Chưởng quầy tự tay trang điểm cho Lạc Thù, tất nhiên khắc sâu ấn tượng, bức chân dung cuối cùng gần như giống với dáng vẻ đã cải trang của tiểu cung nữ.
Vương Quán nhìn bức họa, đường nét khuôn mặt người phía trên rõ ràng không khác biệt lắm, nhưng nhìn thần vận thay đổi thành một người khác, hắn ta ngạc nhiên nói: “Chẳng trách làm thế nào cũng không tìm thấy.
”
Hắn ta lại hỏi thêm vài câu: “Còn nhớ cái gì khác không? Nàng mua cái gì ở cửa hàng của ngươi?”
Cô nương kia ra tay rất hào phóng, chưởng quầy nghĩ rồi lắc đầu: “Chỉ mua chút son phấn rồi nhờ ta trang điểm.
”
Vương Quán ghi nhớ kỹ, hắn ta vỗ bàn, lại vội vàng bảo hoạ sĩ vẽ thêm mấy bức, Hổ Bí quân đi theo đều cầm bức họa tìm kiếm xung quanh, nếu như trên đường gặp phải nghịch đảng thì cũng sẽ truy bắt.
Lạc Thù ngồi ở quán nhỏ đối diện đưa lưng về phía họ, thỉnh thoảng quay đầu nhìn một cái.
“Cô nương, nước ngươi muốn, sạch sẽ lắm.
” Chủ quán lau tay, bưng bát nước tới đi.
Cửa hàng son phấn ở ngay phía sau, giọng nói thô kệch hào phóng của Vương tướng quân, tiểu cung nữ không cần cố ý tập trung cũng có thể lắng nghe rành mạch.
Nàng vừa lấy chiếc khăn lụa mua mấy canh giờ trước từ trong tay áo ra, đổ chút nước thấm ướt khăn, vừa nghe động tĩnh phía sau.
“Cung nữ kia nhất định sẽ cải trang, các ngươi đều cầm bức họa mới đi tìm, ta trở về cung bẩm báo với Vương thượng.
” Vương Quán nói xong, sấm rền gió cuốn đi về phía nội thành.
Khi hắn ta đi ngang qua phía sau Lạc Thù, Lạc Thù đã cầm khăn thấm ướt lau sạch sẽ lớp trang điểm trên mặt.
Hổ Bí quân có được bức chân dung mới, chỉ tập trung toàn bộ tâm tư để tìm kiếm, tiểu cung nữ không tránh không né, đi trên đường nhìn thẳng về phía trước, vai ngang lưng thẳng.
Nàng bước đi thong dong, những binh lính bận rộn đến mức đầu óc choáng váng căn bản không nghĩ tới, nàng cứ như vậy tránh khỏi sự truy lùng ngay dưới mí mắt của bọn họ.
–
Hưng sư động chúng tìm kiếm trong thành một phen, mà ngay cả bóng người tương tự cũng không tìm được.
Thiếu Đế giận dữ, thẻ tre trên tay ném vào trên thân mấy người đang vùi đầu.
“Đi tìm tiếp đi! Dư nghiệt phản quân đều đã bắt hết về, tại sao một tiểu cung nữ lại tìm đến tận bây giờ?”
Ánh mắt Doanh Chính âm trầm, chất vấn bọn họ.
Mấy người không dám nói gì.
“Trong số năm trăm tư quân tử sĩ được Lao Ái nuôi, còn bao nhiêu người đang chạy trốn ở bên ngoài?”
Thiếu Đế hỏi bọn họ sau một hồi yên lặng, hắn nhìn chằm chằm bức họa Vương Quán mang về trên bàn, đầu ngón tay khẽ chạm vào mặt của nàng.
Lý Tư tiến lên đáp lời: “Bẩm Vương thượng, vẫn còn hơn mười người không thấy bóng dáng và thi thể đâu.
”
“Không đủ gây họa, ngươi đi tung tin tức ra, ngày hôm sau Cô sẽ khởi hành, hành hình ngũ xa phanh thây đối với Lao Ái tại Hàm Dương, hai ngày nay giam hắn ở trong lồng, ban ngày phơi ở cổng thành.
”
Thiếu Đế vừa dứt lời, bên dưới đã có mấy người thay đổi sắc mặt, nhưng ánh mắt của hắn lướt qua, lơ đễnh nói tiếp: “Phái người âm thầm lùng bắt những người có hành tung khả nghi xung quanh.
”
–
Thù nhi, Thù nhi.
Ngươi thật sự tìm được thời cơ tốt đấy.
Doanh Chính mới lên ngôi tự mình chính, Hàm Dương không thể thiếu hắn, càng cần hắn trở về ổn định toàn bộ triều đình.
Nàng đoán chắc chắn hắn không thể vì vậy mà ở lại Ung thành.
Thiếu Đế cười lạnh, một mặt vì nàng mưu tính mọi cách chỉ vì để trốn thoát hắn mà cảm thấy châm chọc, một mặt lại không kiềm chế được mà đi lo lắng cho sự an nguy của nàng.
Nếu bị dư nghiệt phản tặc lợi dụng thân phận, nếu không rành phố phường cãi vã với người khác hoặc bị người khác lừa, nếu thật sự không để lộ chút sơ hở nào, biến mất khỏi thế giới của hắn…
Hắn tức giận, cũng thất vọng và đau lòng.
Thiếu Đế cầm lấy bộ tẩm y nàng tự mình thêu lên lên, nhớ tới mấy ngày trước nàng cực kỳ ngoan ngoãn, nói cười vui vẻ.
Thì ra đều là giả.
Quá mệt mỏi.
Hắn còn chưa cởi giày, gối tay ra sau đầu, nằm ngửa nhìn trên trần, lẩm bẩm: “Lừa gạt.
”
Nhưng cho dù là kẻ lừa gạt, cũng phải bắt nàng về.
Hắn muốn đích thân phạt nàng.
.