Xuyên Thành Đàn Em Pháo Hôi Của Nam Chính Truyện Ngược

Editor: Panacea

Chương 70.

Thẩm Trình Miên ấn nút phát, tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng vang lên, tên chương trình cũng dần hiện ra sau những đoạn video giới thiệu ngắn.

Chương trình đã bắt đầu. Thẩm Trình Miên vứt tên xúi quẩy An Tử Mục qua một bên, quay đầu nói với Hoắc Dục Tiêu: "Anh Dục, cậu xem chương trình này bao giờ chưa?"

Hoắc Dục Tiêu cũng thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, hắn lắc đầu, "Chưa."

"Thế vừa hay chúng ta có thể xem cùng nhau," Thẩm Trình Miên cười nói, "Mong là nội dung sẽ thú vị hơn phim kinh dị lần trước một chút."

Thẩm Trình Miên vừa dứt lời, một giọng nam dẫn chương trình trầm thấp cất lên. Sau đoạn giới thiệu ngắn gọn dễ hiểu, bốn chữ "Cuộc Sống · Lột Xác" xuất hiện trên màn hình TV.

Bởi vì không phải khán giả nào cũng xem từ tập một nên trước khi chính thức bắt đầu sẽ có một đoạn phim hoạt họa ngắn giải thích các quy tắc của chương trình.

Hình thức của chương trình tạp kỹ này cũng khá mới mẻ. Ban tổ chức sẽ mời 5 diễn viên, 5 biên kịch và 5 đạo diễn, hình như đều là những nhân vật có sức ảnh hưởng trong giới giải trí hiện nay, Thẩm Trình Miên không biết những người này là ai, nhưng theo lời giới thiệu thì gần như tất cả bọn họ đều sở hữu ít nhất một tác phẩm tiêu biểu từng đoạt giải thưởng.

Sau khi làm quen với nhau, ban tổ chức sẽ để các khách mời này tự lập đội, mỗi đội gồm một diễn viên, một biên kịch, và một đạo diễn. Sau khi chọn đội xong, mỗi đội phải quay một đoạn phim ngắn theo yêu cầu của ban tổ chức, nội dung đoạn phim sẽ do ban tổ chức sắp xếp.

Tùy theo mỗi kì, ban tổ chức sẽ chọn ra 5 người bình thường phù hợp với chủ đề để phỏng vấn trước khi bắt đầu ghi hình, phân tích câu chuyện của bọn họ, sau đó để mỗi đội tiến hành bốc thăm. Sau khi phân chia xong, khách mời sẽ được tự do sáng tạo, yêu cầu là phải dựng một đoạn phim ngắn phù hợp với chủ đề được đưa ra dựa trên câu chuyện ban tổ chức đã chỉ định cho đội mình.

Những đoạn phim ngắn này sẽ được đăng lên cho khán giả bình chọn sau khi chương trình kết thúc, cuối cùng là phần bỏ phiếu cho khách mời trong mỗi đội. Các diễn viên, biên kịch, đạo diễn có số phiếu cao nhất cộng với khách mời có lượt bình chọn ấn tượng nhất có thể tiếp tục tham gia ghi hình tập tiếp theo của chương trình.

Mặc dù có hình thức cạnh tranh, nhưng trọng tâm của chương trình này không phải là sự cạnh tranh giữa các khách mời mà là 5 người được chọn để phỏng vấn.

Đúng như tên gọi của chương trình "Cuộc Sống", mục đích chính của chương trình này là khám phá cuộc sống của những con người bình thường. Dù là phần phỏng vấn hay phần dựng phim của đội khách mời sau này, tất cả đều đào sâu vào những câu chuyện mà người đó đã thật sự trải qua.

Trong quá trình viết kịch bản, các khách mời vẫn sẽ tiếp xúc với những người được phỏng vấn, qua góc nhìn của các minh tinh, khán giả có thể hiểu sâu hơn về một cuộc đời khác, một số phận khác, về những gì mà họ đã trải qua.

Sau khi hiểu được hình thức chính của chương trình này, kết hợp với chủ đề "Lột xác", Thẩm Trình Miên có thể mơ hồ đoán được nguyên nhân thái độ của Vương Điềm Điềm và các bạn học khác thay đổi.

Bởi vì kì này còn có phụ đề - "Hiểu được ranh giới giữa sự sống và cái chết".

Chẳng trách Vương Điềm Điềm nói rằng cậu có thể tìm được sự đồng cảm từ chương trình này, bởi vì rất nhiều người trong lớp biết cậu đã gặp nạn hai lần, cả hai lần đều suýt chút nữa là về chầu ông bà. Lần đầu là lúc cậu vừa xuyên sách, cũng bắt đầu từ khi đó, hành động của cậu mới dần dần không còn giống với nguyên chủ lúc trước nữa.

Tập một của chương trình này nhấn mạnh sự thay đổi của một số người sau khi trải qua sinh tử, những người bình thường được phỏng vấn đều là những người đã từng bước một chân vào quỷ môn quan, vậy nên có lẽ là sau khi xem chương trình này, bọn Vương Điềm Điềm đã cho rằng Thẩm Trình Miên đổi tính là do cậu vừa trải qua hai vụ tai nạn suýt chết kia.

Nghĩ vậy, Thẩm Trình Miên lập tức có thiện cảm với chương trình này hơn, đúng thật là buồn ngủ gặp chiếu manh.

Cậu vẫn luôn lo lắng sự khác biệt giữa mình và nguyên chủ sẽ khiến người khác sinh nghi, không ngờ chương trình này còn tìm hẳn nguyên nhân cho cậu luôn, thậm chí còn giúp cậu kiếm thêm vài trường hợp điển hình để tuyên truyền.

Có trường hợp của những người này đi trước, sự thay đổi của cậu cũng không còn bị chú ý quá nhiều nữa.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Thẩm Trình Miên hơi sáng lên, hứng thú dành cho chương trình này cũng tăng lên rất nhiều, cậu nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình TV.

Hoắc Dục Tiêu vẫn luôn chú ý đến phản ứng của Thẩm Trình Miên. Nhìn vẻ mặt của cậu, hắn biết cậu khá hài lòng với chương trình này.

Chỉ cần Thẩm Trình Miên hài lòng thì chương trình này đã thành công hơn một nửa, không uổng công hắn chuẩn bị lâu như vậy.

Chương trình vẫn tiếp tục, câu chuyện của những người được phỏng vấn cũng dần dần hé mở, sự hài lòng của Thẩm Trình Miên lại tăng lên một bậc.

Bởi vì không ít người trong số họ còn thay đổi nhiều hơn cả cậu.

Mặc dù câu chuyện của những người này không ai giống ai, nhưng điểm chung là bọn họ đều đã thay đổi cả quan niệm, lời nói, lẫn hành động sau khi trải qua biến cố.

Lấy nam sinh được phỏng vấn đầu tiên làm ví dụ, cậu ta vốn là một người vô cùng nổi loạn, ham mê kích thích, tin rằng giá trị của cuộc sống nằm ở việc thách thức những giới hạn, cho nên hằng năm, cậu luôn tham gia rất nhiều môn thể thao mạo hiểm. Sự quan tâm của ba mẹ, bạn bè đều không quan trọng, cậu ta không hề để ý đến những thứ như thế, thậm chí còn xem điều đó chính như một trở ngại trong cuộc sống của cậu ta.

Thế rồi trong một chuyến leo núi, do thời tiết chuyển xấu đột ngột, cậu bị mắc kẹt trong núi sâu suốt một tháng. Trong một tháng này, cậu mới thực sự hiểu được cảm giác tử thần ghé thăm là như thế nào.

Cậu ta nhận ra mình nhớ đến gia đình, bạn bè nhiều hơn là những khoái cảm mà các thử thách mạo hiểm mang lại, nhưng lúc đó dường như đã không còn cơ hội để bù đắp nữa.

May mắn thay, cuối cùng cậu ta cũng được cứu. Vì đã lâu không có tin tức gì về cậu nên ba mẹ cậu đã báo cảnh sát, sau khi lực lượng cứu hỏa miệt mài tìm kiếm không kể ngày đêm, cuối cùng cậu cũng được cứu sống.

Sau lần này, cậu ta đã hoàn toàn thay đổi cách nghĩ của mình, con người gai góc, kiêu ngạo trước đây đã dần được mài mòn, trở nên dịu dàng ấm áp.

Ban tổ chức đã phỏng vấn người thân và bạn bè của cậu ta, tất cả đều rất kinh ngạc trước những thay đổi của cậu.

Theo Thẩm Trình Miên thấy thì những thay đổi giữa cậu và nguyên chủ chẳng là gì so với người này.

Ít nhất thì hầu như nguyên chủ luôn sống rất khép kín trước mặt người khác, thế nên không nhiều người hiểu rõ được cậu ta, điều này cũng vô tình giúp cậu có không gian tự do thể hiện khá lớn, chuyện khiến người khác chú ý cũng ít hơn, không gióng trống khua chiêng như người này.

Những người được phỏng vấn còn lại bao gồm bệnh nhân đã chiến thắng căn bệnh ung thư, học sinh trung học kiên cường phấn đấu sau khi tự tử thất bại, đa số trọng điểm trong câu chuyện của họ đều giống với nam sinh được phỏng vấn đầu tiên.

Nhân lúc đang chiếu , Thẩm Trình Miên nhìn Hoắc Dục Tiêu bên cạnh, ngập ngừng nói: "Anh Dục, Vương Điềm Điềm nói rằng tôi có thể tìm thấy sự đồng cảm khi xem chương trình này... Cậu có nghĩ rằng chuyện của những người kia nghe hơi giông giống tôi không?"

Có thể nói Hoắc Dục Tiêu là người tiếp xúc với cậu nhiều nhất sau khi cậu xuyên sách, hơn nữa, hắn cũng hiểu rất rõ nguyên chủ, chắc chắn hắn có chú ý đến những thay đổi gần đây của cậu. Lúc này, Thẩm Trình Miên hỏi Hoắc Dục Tiêu là vì cậu cũng muốn thăm dò xem rốt cuộc Hoắc Dục Tiêu nghĩ như thế nào về sự khác biệt giữa cậu và nguyên chủ?

Hoắc Dục Tiêu biết Thẩm Trình Miên đang lo lắng, hắn nghe vậy thì nhẹ nhàng gật đầu, "Cũng hơi giống."

Chương trình này vốn được phát sóng để giúp Thẩm Trình Miên nhẹ lòng hơn, cho nên khi cậu hỏi như vậy, tất nhiên Hoắc Dục Tiêu sẽ gật đầu, mặc dù hắn biết rõ trường hợp của Thẩm Trình Miên hoàn toàn khác với những người kia.

Nhưng đây không phải mục đích cuối cùng của hắn, hắn cũng không muốn cố ý giấu giếm việc hắn biết Thẩm Trình Miên hiện tại đã không còn là Thẩm Trình Miên trước kia, chỉ là bây giờ cậu vẫn còn rối rắm nên không muốn để người khác phát hiện chuyện này, tất nhiên hắn cũng sẽ không tùy tiện nói ra, không khéo lại dọa sợ Thẩm Trình Miên.

Tất cả những gì hắn có thể làm là giúp Thẩm Trình Miên bảo vệ bí mật này.

Thấy Hoắc Dục Tiêu gật đầu, Thẩm Trình Miên biết cái gật đầu này hàm chứa hai ý nghĩa, một là Hoắc Dục Tiêu đã phát hiện cậu khác với trước kia, hai là hắn cũng cho rằng nguyên nhân của việc này là do cậu đã gặp phải chuyện không may.

Nỗi bất an trong lòng tan biến, Thẩm Trình Miên nở nụ cười, không nói thêm gì khác.

Cậu đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhờ có trường hợp của người đi trước được tuyên truyền rầm rộ, sau này cậu không cần phải làm gì cũng lo trước lo sau nữa.

Mỗi kì chia làm mười hai tập, mỗi tuần đăng hai tập, một tập khá dài, Thẩm Trình Miên và Hoắc Dục Tiêu xem cả buổi chiều cũng chỉ được khoảng hai tập.

Hai tập này chủ yếu kể về câu chuyện của nam sinh được phỏng vấn đầu tiên, mà nam sinh này tình cờ được xếp vào đội của diễn viên tên Lịch Vân mà Vương Điềm Điềm thích. Sau hai tập, ngoại trừ đoạn phim của đội cuối cùng sẽ được phát sóng sau, nội dung của tất cả các đội khác đều đã được chiếu xong.

Sau khi kết thúc chương trình, mục bình chọn xuất hiện. Dựa trên biểu hiện của từng khách mời ở mỗi đội trong suốt quá trình dựng phim, theo quan điểm của Thẩm Trình Miên, biểu hiện của ba người trong đội này không hơn kém nhau bao nhiêu, nhưng nhớ đến lời dặn của Vương Điềm Điềm, cậu cầm điều khiển TV lên, chọn bỏ phiếu cho người tên là Lịch Vân.

Sau khi đặt điều khiển xuống, Thẩm Trình Miên cầm điện thoại lên xem giờ. Đã sáu giờ rồi. Cậu chợt nghĩ đến gì đó, nhìn Hoắc Dục Tiêu, "Anh Dục, hôm nay dì Vương có tới không?"

Hình như lúc trước cậu chỉ nói dì Vương qua nấu bữa sáng từ thứ hai đến thứ sáu, không đề cập gì đến bữa tối chủ nhật.

Hoắc Dục Tiêu cũng nghĩ tới việc này, hắn cầm điện thoại lên, "Gọi người mang đồ ăn qua."

Thẩm Trình Miên đột nhiên ngăn hắn lại, "Hay là bọn mình tự nấu đi?"

Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu khẽ lay động, hắn nhìn Thẩm Trình Miên.

Thẩm Trình Miên vốn biết nấu ăn, nhưng nguyên chủ thì không. Đối diện với ánh mắt của Hoắc Dục Tiêu, cậu ho nhẹ một tiếng, "Lần này tôi về nhà có xem mẹ nấu ăn, tôi thấy cũng không khó lắm đâu, hay là thử một lần xem sao?"

Hoắc Dục Tiêu cực kỳ quen thuộc với vẻ mặt này của cậu, mỗi khi ánh mắt Thẩm Trình Miên có vẻ trốn tránh thì lời nói của cậu chắc chắn lại đang giấu giếm gì đó, thường thì sẽ liên quan đến Thẩm Trình Miên hàng thật.

Thẩm Trình Miên kia lại đang thận trọng ló đầu chui ra ngoài, Hoắc Dục Tiêu không thể bỏ lỡ cảnh tượng này, hắn đặt điện thoại xuống, nói: "Được."

Thẩm Trình Miên nở nụ cười, "Tôi đi xem tủ lạnh có gì đã."

Nói xong, cậu lập tức vui vẻ chạy vào nhà bếp.

Vì thương ông nội làm lụng vất vả nên Thẩm Trình Miên đã bắt đầu học nấu ăn từ khi còn nhỏ, cậu đã quen với việc tự nấu tự ăn, sau khi xuyên sách thì chưa từng vào bếp lần nào, cậu cảm thấy hơi ngứa tay một chút.

Khi mở tủ lạnh ra, không ngờ trong này chỉ có hai đĩa sủi cảo do dì Vương làm sẵn. Nghĩ cũng phải, bọn họ chỉ có nhu cầu ăn bữa sáng, cũng không dự trữ đồ ăn làm gì, tất nhiên trong tủ lạnh sẽ không có nguyên liệu nấu nướng nào khác.

Tủ lạnh không có thì phải đi mua, vừa hay đối diện tiểu khu có một cái siêu thị.

Để không tỏ ra quá đột ngột, Thẩm Trình Miên định làm hai món mà mẹ Thẩm vừa nấu hôm qua. Cậu mở điện thoại lên, tìm kiếm cách làm hai món này trước mặt Hoắc Dục Tiêu, sau đó phân loại những nguyên liệu cần thiết theo hướng dẫn.

Sau khi suy nghĩ muốn mua gì, hai người cùng nhau đi siêu thị. Thẩm Trình Miên đi trước, Hoắc Dục Tiêu đẩy xe theo sau cậu, để cậu muốn mua gì thì mua.

Mua nguyên liệu xong, Thẩm Trình Miên xắn tay áo lên, xả nước ra rửa sạch thức ăn.

Thẩm Trình Miên bỗng nhận ra từ lúc cậu quyết định tự nấu ăn xong thì Hoắc Dục Tiêu vẫn luôn đi theo cậu không rời nửa bước, không hiểu sao cảm thấy hơi buồn cười, khóe miệng cậu cong lên, "Anh Dục, hay là cậu ra ngoài chờ đi, cậu ở đây làm tôi căng thẳng quá."

Hoắc Dục Tiêu nhìn đôi mắt tràn ngập ý cười của cậu, có hơi không nỡ rời mắt, hắn lắc đầu, "Tôi muốn xem."

Hiếm lắm mới nghe thấy Hoắc Dục Tiêu thẳng thắn bày tỏ hắn muốn làm gì đó, kết hợp ánh mắt bình tĩnh tập trung của Hoắc Dục Tiêu, tự dưng cảm thấy có một sự đáng yêu hoàn toàn đối lập với hắn thường ngày.

Thẩm Trình Miên hơi đơ người một lúc, cậu né tránh ánh mắt của hắn, "Được."

[Tác giả có lời muốn nói]

Miên Miên (ngày ngày thôi miên bản thân): Cậu ấy là anh em của mình, cậu ấy là anh em của mình, tuyệt đối không thể có ý nghĩ linh tinh, không thể làm ra chuyện mất nhân tính được!

Anh Dục (giọng điệu nghiêm túc): Em có thể.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui