Editor: Panacea
Chương 33.
Thẩm Trình Miên nhìn thấy ánh mắt Hoắc Dục Tiêu rõ ràng rất bình tĩnh khi nói "Không", hẳn là hắn thật sự không tức giận, cậu mới thở phào nhẹ nhõm đứng dậy, "Vậy chúng ta về đi."
Hoắc Dục Tiêu gật đầu.
Khi ra khỏi phòng nghỉ sẽ phải đi ngang qua phòng của Hoắc Liên Kỳ, lúc này cửa phòng đang mở, Tề Hành vừa lúc bước ra, nhìn thấy Hoắc Dục Tiêu và Thẩm Trình Miên thì chủ động chào hỏi.
"Thiếu gia Hoắc, thiếu gia Thẩm."
Thẩm Trình Miên liếc nhìn người này, khẽ gật đầu.
Quan hệ giữa người này và Hoắc Liên Kỳ tốt đến vậy, không chừng trong nguyên tác đã từng giúp Hoắc Liên Kỳ hãm hại Hoắc Dục Tiêu, rất có thể không phải người tốt lành gì.
Thẩm Trình Miên thầm ghi nhớ tên và khuôn mặt của người nọ, đề phòng trước vẫn hơn.
Hoắc Liên Kỳ đang ở trong phòng, nghe được âm thanh của Tề Hành thì lao đầu ra ngoài, vịn cửa vẫy tay với bọn họ, "Anh, anh với anh Thẩm đi thong thả nhá."
Vẻ mặt của nó rõ ràng rất hào hứng, Thẩm Trình Miên khó hiểu nhìn nó, ngạc nhiên vì sau khi Hoắc Liên Kỳ bị Hoắc Dục Tiêu dạy cho một bài học mà nó vẫn còn cười được, hay là từ nhỏ nó đã bị Hoắc Dục Tiêu dạy dỗ quá nhiều lần nên bây giờ lờn luôn rồi?
Vừa thoát khỏi suy nghĩ này, Thẩm Trình Miên lại nhớ đến những việc Hoắc Liên Kỳ đã làm sau khi bản chất thật của nó bại lộ ở phần cuối, cậu không còn kinh ngạc nữa.
Ở giai đoạn trước, Hoắc Liên Kỳ vốn chỉ đang diễn, lúc này biểu hiện thân thiết trước mặt Hoắc Vũ Tiêu như vậy có lẽ cũng chỉ là giả vờ, vậy thì không có gì đáng ngạc nhiên nữa rồi.
"Đi." Hoắc Dục Tiêu hời hợt liếc nhìn Hoắc Liên Kỳ một cái, nói với Thẩm Trình Miên.
Thẩm Trình Miên thoát khỏi dòng suy nghĩ, gật đầu với Hoắc Liên Kỳ, sau đó rời đi cùng Hoắc Dục Tiêu.
"Anh Dục, chúng ta không cần đưa em ấy về trường học à?" Đến thang máy, Thẩm Trình Miên mới nhớ tới nguyên nhân bọn họ đến đây, cậu hỏi.
Hoắc Dục Tiêu trả lời: "Nó tự về."
Thẩm Trình Miên gật đầu, nghĩ rằng Hoắc Liên Kỳ còn phải ở lại xử lý vài chuyện, chẳng hạn như sau này sẽ giải quyết cô gái đó như thế nào.
Chỉ cần không làm liên lụy đến Hoắc Dục Tiêu, Thẩm Trình Miên lười quan tâm cuối cùng Hoắc Liên Kỳ thu xếp mấy chuyện này kiểu gì.
Thang máy dừng lại ở tầng một. Lúc bọn họ đi ra ngoài, đột nhiên có hai người đi tới từ đằng trước, một người trong đó nhìn thấy bọn họ thì đột nhiên la lên: "Thiếu gia Thẩm?"
Nghe được âm thanh này, Thẩm Trình Miên nhìn sang, đối diện với một khuôn mặt kiêu ngạo bướng bỉnh, tóc hơi dài, rũ xuống hai bên gò má, đôi mắt đào hoa hơi bất ngờ nhìn cậu.
Nhanh chóng lục lại kí ức của nguyên chủ, Thẩm Trình Miên nhíu mày, nghi hoặc hỏi: "Chúng ta có quen biết à?"
Đáy mắt người nọ thoáng qua cảm xúc gì đó, mở miệng cười nói: "Hôm đó ở Băng Chước, chúng ta có gặp nhau một lần."
Băng Chước? Hộp đêm vào cái hôm đi tìm Hoắc Liên Kỳ ấy hả?
Thẩm Trình Miên nghĩ nghĩ, đoán chừng người trước mặt hẳn là một trong những người đi chơi cùng Hoắc Liên Kỳ ngày đó, hôm nay gặp được hắn ở đây cũng không có gì kì lạ. Vừa nãy Tề Hành cũng nhắc tới chuyện vẫn còn vài người khác ở chung tầng với Hoắc Liên Kỳ, chắc là chung hội ăn chơi với nhau.
Mới gặp có một lần, nhưng biểu hiện của người này lại như thể bọn họ rất thân thiết, Thẩm Trình Miên không thể hiểu nổi, nhưng vẫn lịch sự gật đầu với đối phương.
Khi Thẩm Trình Miên nhìn về phía người nọ, cậu cũng chú ý tới người đang đứng bên cạnh. Đó là một thiếu niên nhìn không cao lắm, đầu cúi thấp, bị người kia ôm lấy vai, tóc mái trên trán rũ xuống, chỉ có thể nhìn thấy sống mũi cao thẳng và nửa khuôn mặt thanh tú.
Người nọ để ý đến tầm mắt của Thẩm Trình Miên thì đột nhiên rút cánh tay đang khoác lên vai thiếu niên về, động tác hơi bất ngờ, nhưng thần sắc vẫn tự nhiên như cũ, bình tĩnh tiến lên hai bước chắn thiếu niên kia ở đằng sau, tự giới thiệu: "Tôi họ Lý, Lý Thiên Minh, chắc thiếu gia Thẩm và thiếu gia Hoắc đây có quen biết với em trai của tôi đó."
Lý Thiên Minh? Cái tên này khiến Thẩm Trình Miên nghĩ đến Lý Thiên Diệu, Lý Thiên Diệu cũng là người họ Lý duy nhất mà cậu quen biết, nhưng Lý Thiên Diệu đâu có anh trai? Chưa từng nghe anh nhắc đến bao giờ.
Nghĩ vậy, Thẩm Trình Miên nghi hoặc nhìn về phía Hoắc Dục Tiêu. Khi cậu nghiêng đầu nhìn hắn thì phát hiện ánh mắt của Hoắc Dục Tiêu dường như đang nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang cúi đầu, ánh mắt rất lạnh lùng, sau khi cảm nhận được tầm mắt của cậu mới dời sang người tự xưng là Lý Thiên Minh kia, lạnh lùng nói ba chữ.
"Không quen biết."
"Không quen biết? Không phải vậy chứ," Lý Thiên Minh cười, "Ở nhà Thiên Diệu hay nhắc tới các cậu lắm, tôi nhớ rõ quan hệ giữa các cậu cũng không tồi chút nào."
Thẩm Trình Miên nhíu mày, "Em trai anh là Thiên Diệu?"
Người nọ cười, gật đầu, đang định mở miệng thì lại bị âm thanh lãnh đạm của Hoắc Dục Tiêu cắt ngang.
"Theo như tôi biết, chỉ có hai người thuộc thế hệ này ở nhà họ Lý."
Lý Thiên Minh nghe được lời này thì biểu cảm trên mặt khựng lại, sau đó cười cười, "Xem ra hiểu biết của thiếu gia Hoắc về gia đình chúng tôi vẫn còn hạn hẹp, ba tôi ít nhất phải có bảy tám đứa con, sao mà chỉ có hai người được."
Nghe vậy, Thẩm Trình Miên mới hoàn hồn, nghĩ đến người ba không đàng hoàng của Lý Thiên Diệu, cậu nhìn về phía Lý Thiên Minh. Nếu nói như vậy, người này hẳn là con riêng của ba Lý Thiên Diệu.
"Vậy à," Hoắc Dục Tiêu nhướng mày, khóe miệng nhếch lên lạnh lùng, "Không phải cái gì cũng xứng lọt vào tai tôi."
Thẩm Trình Miên kinh ngạc liếc nhìn Hoắc Dục Tiêu. Không biết có phải do cậu tưởng tượng hay không, cậu cảm thấy dường như Hoắc Dục Tiêu không thích người này. Bình thường Hoắc Dục Tiêu còn không buồn phản ứng với loại người qua đường như thế này, bây giờ lại đứng đây nói ra vài ba câu nồng nặc mùi thuốc súng, trước đây người tên Lý Thiên Minh này từng chọc giận Hoắc Dục Tiêu à?
Đối mặt với giọng điệu mỉa mai trắng trợn của hắn, nụ cười trên khóe miệng Lý Thiên Minh dần phai nhạt, "Trước giờ nghe nói tính tình của thiếu gia Hoắc không tốt, bây giờ xem ra cũng không phải là tin đồn thất thiệt.
"Tính tình anh Dục không tốt? Ai nói?" Thẩm Trình Miên lớn tiếng hỏi lại.
Ăn nói vớ vẩn về Hoắc Dục Tiêu trước mặt cậu, cậu không thể nhịn được cục tức này. Thẩm Trình Miên nhìn về Lý Thiên Minh, lịch sự nở nụ cười, giở giọng chân thành xin chỉ dạy: "Tôi quen biết anh Dục nhiều năm vậy rồi mà vẫn chưa thấy tính tình cậu ấy không tốt ở chỗ nào cả, không biết anh nghe ai nói, nói chắc chắn đến vậy, chẳng lẽ người này hiểu anh Dục hơn cả tôi à? Tôi thật sự muốn gặp thử người này một lần ghê."
Ý định bảo vệ trong lời nói của cậu quá rõ ràng, nụ cười trên khóe miệng Lý Thiên Minh vụt tắt, khi bắt gặp ánh mắt của Thẩm Trình Miên thì cau mày, như thể rất oan ức: "Vô tình nghe được thôi, thiếu gia Thẩm không cần coi là thật."
Chịu nhượng bộ luôn à? Thẩm Trình Miên hơi kinh ngạc, thấy người này dám mỉa mai tính tình Hoắc Dục Tiêu không tốt trước mặt hắn, cậu còn cho rằng người này rất khó đối phó.
Thẩm Trình Miên không thể hiểu được thái độ của Lý Thiên Minh, cậu cân nhắc liếc nhìn Lý Thiên Minh một cái, "Nếu không phải sự thật, sau này đừng đi rêu rao mấy chuyện đổi trắng thay đen này nữa."
Lý Thiên Diệu liếc nhìn Thẩm Trình Miên, đáy mắt hiện lên vẻ bực bội, sau khi gật đầu thì nhanh chóng đổi chủ đề, cười hỏi: "Thiếu gia Thẩm đến đây chơi à? Tôi rành nơi này cực, có cần tôi giới thiệu vài chỗ không?"
Giọng điệu thân thiết của người này càng khiến cảm giác khó hiểu trong lòng Thẩm Trình Miên thêm mãnh liệt, cậu thấy khó chịu theo bản năng, nhưng chia kịp mở miệng, Hoắc Dục Tiêu đã trả lời thay.
"Không cần."
Thẩm Trình Miên kinh ngạc nhìn về phía Hoắc Dục Tiêu, hình như hôm nay Hoắc Dục Tiêu nói nhiều hơn bình thường thì phải.
Nhìn thấy Thẩm Trình Miên không có ý định phản đối sau khi Hoắc Dục Tiêu thay cậu trả lời, Lý Thiên Minh không giữ nổi nụ cười trên mặt nữa. Khi nhìn về phía Hoắc Dục Tiêu, Lý Thiên Minh đột nhiên phát hiện ra Hoắc Dục Tiêu đang nhìn chằm chằm vào người phía sau rồi lại liếc sang khuôn mặt của hắn, ánh mắt cực kì lạnh lùng.
Lý Thiên Minh hoảng hốt trong lòng, đột nhiên có một suy đoán, chỉ có như vậy mới có thể giải thích tại sao Hoắc Dục Tiêu vốn luôn kiêu ngạo lại liên tục châm chọc hắn, hắn cảm thấy hơi rén, nhanh chóng liếc nhìn Thẩm Trình Miên. Sau khi xác nhận Thẩm Trình Miên không để ý, vẻ mặt hắn vẫn khá bình tĩnh: "Vậy thì tôi không làm phiền nữa."
Nói xong quay đầu gằn giọng với người phía sau: "Đi!"
Thiếu niên kia sợ hãi đến mức run rẩy, vừa ngẩng đầu lên theo bản năng đã lập tức bị Lý Thiên Minh đẩy mạnh vào trong thang máy.
Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Trình Miên cau mày, trong nháy mắt cậu đã nghi ngờ có phải thiếu niên này bị Lý Thiên Minh ép buộc hay không. Nhưng ngay sau đó cậu đã nhìn thấy thiếu niên kia ngoan ngoãn trốn sau lưng Lý Thiên Minh sau khi vào thang máy, không có vẻ gì là đang bị ép buộc.
Kì lạ hơn nữa là dường như thiếu niên kia vẫn luôn trốn tránh người khác, Thẩm Trình Miên còn chưa nhìn rõ mặt cậu ta.
Cậu hơi nghi hoặc trong lòng, sau khi thang máy bên kia đóng lại, Thẩm Trình Miên hỏi Hoắc Dục Tiêu ngay: "Anh Dục, người bên cạnh Lý Thiên Minh có gì kì quái à? Tôi thấy lúc nãy cậu cứ nhìn cậu ấy."
Nghe được giọng nói của Thẩm Trình Miên, sự lạnh lẽo trong mắt Hoắc Dục Tiêu tan biến, nửa thật nửa giả trả lời Thẩm Trình Miên: "Hơi quen quen, chắc là tôi nhìn nhầm rồi."
Quen, là do khuôn mặt của người nọ giống Thẩm Trình Miên đến bảy mươi phần trăm.
Kết hợp với thái độ nhiệt tình kì lạ của Lý Thiên Minh đối với Thẩm Trình Miên, trong lòng Hoắc Dục Tiêu thoáng qua vẻ rét lạnh.
Nếu hắn nhớ không lầm, người tùy tiện đáp lời Thẩm Trình Miên ở Băng Chước cũng là tên Lý Thiên Minh này.
Xem ra ánh mắt cảnh cáo lần trước vẫn chưa đủ.
Ham muốn những thứ không nên ham muốn, phải trả giá đắt.
Thật ra Lý Thiên Minh nói không sai, tính tình hắn thật sự không tốt.
Thẩm Trình Miên không biết được Hoắc Dục Tiêu đang suy nghĩ gì, từ trước đến nay cậu vẫn luôn tin tưởng lời nói của Hoắc Dục Tiêu, sau khi nghe xong thì an ủi nói: "Trên thế giới này có rất nhiều người trông giống nhau mà, nhìn nhầm là chuyện bình thường."
Gác lại sự hung ác đang cuồn cuộn trào dâng trong lòng, Hoắc Vũ Tiêu gật đầu: "Ừ."
Hai người cùng bước ra ngoài, bắt xe trở lại trường học. Vừa trở về ngồi vào chỗ, Triệu Tử Huy đang ngồi ở hàng ghế đầu ngay lập tức quay lại, oán hận nhìn họ.
"Sao hai cậu ra ngoài mà không rủ tôi? Có còn xem tôi là anh em nữa không hả?"
Biết dạo này y phải chịu tra tấn nhẫn nhịn ngồi trong phòng học, có cơ hội ra ngoài hít thở không khí mà không rủ y, đúng là có hơi không thể nói nổi.
Thẩm Trình Miên ho nhẹ một tiếng, "Lần sau nhất định sẽ rủ."
Triệu Tử Huy không dễ dỗ như vậy, "Nói, hai cậu đi đâu?"
Thẩm Trình Miên nói: "Dạy dỗ thiếu niên hư hỏng, uốn nắn đóa hoa tương lai của tổ quốc. Cậu thấy hứng thú à?"
Là một người đã từng là "thiếu niên hư hỏng", Triệu Tử Huy suốt ngày nghe người khác dạy bảo, vừa nghe lời này thì mắt sáng rực lên, "Lần sau nhớ rủ tôi, tôi thích làm mấy chuyện này nhất luôn! Tôi còn có kinh nghiệm nữa..."
"Kinh nghiệm bị dạy dỗ?" Hoắc Dục Tiêu đột nhiên mở miệng.
Hiếm khi thấy Hoắc Dục Tiêu xen vào nói chuyện phiếm cùng với y và Thẩm Trình Miên, vậy mà lại nói lời làm tổn thương y bằng sự thật trần trụi, Triệu Tử Huy tỏ ra bất mãn, "...Cái đó cũng là kinh nghiệm."
Hoắc Dục Tiêu liếc y một cái, hiển nhiên không cảm thấy kinh nghiệm này của y có ích lợi gì.
Triệu Tử Huy đổi chủ đề, hỏi Thẩm Trình Miên: "Các cậu đi dạy dỗ ai vậy?"
Suy cho cùng, chuyện Hoắc Liên Kỳ không đàng hoàng vẫn là chuyện của nhà họ Hoắc, Thẩm Trình Miên không có ý định nói cho người khác biết. Cậu nghĩ đến việc Triệu Tử Huy và Lý Thiên Diệu hình như có quan hệ rất tốt, hỏi ngược lại: "Cậu có biết chuyện Thiên Diệu có anh trai không?"
Sự chú ý của Triệu Tử Huy dễ dàng bị di dời, vừa nghe câu này đã nói: "Con riêng của ba cậu ấy à?"
Thẩm Trình Miên gật đầu, "Tôi với anh Dục mới vừa gặp hôm nay, anh ta bảo anh ta tên Lý Thiên Minh."
Triệu Tử Huy nhíu mày, như thể đang cảm thấy xui xẻo, "Không thể gọi là anh trai của Thiên Diệu được, mấy đứa con riêng đó thậm chí còn không có tên trong gia phả nhà bọn họ. Tôi cũng không hiểu chị Thiên Nhân nghĩ cái gì, chị ấy vẫn cho phép những người đó ở lại Lý gia, chắc là vẫn còn giá trị lợi dụng. Dù sao thì nhà họ Lý đã nuôi dưỡng bọn họ nhiều năm vậy rồi, không thể để uổng công được..."
Sau khi nghe Triệu Tử Huy thuận miệng phân tích lợi và hại, Thẩm Trình Miên hơi kinh ngạc. Từ trước đến giờ Triệu Tử Huy vẫn luôn cư xử tùy tiện, nhưng cậu nghĩ lại, dù sao y cũng là người thừa kế do nhà họ Triệu nuôi lớn, sao có thể thật sự không hiểu bất cứ chuyện gì được.