Sau khi hiểu rõ toàn bộ câu chuyện, viên cảnh sát tỏ vẻ khen ngợi, anh ta giơ ngón cái với Tống An An: "Cô gái, giỏi đấy.
Cô từng học võ sao?"
“Vâng ạ!” Tống An An nhẹ nhàng gật đầu rồi mỉm cười xấu hổ: “Trước đây từng học Taekwondo ạ.
”
Viên cảnh sát mỉm cười, anh ta ngồi xuống kiểm tra tình hình của hai người đó rồi thuận miệng nói: “Ôi, cánh tay này bị trật khớp rồi.
”
Tống An An cảm thấy chột dạ, cô chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy, cũng không dám chắc trường hợp này có phải là cố ý gây thương tích hay không: “Cái này, tôi có thể giúp bọn họ nắn lại đúng vị trí.
"
Khi nãy cô sợ hai người có thể sẽ đánh trả, nên trong tình huống khẩn cấp cô chỉ có thể bẻ trật khớp tay, làm bọn họ mất đi khả năng chiến đấu.
Viên cảnh sát phất tay, không đồng ý nói: “Việc này không cần phải vội.
”
[Ha ha ha, cười chết mất, chú cảnh sát này đúng là quá dễ thương, còn không cần vội nữa cơ!]
[Chú cảnh sát OS: Đau đúng không, muốn được nắn khớp đúng không? Mơ đi!]
[Bọn buôn người chết tiệt, đi chết đi, cô nhỏ nên bẻ luôn cánh tay còn lại của chúng mới đúng!]
[Tôi muốn hỏi một chút, cô nhỏ thực sự có thể nắn lại khớp được sao? Hay chỉ là thuận miệng nói mà thôi vậy?]
[Ha ha ha, chẳng lẽ chỉ có mình tôi phát hiện ra à, lúc cô nhỏ đối mặt với chú cảnh sát cứ như một đứa trẻ gây chuyện bị bố mẹ bắt gặp vậy, đúng là đáng yêu quá đi!]
[Cô nhỏ hãy đứng thẳng người lên, sao phải sợ hãi như vậy? Chúng ta đang làm việc tốt mà.
]
Cuối cùng Tống Lâm Xuyên cũng giao người phụ nữ và cậu bé cho cảnh sát, anh ấy vội vàng chạy tới kiểm tra Tống An An có sao không.
"Cô nhỏ, cô có bị thương ở đâu không?" Vẻ mặt Tống Lâm Xuyên lo lắng quan sát Tống An An từ trên xuống dưới mấy lần rồi hỏi.
Tống An An mỉm cười lắc đầu với anh ấy: "Đừng lo, cô không sao đâu.
"
Sau khi xác nhận Tống An An không bị thương, Tống Lâm Xuyên mới thở phào nhẹ nhõm.
Dù biết Tống An An rất giỏi võ, nhưng khi tận mắt nhìn thấy cô đối đầu với hai người đàn ông đó thì anh ấy vẫn sợ hãi.
[Ôi trời! Vừa rồi tôi không chú ý tới Tống Lâm Xuyên, anh ấy đã làm gì vậy? Sao nhìn thảm dữ vậy?]
[Tất cả là do người phụ nữ kia chứ sao nữa, Tống Lâm Xuyên sợ tổn thương tới cậu bé, nên mới để người phụ nữ kia tùy ý cấu xé mình.
]
[Đúng là làm khó Tống Lâm Xuyên rồi.
Vừa nãy người phụ nữ đó vẫn luôn giật tóc anh ấy.
Là một người xấu tính, chưa bao giờ quan tâm tới người khác như anh ấy lại có thể nhịn được không đánh người đó!]
[Đúng vậy, là một người qua đường bình thường, trước khi tôi có xem chương trình thấy có rất nhiều bình luận mắng anh ấy cái này không tốt cái kia cũng không tốt, nhưng giờ tôi lại thấy anh ấy có vẻ ổn đấy chứ.
]
[Đột nhiên tôi cảm thấy những gì Tống An An nói trong cuộc phỏng vấn lúc trước rất đúng.
Muốn hiểu một người, đừng nghe người khác nói về người đó, mà phải dùng trái tim để nhìn những gì mà người đó đã làm.
]