hỏi hắn có muốn giúp hắn giấu trước hay không? Dù sao bây giờ đã là lúc mấu chốt của kỳ thi đại học, nếu nói chuyện này ra, nói không chừng thanh niên tri thức trong thôn sẽ ào ào một đống lớn chạy lại đây, nhờ Sở Ngự chỉ đạo cho bọn họ.
Thẩm phụ thấy Sở Ngự đã làm rất tốt, trước kia Sở Ngự đã tặng cho thanh niên tri thức trong thôn một ít sách, cũng cho bọn họ một ít đề, nhưng chỉ có một số thanh niên tri thức hiểu được, cảm ơn, nói Sở Ngự tốt, cũng một số người ở sau lưng mắng chửi.

Còn muốn trực tiếp để cho người dọn về điểm thanh niên tri thức, nặc danh báo cáo đối phương không làm việc.

Lúc ấy Thẩm phụ tức giận đến mức trực tiếp đến đồn công an báo án, Sở Ngự có ân với nhà bọn họ, không có khả năng ông để đối phương chịu ủy khuất.
Mặc dù cuối cùng cũng không tìm ra ai viết thư báo cáo, nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại việc Thẩm phụ cho rằng thanh niên tri thức học xấu, mặc dù ông biết chỉ có một bộ phận nhỏ đứng sau giở trò quỷ.
Sở Ngự giật mình, nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, “Không cần đâu Thẩm thúc, thuận theo tự nhiên là được, lại nói nếu bọn họ biết đối với tôi mà nói cũng không có ảnh hưởng gì, tôi cũng sẽ không làm việc gì với bọn họ, tốt xấu đều sẽ không.”
Sau khi tin tức kỳ thi đại học khôi phục truyền đến, Sở Ngự lại đi một chuyến đến trạm phế phẩm, vơ vét một ít sách giáo khoa.

Bởi đến kịp thời, bên trong còn dư lại mấy quyển sách hỏng, Sở Ngự mang sách hỏng này về Thẩm gia truân đưa cho thanh niên tri thức ở điểm thanh niên tri thức, xem như để cho nhóm thanh niên tri thức trước kia Sở Ngự rời điểm thanh niên tri thức một bữa cơm tình.
Chuyện sau đó cũng ở trong dự đoán của Sở Ngự, “Thiện lương” của hắn tràn đầy nhuệ khí trong bóng đêm, hắn đã ở Thẩm gia truân đứng vững gót chân, đối với nhóm thanh niên tri thức, hắn có thể lường trước thương tổn lớn nhất, hắn nắm chắc có thể nhẹ nhàng giải quyết, bởi vậy hắn cũng không sợ hãi sẽ xuất hiện tình huống phức tạp gì.
Thẩm phụ nghe Sở Ngự nói như vậy cũng không nói thêm gì nữa, khen đối phương vài câu liền rời đi.

Mà Thẩm Kiêu cầm lấy tờ báo trên bàn, tỉ mỉ nhìn một lần, đôi mắt càng ngày càng sáng, đến cuối cùng cười khanh khách lên tiếng, “Sở Ngự ca, anh thật lợi hại, thật sự rất là lợi hại!”
Thấy thiếu niên đầy ý cười nhìn mình, Sở Ngự cảm thấy nội tâm hư vinh đã lâu bị kích ra.

Hắn nỗ lực khắc chế cảm xúc của bản thân, cười khẽ hai tiếng, nói: “Cũng không có gì, rất đơn giản, anh biết rất nhiều thứ.” Nói xong bên tai lặng lẽ đỏ lên, sau khi rời khỏi cha mẹ, đây là lần đầu hắn “khoe ra” bản thân với người khác.
Thẩm Kiêu cẩn thận gắp tờ báo lại, trong giọng nói lộ ra vui sướng, “Em biết! Sở Ngự ca, anh thật sự rất ưu tú, chúc mừng thí nghiệm của anh được nghiệm chứng.”
“Cảm ơn.”
“Tờ báo này cho em được không? Em muốn đem nó cất đi.”
Sở Ngự lắc đầu, “Không tốt.

Anh đưa em một bản khác.” Nói xong mở ngăn tủ ra, từ bên trong lấy ra một tờ báo, cùng với báo của Thẩm phụ đem tới giống nhau như đúc, đây là mấy ngày trước Sở Ngự ở huyện thành bổ thuốc mua được.
“Em cầm cái này đi, nó tương đối mới, tờ báo trong tay em đã nhăn nhúm hết rồi, khả năng không giử được lâu.” Nói xong đưa tờ báo qua.
Thẩm Kiêu nhìn qua, phát hiện hai tờ giống nhau, cũng không nghĩ nhiều, đem tờ báo cẩn thận gắp lại, “Vậy được, em cầm lấy tờ này.

Cảm ơn anh, Sở Ngự ca.”
Trong lòng Sở Ngự có chút cao hứng, còn mang theo một ít tâm tư đắc ý không dễ bị phát hiện, hắn nhịn không được nhếch khóe miệng, "Nếu em muốn, về sau nếu anh còn có thể lên báo, đều mua lại cho em.”
Nghe Sở Ngự nói xong, Thẩm Kiêu gật đầu thật mạnh, “Ân.” Cậu thích những lời này của Sở Ngự, trong câu nói đó, bọn họ còn có “về sau”.

Thẩm Kiêu có chút khống chế không được nội tâm vui sướng, độ cong khóe miệng càng lúc càng lớn, lúm đồng tiền cũng chậm rãi hiện ra hai bên má.
Nhìn thiếu niên trước mắt tươi cười đầy mặt, Sở Ngự cuối cùng vẫn không thắng nổi khát vọng trong nội tâm, vươn tay, xoa xoa đầu thiếu niên, mặc dù chỉ trong chớp mắt, nhưng trong nháy mắt kia Sở Ngự rõ ràng cảm nhận được nội tâm mình rung động……
Tác giả có lời muốn nói:
Đuổi kịp, đuổi kịp rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận