Xuyên Thành Diễn Viên Tuyến Mười Tám Nhờ Vào Hệ Thống Ăn Dưa Trở Thành Ảnh Hậu

Đạo diễn Du ngồi trên ghế đạo diễn.

Một bên nhìn camera xem các khách mời đang "vô cùng vui vẻ hòa thuận" ăn lẩu một bên đang gặm đùi gà.

Bản chất của chương trình giải trí ngoài trời là như thế, các khách mời luôn vui chơi giải trí, những nhân viên công tác như bọn họ vừa làm việc vừa nhìn chằm chằm bọn họ ăn uống, bản thân cũng sẽ đói bụng.

Đạo diễn Du cũng không bạc đãi mình, đã chuẩn bị đùi gà từ trước, tuy không thơm bằng lẩu, nhưng gặm gặm cũng có thể đỡ thèm.

Hì hì, hôm nay lại có thể không rửa chân.

Vợ ông ta dẫn theo con về nhà mẹ đẻ, mấy ngày nay cũng không ai bắt phải rửa chân vào buổi tối.

Đạo diễn Du cảm thấy chuyện rửa chân rất khó chịu cũng giống như việc phải gấp chăn, dù sao buổi tối ngủ cũng sẽ làm rối lên mà! Còn quần áo thì tại sao lại cần phải giặt, giặt xong cũng bẩn.

Tại sao cũng phải rửa chân hàng ngày nữa, ngày nào cũng mang giày mà, chân có bẩn đâu.

Nhưng đạo diễn Du chưa bao giờ dám nói những chuyện với bất cứ ai.


Ông ta rất thích những lúc tan tầm cởi giày, ngửi mùi vị trong đó, đó là dấu hiệu cho thấy ông ta đã có một ngày làm việc vô cùng nhiệt huyết.

Hôm nay cũng là một ngày như thế.

Liễu Minh Khiêm, Lục Yên Yên và Ôn Vãn Ngưng ba người này luôn gây chuyện, nhưng cũng nhờ họ làm doanh số bán hàng tăng lên, hơn nữa còn trích 2% lợi nhuận để đi làm từ thiện, làm cho chương trình giải trí này cũng rất có danh tiếng, hôm nay có rất nhiều thương hiệu tìm tới cửa muốn chương trình .

Đạo diễn Du cực kì đắc ý. Ông đây rất xuất sắc mà.

Chương trình giải trí của bọn họ so với chương trình tốt hơn nhiều!

Ngày mai còn có hoạt động liên kết với thôn Tình Xuyên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chương trình giải trí cũng có thể kết thúc một cách hoàn mỹ

Ú yê!

Đạo diễn Du đang vui vẻ đắc ý, thình lình phát hiện màn hình trước mắt tối đen, máy quay hình như bị cái gì chặn lại.

"Sao lại như thế?" Đạo diễn Du hoang mang.

Vì không muốn phá hư cảm giác chân thật của khán giả, nhân viên công tác đều đóng quân ở phòng nhỏ sát vách, chỉ có thể thông qua màn hình quan sát tình huống của phòng nhỏ và khách mời.

Nhưng hôm nay đúng là kỳ quái, ngay cả camera tự động cũng không có hình ảnh được quay chụp lại.

"Rốt cuộc là bị sao vậy? Cúp điện hả?" Đạo diễn Du lớn tiếng hỏi.

Trợ lý trường vụ bên cạnh đang muốn trả lời, đột nhiên mắt đạo diễn Du tối sầm, một bao tải màu đen chụp lấy ông ta.

Đạo diễn Du:!!!


Chuyện gì thế, ăn cướp? Bắt cóc?

"Đây chính là xã hội pháp trị, mấy người làm như vậy là phạm pháp."

"Cứu mạng, Cứu mạng! Mau tới cứu tôi, nơi này có kê bắt cóc!"

Đạo diễn Du kêu đến mức đau tim đau phổi.

Bởi vì không nhìn thấy, cho nên càng thêm sợ hãi, tiếng kêu giống như g.i.ế.c heo.

Nhân viên công tác tại hiện trường hoảng hốt, vội vàng tiến lên muốn cứu đạo diễn Du. Nhưng nhìn thấy người khiêng đạo diễn Du là Chu Trạch Hủ và Giang Minh Khải... Các nhân viên đều yên lặng.

Lục Yên Yên dẫn đầu, trừng mắt nhìn nhân viên công tác:

"Trở về đi, ai ở chỗ nào thì về chỗ nấy." Các nhân viên công tác mắt to mắt nhỏ.

Công việc của bọn họ là quay mấy người này mà, bây giờ mấy người không chịu quay nữa, còn bắt cóc đạo diễn, bọn họ phải làm sao bây giờ.

A, còn, Mạc Tinh Dập cùng Trần Khải Văn không chạy, hai người yên ổn mà ngồi ở trước nồi lẩu ăn cơm tối.

Nhưng mấu chốt là đạo diễn Du! Mấy người bắt đạo diễn Du để làm gì!!!


Lục Yên Yên không đưa ra câu trả lời, chỉ cười hì hì.

Họ đang cứu vãn một cuộc hôn nhân.

*

Đạo diễn Du bị khiêng vào rừng cây nhỏ.

Đêm thu, không khí rất mát mẻ

Đạo diễn Du nghe được tiếng lá cây sào sạt, xung quanh còn có tiếng gió, trong lòng càng lúc càng hoảng sợ, còn có tiếng "bọn bắt cóc" giãm lên cành cây răng rắc, răng rắc, trong lòng ông ta càng sợ.

"Bịch!"

Giang Minh Khải cùng Chu Trạch Hủ bỏ bao tải xuống, m.ô.n.g đạo diễn Du đập mạnh xuống đất đau nhói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận