“Lệnh bài này cũng là Triệu tổng quản bảo ta đưa cho ngươi.
”
Thu Nguyệt nói xong, còn quơ quơ lệnh bài làm bằng đồng.
Tiểu cung nữ nhìn qua, bị vẻ mặt đắc ý của nàng ta làm cho cảm thấy đáng yêu.
Lạc Thù nghiêm túc gật đầu, nghiêng người qua ôm lấy Thu Nguyệt, cười cười phụ họa nói: “Triệu tổng quản là người tốt.
”
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Lạc Thù đi theo Thu Nguyệt đến Thái Y thự.
Lần đầu tiên nàng đến đây, khó tránh khỏi nhìn đông ngó tây quan sát.
Đập vào mắt là đình viện rất lớn, còn có mấy mảnh ruộng trồng thảo dược, có một nam tử dáng người mảnh khảnh đang đưa lưng về phía các nàng dốc lòng tưới nước.
Nghe thấy động tĩnh, người nọ xoay người lại, y mặc phục chế thái y màu trắng hoa văn lưỡi liềm, ngoắc tay với hai người.
“Hai vị, là đến mời xem mạch cho chủ tử sao?” Thái y trẻ tuổi thoáng nhìn lệnh bài trong tay Thu Nguyệt.
Thu Nguyệt lắc đầu, nói đơn giản tình huống một lần, lại đẩy Lạc Thù ra: “Ta là đại cung nữ của Hàm Dương cung, nhận lệnh bài của Triệu tổng quản, thỉnh thái y xem bệnh cho nàng ta.
”
Thái y trẻ tuổi gật gật đầu, không hỏi nhiều nữa, làm động tác mời vào bên trong, sau khi bắt mạch cho Lạc Thù, chỉ nói là không có gì đáng ngại, hẳn chỉ là nhiễm lạnh, nhưng hôm qua đã đổ mồ hôi nên khá hơn nhiều, rồi bốc hai thang thuốc cố bổn bồi nguyên uống hai ngày là khỏi rồi.
Lúc hai người trên đường mang thuốc trở về cung, Thu Nguyệt còn có chút tiếc nuối, nói với Lạc Thù: “Tháng trước người nọ mới từ tiểu y đồ thăng làm thái y, không ngờ hiếm khi có cơ hội tốt như vậy lại gặp phải hắn trực.
”
“Không sao đâu Thu Nguyệt tỷ tỷ, ta cảm thấy y thuật của hắn cũng không tệ đâu.
” Tiểu cung nữ cười tủm tỉm nói.
“Nhưng mà ta thấy hôm nay tinh thần của ngươi quả thực tốt hơn nhiều.
” Thu Nguyệt gật gật đầu, sờ trán Lạc Thù, lại dặn dò nàng: “Chỉ là cung nữ có hai lần nghỉ ngơi trong tháng, ta giúp ngươi điều đến hai ngày này, chờ ngươi khỏe lại, bây giờ ta phải đến Kỳ Lân điện tiếp tục làm việc, cũng đừng quên, cẩn thận Thiếu Đế trách tội.
”
–
Hai ngày qua là không thể nhẹ nhõm hơn nữa.
Tiểu cung nữ đến lượt nghỉ, ban ngày ngủ một giấc, khi tỉnh dậy thì nói chuyện phiếm với Thu Nguyệt, thời gian dài, cũng quen biết với những cung nữ khác trong Hàm Dương cung.
Hai ngày trôi qua rất nhanh, Lạc Thù lại đi trực, từ sớm đã có người nhắc tới việc hôm nay Nội Vụ phủ phát lương bổng hàng tháng khiến Lạc Thù từ sáng sớm đã luôn nhón chân chờ mong.
Nàng tính toán trong lòng, làm cung nữ trong Kỳ Lân điện là chuyện tốt, tiền lương tất nhiên không thấp.
Cũng không biết cung nữ thông phòng có tiền hàng tháng hay không, trong trí nhớ của nguyên thân, Thái hậu cũng không có phát cho ba người các nàng cái gì, nhưng mỗi lần gặp mặt ba người các nàng đều sẽ được thưởng chút ít châu báu linh tinh.
Trong rương nhỏ của Lạc Thù cất giấu mấy cây trâm vàng, lấy ra dùng quá chói mắt, đành phải cất lại giấu dưới đáy rương.
Mãi cho đến buổi chiều, Nội Vụ phủ mới đưa tiền hàng tháng.
Đến khi tất cả cung nữ thái giám của Hàm Dương cung đều tiến lên xếp thành hàng, đại thái giám Triệu Đồng ở phía trước đọc tên, tiểu đồ đệ ở bên cạnh liền tìm túi tiền nhỏ tương ứng đưa cho bọn họ, có túi to, có túi nhìn là thấy lương tháng không bao nhiêu.
Đến lượt Lạc Thù, nhận được một túi tiền nặng trịch, tiểu cung nữ kinh ngạc một chút, lại rất nhanh nhét vào trong tay áo, không còn tâm tư nói chuyện phiếm với người khác, phấn khởi chạy về địa bàn của mình, mở túi tiền ra, đổ toàn bộ tiền trong túi lên trên giường.
Một thỏi vàng nhỏ, một ít tiền dao.
Nàng cũng không biết cụ thể có bao nhiêu, một lượng cổ đại sẽ tính là như thế nào thì Lạc Thù cũng không biết, chỉ so sánh với túi tiền của người khác, nàng cũng biết đây xem như là bổng lộc hàng tháng khá nhiều.
Tiểu cung nữ coi như bảo bối đếm đi đếm lại, lại sờ sờ vàng, vui cười hớn hở nhớ tới cảnh tượng cắn một cái trong phim truyền hình trước kia.
“Mấy lượng bổng lộc mà đã vui vẻ đến vậy.
” Thiếu niên cao lớn khoanh tay trước cửa điện nhìn một hồi, đột nhiên mở miệng.
.