Xuyên Thành Diễn Viên Tuyến Mười Tám Nhờ Vào Hệ Thống Ăn Dưa Trở Thành Ảnh Hậu

Hiện trường chỉ còn lại hai người Giang Minh Khải và Tôn Thiên Thiên, hai người đang muốn trở về phòng khách lại nghe được tiếng lòng của Lâm Trà, nhao nhao vểnh tai lên.

"Cái gì cái gì?!"

"Thẩm Túy có dưa?!"

Tuy rằng trước đây ở trên mạng có nhiều dưa của anh ấy nhưng ăn thêm một quả cũng không sao

[Hì hì, để tôi đây xem xem rốt cuộc là cô gái nào mà khiến Thẩm đại ảnh đế của chúng ta mê đến bảy mặn tám chay đây!]

Lâm Trà hưng phấn lật hệ thống ăn dưa ra xem, Tôn Thiên Thiên và Giang Minh Khải đều tới gần cô.

Nhưng không đợi Lâm Trà tìm được thì Thẩm Túy đột nhiên hắng giọng.

Giọng của anh trầm bổng như gió mát mùa hè thổi qua mang theo một chút lười biếng.

"Trà Trà, đã lâu không gặp."

Tôn Thiên Thiên và Giang Minh Khải:!!!

Nằm vùng nằm vùng nằm vùng!

Tình huống gì đây!

Chẳng lẽ Thẩm Túy biết Lâm Trà?

Xưng hô thế này có phải quá thân mật rồi không?

- Mọi người ở đoàn làm phim vì kéo gần quan hệ với nhau, đại đa số cũng gọi Lâm Trà là Trà Trà, nhưng Ảnh đế Thẩm mà gọi thì chính là cách gọi thân mật!!!

Còn câu "đã lâu không gặp" là tình huống gì? Rõ ràng hai người có chuyện xưa đây!

Có dưa!


Hai người này tuyệt đối có dưa! Tuy rằng Lâm Trà chỉ là diễn viên tuyến mười tám, nhưng Scandal vây quanh Thẩm Túy còn Ít sao? Thêm một Lâm Trà tuyệt không có gì kỳ quái!

Tim Lâm Trà như bị lỡ một nhịp, cô cảm thấy kinh ngạc.

Cô nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng hỏi:

"Anh biết tôi à?"

Thẩm Túy nghe cô hỏi cũng kinh ngạc, hoài nghi quan sát Lâm Trà.

Ánh mắt này làm cho Lâm Trà càng thêm thấp thỏm.

[Sao Thẩm lại nhìn tôi như vậy!]

[Chẳng lẽ tôi thật sự biết anh ấy?]

[Một diễn viên tuyến mười tám vớ vẩn như tôi làm sao có thể quen được đại lão như vậy?

Thẩm Túy cau mày.

"Em... Không nhận ra tôi?"

Chẳng lẽ lúc này Lâm Trà xuyên qua thế giới hiện thực còn chưa gặp anh ta?

Hoặc là lúc cô xuyên qua đã xảy ra chuyện gì, dẫn đến việc cô quên mất ký ức về chuyện hai người?

Nhớ tới độ hảo cảm vừa rồi, Thẩm Túy cảm giác hẳn là vế sau đi.

Cho dù như thế nào, anh cũng cảm thấy có chút may mắn.

Nếu Lâm Trà không nhớ rõ, cũng sẽ không chán ghét anh như trước.

Vì thế, Thẩm Túy nói:

"Cố ý giả vờ không nhớ tôi? Tôi còn nhớ rõ, chuyện lần trước em cọ nhiệt với tôi."

Lâm Trà:???

[Co nhiệt? Đây là tới hỏi tội sao. Chết tiệt! Nhưng hình như... Thật sự có chuyện cọ nhiệt!]

Lâm Trà đáp:

"Thật sự ngại quá...' [Đồ keo kiệt, không phải chỉ cọ chút nhiệt thôi sao? Anh hot như vậy, cọ một chút cũng sẽ không chết]

[Anh Khải cũng bị tôi đây cọ nhiệt! Người ta cũng không trách tôi! Sao Thẩm lão sư bụng dạ hẹp hòi như vậy!]

"Có phải e đang thầm mắng tôi keo kiệt hay không?"

Thẩm Túy đột nhiên hỏi.

Lâm Trà ngẩng đầu, trợn tròn mắt.

[Con hàng này có thuật đọc tâm sao! Làm sao biết mình đang suy nghĩ gì chứ?]

[Chẳng lẽ là người diễn xuất quá tốt có thể thông qua biểu cảm phỏng đoán được suy nghĩ của đối phương?]

[Thật đáng sợ thật đáng sợ! Mình nhất định phải trốn xa loại người tinh ranh này! Trốn thật xa... ]

"Em đang khen anh đây! Đẹp trai không nói, diễn xuất còn đỉnh cao, là trước kia em không thức thời cọ nhiệt của anh, về sau em sẽ không..."


Nhưng một giây sau, Thẩm Túy đột nhiên cúi người xuống, nháy mắt tới gần Lâm Trà, hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng ập vào mặt cô, mùi hương khác phái ăn mòn cảm quan của Lâm Trà.

"Tôi không có ý hỏi tội."

Thẩm Túy nói:

"Em nói đúng, tôi hot như vậy, bị cọ một chút nhiệt cũng sẽ không chết. Cho nên nếu như muốn cọ nhiệt của tôi, cứ tùy tiện cọ, tôi không ngại."

Lâm Trà nghiêng đầu hoài nghi nhân sinh.

"Hả?"

"Cái gì?"

Sau đó Thẩm Túy liền nghe được tiếng lòng của Lâm Trà:

[Con hàng này bị cọ nhiệt mà còn vui vẻ... ]

Thẩm Túy:???

Phụt - -

Phụt - -

Tiếng cười của Tôn Thiên Thiên và Giang Minh Khải vang lên.

Không nghĩ tới Lâm Trà ăn nhiều dưa như vậy mà lại dị ứng lãng mạn, Thẩm Túy biểu đạt rõ ràng như vậy, Lâm Trà lại cảm thấy anh là kẻ ngốc?

Ha ha ha ha ha ha ha!

Tôn Thiên Thiên lại càng đắc ý hơn.

Thẩm Túy! Anh cũng có ngày hôm nay!

Lưu luyến tình trường phong lưu phóng đãng, vậy mà cũng có ngày thất thủ!

Muốn ra tay với Lâm Trà không dễ dàng như vậy đâu!

Chỉ là Tôn Thiên Thiên nhớ tới đoàn làm phim của mình, vội vàng túm lấy Thẩm Túy, thấp giọng dặn dò:

"Hỏi tội Lâm Trà cũng được nhưng đừng để xảy ra chuyện nha!"


Thẩm Túy cười cười: "Yên tâm, tôi có chừng mực."

Đây là lần thứ hai rồi, anh sẽ không thất bại đâu.

*

Bốn người trò chuyện xong trở về phòng khách sạn.

Thời gian đã không còn sớm, trời Hoành Thành sập tối, 6 giờ sáng mai khởi động máy quay, tất cả mọi người cần về phòng nghỉ ngơi.

Đến cửa thang máy tầng 15, hai nhóm người đang muốn mỗi người đi một ngả, đột nhiên có tiếng phụ nữ hét thảm truyền tới.

"Cứu mạng! Cứu mạng!"

"Có chuyện gì à?"

Ánh mắt bốn người ngưng tụ.

"Mặc kệ là chuyện gì, vẫn nên đi xem thử." Bốn người vội vàng chạy tới nơi phát ra.

"Thẩm lão sư... Tôi không muốn! Anh buông tôi ra! Tôi sẽ không theo anh! Thẩm Túy! Anh buông tôi ra"

[Chờ một chút... Thẩm Túy?]

Ba người Giang Minh Khải, Tôn Thiên Thiên, Lâm Trà đồng loạt nhìn Thẩm Túy bên cạnh.

[Tình huống gì đây?]

Không phải Thẩm Túy ở cùng một chỗ với bọn họ sao?

Tôn Thiên Thiên đẩy cửa ra, một cô gái quần áo tả tơi thấy thế vội vàng nhào tới.

"Cứu mạng với! Thẩm lão sư muốn cưỡng bức tôi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận