Mấy ngày đầu tháng hai này, toàn bộ cung nữ trong Hàm Dương cung đều nhận được hai bộ xiêm y mới, duy chỉ có Lạc Thù là không có.
Thu Nguyệt dẫn Lạc Thù đi hỏi, nữ quan phụ trách quản lý việc phân phát quần áo có chút khó xử, nàng ta cũng không phải cố ý làm khó, chỉ là không biết vì sao Lạc Thù không có trong danh sách cung nữ của Hàm Dương cung, trang phục cung nữ kia đều có số lượng, không dễ để tùy ý phân phát.
Tiểu cung nữ là người Thái hậu đưa tới, Thu Nguyệt đoán chừng còn đang ở trong danh sách Cam Tuyền cung bên kia, cho nên Lạc Thù tranh thủ thời gian đến Cam Tuyền cung hai lần, nào ngờ trong cung tràn ngập tiếng cười nói vui đùa, quản huyền đàn sáo không ngừng, Thái hậu Triệu Cơ có được mỹ nam sủng Lao Ái, đã gần mươi ngày không thượng triều sớm, làm gì có thời gian tiếp kiến nàng.
Không còn cách nào khác, Thu Nguyệt đem chỗ bông tốt mà mình dành dụm mấy năm vỗ vỗ đánh đánh, làm một chiếc áo kép nho nhỏ đưa cho Lạc Thù, cười tủm tỉm nói là lễ vật năm mới tới muộn.
Lúc này, Lạc Thù đang mặc hạ sam mỏng manh liền mặc áo kép lên, nhưng thân trên ấm áp, thân dưới vẫn lạnh, tay cũng lạnh buốt.
“Bẩm Vương thượng, mấy ngày đầu tháng này Thượng Y cục đã đến Hàm Dương cung một chuyến để phát xuân sam.
” Tiểu cung nữ vừa nghe Thiếu Đế hỏi chuyện này, ánh mắt lập tức sáng lên, trả lời xong vội vàng kể lại tình huống của mình một cách đơn giản.
Nàng nói xong, mở to đôi mắt xinh đẹp chờ mong nhìn Thiếu Đế.
Thiếu Đế nghe vậy, chỉ là như có điều suy nghĩ ồ lên một tiếng, lại lục lọi tìm kiếm từ trong đống thẻ tre cao như ngọn núi trên bàn án, tìm được một cuộn giấy, ở bên trên đánh dấu bằng vòng tròn màu son.
Trông thế này, có vẻ như không nghe ra hàm ý trong lời nói của nàng, tiểu cung nữ có chút thất vọng, lại có chút ảo não lời của mình vừa nói không quá khéo léo hoặc là mơ hồ nên Thiếu Đế mới không nói cái gì.
Nàng chớp mắt, thấy tấu chương trên tay Thiếu Đế đã thay đổi một quyển lại một quyển, cũng không có ý định mở miệng giúp nàng.
Lạc Thù buồn bực, lùi về phía sau hai bước, Thiếu Đế lại gọi nàng: “Mài mực.
”
Tiểu cung nữ không tình nguyện lại dịch trở về.
Trong Kỳ Lân điện tuy rộng rãi, nhưng rất ấm, đả địa long, bốn góc lại đặt mấy chậu than bạc, nóng hầm hập, không biết ấm áp hơn bao nhiêu so với nhĩ phòng tiểu cung nữ ở hậu điện, nhìn Thiếu Đế chỉ mặc thường phục đơn bạc là biết.
Lạc Thù chỉ đứng ở bên cạnh hắn khoảng chừng nửa canh giờ, trên người đã ấm lên, bàn tay lạnh đến mức đỏ bừng cũng khôi phục màu da trắng ngọc như ban đầu.
Tiểu cung nữ nếm được ngon ngọt, mài mực cũng không nhanh không chậm, ước gì ở lâu trong điện hơn một lát.
Mãi cho đến khi đại thái giám Triệu Đồng dẫn người đẩy cửa điện nặng nề ra, các thị nữ nối đuôi nhau dâng bữa trưa đi vào, bày trên bàn.
Triệu Đồng liếc mắt thấy Lạc Thù đứng ở bên cạnh Doanh Chính còn sửng sốt một chút.
Nơi phê duyệt tấu chương của Thiếu Đế cao hơn phần còn lại của cung điện vài bậc thang, ngày thường bất kể là cung nữ thái giám, hay là triều thần yết kiến, đều không thể vượt qua.
Đế vương ngồi ở phía trên, đội miện quan, từ trên cao nhìn xuống nghe hạ thần báo cáo công việc.
Cho dù là dâng trà, cũng chỉ đặt đó rồi đi xuống.
Trước khi Lạc Thù đến đây, dâng trà mài mực đều là công việc của đại thái giám Triệu Đồng.
Trong lòng đại thái giám Triệu Đồng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt chỉ là liếc mắt qua, căn bản không nhìn ra có gì khác thường.
Đến khi Thiếu Đế thu hồi tấu chương, ông đã khom người bày bát đũa ra, vui tươi hớn hở kể cho Doanh Chính một chuyện thú vị.
.