Thiếu Đế đi ở phía trước, tiểu cung nữ nói, hắn cũng không dừng bước lại, Lạc Thù đành phải bước nhỏ đi theo phía sau hắn, giải thích một lần từ đầu tới đuôi.
Tiểu cung nữ đi theo tới bên cạnh nơi Thiếu Đế đọc sách ngày thường, nhìn thấy Thiếu Đế đi đến trước cửa sổ gỗ khép cửa sổ lại, lại không nhanh không chậm cúi người, chuyển những thẻ tre xếp chồng lên nhai trên bàn trà sang một bên, mặt bàn sạch sẽ trơn nhẵn trở nên trống không.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, động tác cũng thong dong, chỉ là bộ dạng sau khi nổi giận ngắn ngủi vẫn thản nhiên như vậy.
Không nhìn ra cảm xúc gì.
Tiểu cung nữ càng bất an hơn, siết tay lùi về sau.
“Tới đây.
” Thiếu Đế gọi nàng lại, đưa cho nàng một chiếc khăn lụa trắng tinh, hất cằm: “Lau sạch chỗ này đi.
”
Lạc Thù cắn môi dưới, làm theo lời hắn, nàng vừa lau vừa ngẩng mặt nhìn hắn: “Vương thượng, nô tỳ biết sai rồi.
”
“Sai cái gì?”
“Lười biếng trong lúc làm việc, trốn ở cửa cung nói chuyện phiếm với người khác, ứm…”
Tiểu cung nữ liều mạng nhớ lại từng lời nói hành động vừa rồi, ý muốn dùng thái độ nhận sai trước, nửa chừng, lại thốt ra câu: “Không nên nói Vương thượng hỉ nộ vô thường.
”
“Đều không đúng, suy nghĩ lại chút nữa.
” Thiếu Đế hừm một tiếng, khẽ lắc đầu, ấn vai nàng xuống, dặn dò bên tai nàng: “Lau cẩn thận một chút.
”
Đã rất sạch sẽ rồi.
Lạc Thù mím môi, khăn trắng trên tay đưa cho nàng như thế nào, hiện tại nhìn qua vẫn không dính một hạt bụi.
Cung điện của hắn mỗi ngày đều có người dọn dẹp.
“Vương thượng, đồ vật đã được mang tới.
” Triệu Lương thở hồng hộc tiến vào, ôm một cái rương dài và rộng đi vào, sau lưng còn có mấy cung nhân bưng chậu đồng đựng nước.
“Ừ, đặt ở đó.
Không có sự phân phó của ta, thì không ai được phép tiến vào.
”
Hắn nói như vậy, Triệu Lương và cung nhân khác lập tức thức thời lui ra, trong tẩm điện chỉ còn lại Lạc Thù và hắn.
Thiếu Đế ngồi xổm xuống, tìm kiếm trong rương một phen.
Tiểu cung nữ không nhịn được len lén nhìn.
Vừa mới nhìn sang, rõ ràng Thiếu Đế không xoay người, nhưng chợt hỏi nàng: “Đã nghĩ ra sai cái gì chưa?”
“Lười biếng.
” Tiểu cung nữ thò đầu ra lại rụt trở về, nhìn chằm chằm vào mặt bàn đã rất sạch sẽ, vẫn nói như vậy.
Thiếu Đế từ chối cho ý kiến, đi tới phía sau nàng, vuốt nhẹ mái tóc, nhẹ nhàng vuốt xuống, tháo trang sức trên đầu nàng ra, mái tóc đen mềm xoã xuống.
“Vương thượng, trời… sắc trời vẫn còn sớm mà.
” Hắn vừa mới rửa tay xong, thật sự rất lạnh, lại áp lên má nàng, tiểu cung nữ run rẩy né tránh, không biết trong chiếc rương kia của hắn chứa cái gì.
“Sớm mới tốt.
”
“Ngươi có biết Đình Uý phủ thường thẩm vấn phạm nhân khi nào không?”
Tiểu cung nữ lắc đầu.
“Giờ thân.
” Thiếu Đế thản nhiên nói ra đáp án.
Lạc Thù nhìn sắc trời bên ngoài, mơ hồ hiểu được ý tứ của hắn, nhịn không được phản bác: “Nhưng nô tỳ không phải phạm nhân, không giết người không phóng hỏa, nô tỳ chỉ là tiểu cung nữ của ngài.
”
Thiếu đế mỉm cười, đẩy tay nàng chống ở ngực hắn ra không cho hắn tới gần, vừa chậm rãi cởi vạt áo nàng: “Ừm, nhưng ngươi phạm sai lầm.
”
“Nếu phạm sai lầm thì phải bị trừng phạt ngay, nếu không sau này chẳng phải sẽ dẫm lên đầu Cô à?”
Lạc Thù cắn răng, liếc mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hắn, có chút không phục: “Nô tỳ nào dám.
Huống chi cung nhân lười biếng, không cần dùng tư hình, nhiều nhất là phạt tiền tháng.
”
Haizz, sao còn không nhìn rõ chứ.
Thiếu Đế thở dài một tiếng, bàn tay to lớn xoa xoa mông mềm của nàng, nhẫn nại giải thích: “Chỉ là trừng phạt nhỏ mà thôi.
”
Hắn lột sạch quần áo của nàng, đè cơ thể tr//ần tr//ụi lên bàn, còn mình ăn mặc chỉnh tề, lại nhẹ nhàng chậm rãi nói với nàng chỉ là trừng phạt nàng một chút thôi.
Tiểu cung nữ vừa sợ hãi, lại khó tránh khỏi nghĩ đến lời hắn mới nói với Sở Vương nữ.
“Trường hợp như vậy vậy, Cô nghĩ, đừng nên để công chúa nhìn thấy.
”
Vốn là ý này.
.