Xuyên Thành Diễn Viên Tuyến Mười Tám Nhờ Vào Hệ Thống Ăn Dưa Trở Thành Ảnh Hậu

Đúng lúc Lâm Trà vừa đi vào trong sân, trong tay còn cầm nhang muỗi và thuốc mỡ đuổi muỗi.

Lục Yên Yên: "Tạ ơn trời đất, không có thuốc đuổi muỗi của cô thì tôi sẽ c.h.ế.t mất!"

Cô kéo Lâm Trà cùng ngồi xuống ở một bên, vén ống tay áo của mình lên.

Lâm Trà cũng rất hiểu chuyện, thả nhang muỗi xuống, chủ động giúp Lục Yên Yên bôi thuốc.

Độ cháy của lửa than trên giá vừa đủ để nướng, Giang Minh Khải và Chu Trạch Hủ lần lượt đặt từng xiên vào.

Đặt thịt lên vỉ nướng, trong sân quanh quẩn mùi thơm của thịt.

Lục Yên Yên bôi thuốc xong, cả người như vừa sống lại, cô nhìn xung quanh, có chút nghỉ hoặc.

"Sao chỉ có một mình cô vậy, Ngụy Tâm Di đâu?”

Lâm Trà: "Cô ấy tắm trước, không phải đã sớm ra đây rồi à?"

Giang Minh Khải đang nướng thịt ngẩng đầu.


"Hình như Lục tổng cũng không có ở đây."

Trong tập đoàn Lục thị, ba của Lục Yên Yên là Lục đổng, Lục Ngôn Triệt là Lục tổng, còn Lục Yên Yên là đại tiểu thư hoặc tiểu Lục tổng. Công ty giải trí Thiên Diệu là công ty con của tập đoàn Lục Thị, bình thường cũng xưng hô như vậy.

Ánh mắt Lâm Trà đột nhiên sáng lên, giống như sao trời lấp lánh trong đêm.

[Ngụy Tâm Di và Lục đại thiếu gia đều không ở đây... Đây là dấu hiệu có dưa nè! Cái vali đồ chơi nhỏ kia sắp phát huy công dụng sao!!!]

Lục Yên Yên:!!!

Cô buộc miệng thốt ra.

"Lúc này mới mấy giờ đâu? Nhanh như vậy!" "Cái gì?"

Trên mặt Lâm Trà lộ ra mờ mịt.

Đám người Liễu Minh Khiêm lập tức nháy mắt ra hiệu với Lục Yên Yên, Lục Yên Yên lắp bắp nói.

"Ý tôi là... lúc này mới mấy giờ, nướng thịt sớm như vậy, hay là chờ bọn anh tôi đến rồi nướng sau"

Lâm Trà đồng ý gật đầu, lại lặng lẽ mở ra hệ thống ăn dưa:

[Nói như vậy, nếu Lục đại thiếu gia bắt đầu chơi đồ chơi, có thể nhanh như vậy à? Anh ta lại không phải là Giang Minh Khải hai phút nha!"

Giang Minh Khải:???

Mọi người tại hiện trường:!!!

Giang Minh Khải chỉ có hai phút??

A, cái dưa này Liễu Minh Khiêm và Trần Tiện Tri đã ăn qua, có ấn tượng!


Nhưng Lục Yên Yên và Chu Trạch Hủ hồn nhiên không biết, vẻ mặt vừa hưng phấn vừa tò mò lại đồng tình nhìn Giang Minh Khải, ánh mắt kia rõ ràng đang nói: Ái chà, bé đáng thương, sao anh chỉ có hai phút vậy?

Khóe mắt Giang Minh Khải muốn nứt ra, gân xanh trên trán nổi lên.

Câu chuyện này kết thúc được chưa vậy! Lúc trước anh ta căn bản không có ý định phát sinh cái gì với Khương Vận ở phòng chứa đồ, đương nhiên phải nhanh chóng tách ra rồi.

Anh ta không chỉ có hai phút!

Giang Minh Khải đột nhiên đứng dậy, thiếu chút nữa lấy túi nilon trùm đầu Lâm Trà.

Lục Yên Yên nhướng mày, tư thái vừa tùy ý vừa khiêu khích nhìn anh.“Anh định làm gì! Lo chuyên tâm nướng thịt đi!"

Giang Minh Khải: "..."

Sếp ngay trước mặt, không thể không cúi đầu!

Lâm Trà đối với việc này không hề hay biết, còn tưởng rằng Giang Minh Khải không nghiêm túc nướng thịt bị Lục Yên Yên quở trách. Cười trộm một hồi, lại mở ra hệ thống.

[Thừa dịp bọn họ còn chưa tới, cho tôi xem Lục đại thiếu gia với Ngụy Tâm Di rốt cuộc đang chơi cái gì đi, hehe. ]

Tinh thân các khách mời rung lên, lặng lẽ tới gần Lâm Trà...

*


Ánh trăng lạnh lẽo trong trẻo phủ thêm một tầng lụa mỏng manh cho thôn Tình Xuyên. Nơi hoang dã đầy yên tĩnh, còn có thể nghe được tiếng ve kêu mùa hè giữa núi rừng.

Ánh đèn mờ nhạt chiếu ra từ cửa sổ xe RV, thân xe chấn động mạnh! Kinh động chim thú bay loạn xạ lên.

Ngụy Tâm Di ấn Lục Ngôn Triệt lên giường ở trong xe.

Đèn xe trên đỉnh đầu làm dịu đi bóng dáng của hai người, Ngụy Tâm Di càng tới gần, không khí trở nên càng thêm mập mờ.

Yết hầu Lục Ngôn Triệt lăn lộn, mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống yết hầu.

Anh quay đầu, né tránh nụ hôn của Ngụy Tâm Di.

"Tâm Di... Bên ngoài có người..."

Hơi thở của anh nặng nề, giống như đang nhẫn nại, nhưng lại càng khơi dậy ham muốn của con người.

Đầu ngón tay Ngụy Tâm Di nhẹ nhàng lướt qua vành tai Lục Ngôn Triệt, rồi đến yết hầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận