Một đêm nọ, tiếng chuông báo tan học vang lên không ngừng.
Tô Tửu hơi lấy ngón tay lên bịt lỗ tai lại.
Đợi cho đến khi tiếng chuông hoàn toàn kết thúc.
Cậu mới lơ đãng hỏi Trì Tung: "Cậu vừa mới nói cái gì.
Quá ồn, không nghe thấy."
"Thông báo! Thông báo!, lại có thêm một omega khác tỏ tình với vị hôn phu của cậu! Là giáo hoa Chung Nhất Nặc lớp bên cạnh.
Bạn thân của cậu ta đang phát sóng trực tiếp cuộc tỏ tình! Diễn đàn bây giờ loạn hết cả lên rồi!
Trì Tung kích động, trong lòng sôi trào nhiệt huyết buôn chuyện.
Nhìn sắc mặt, Trì Tung còn phấn khích hơn cả vị hôn phu của cậu đang được người khác tỏ tình.
Quay ra nhìn cuộc phát sóng trực tiếp, Trì Tung chỉ tay vào Omega đang thẹn thùng trên màn hình điện thoại.
"Lần thứ ba! Đây là lần thứ ba! Vị hôn phu của cậu đúng là Alpha vạn nhân mê.
Chỉ mới tám ngày kể từ lúc khai giảng đến bây giờ, đã có đến tận ba tân sinh viên tiểu O ngọt ngào tới trực tiếp tỏ tình cậu ấy.
Mấu chốt là hôn ước giữa cậu và cậu ấy! Nó đã được công bố từ 800 năm trước luôn rồi! Cậu trông giống quả hồng mềm như thế sao? "
Tô- quả hồng mềm -Tửu không tỏ ra ý kiến gì, chăm chú nhìn kĩ vào cuộc phát sóng trực tiếp trên màn hình điện thoại
Trên màn hình, tiểu Omega xinh xắn, lanh lợi thu hết dũng khí, sắc mặt đỏ bừng, hướng tới chỗ Bạch Kiêu đang đi, hét lớn: "Bạch Kiêu, tớ thích cậu, cầu xin cậu có thể làm bạn trai của tớ được không?"
Bạch Kiêu được tỏ tình.
Không hiếm lạ gì, mỗi ngày phải xem sinh ra miễn dịch luôn rồi.
Điều khiến cậu chú ý hơn chính là cậu bạn giáo hoa đang tỏ tình với Bạch Kiêu.
Tô Tửu nhìn kiểu gì cũng thấy người này rất là quen mắt, suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra, đây không phải là cái người hai hôm trước cậu thường gặp ở hành lang đây sao!
Người này mỗi lần nhìn thấy cậu đều đưa mắt lên trừng, còn 'hừ' một tiếng, làm cho Tô Tửu không tài nào hiểu nổi.
Bây giờ nhìn thấy Chung Nhất Nặc tỏ tình với Bạch Kiêu, cậu mới kịp hiểu ra.
Tiểu gia hoả này là bởi vì cậu có hơn ước với Bạch Kiêu, thế lên mới ném sắc mặt như thế cho cậu.
Cùng lúc với lời tỏ tình táo bạo của Chung Nhất Nặc, từng đợt tiếng vỗ tay rơi xuống, xung quang vang lên âm thanh ồn ào của một đám người.
"Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!"
Nghe những tiếng reo hò vang lên cùng một lúc này, rõ ràng đã được tập luyện từ trước.
Tô Tửu chẹp chẹp miệng, đột nhiên nhớ tới kí ức kiếp trước chôn sâu trong ký ức của mình.
Cao Trung nơi cậu học vô cùng nghiêm khắc.
Mấy cái tình yêu thanh xuân tuổi học trò này mà bị phát hiện nhất định sẽ bị trừng phạt.
Kể từ lúc nhập học đến giờ đã được tám ngày, các tân sinh viên năm nhất đã mạnh bạo phát sóng trực tiếp mấy cái màn tỏ tình kiểu như này, ngay cả phim thần tượng còn không dám diễn như thế này đâu.
Nhể?
Tô Tửu, người không hay xem mấy bộ phim thần tượng ở kiếp trước cho hay.
Giọng nói của Trì Tung cắt ngang ký ức của Tô Tửu..
Hoá ra trong lúc hào hứng xem, cậu ta vẫn không ngừng lải nhải.
"Tớ nói này Tiểu Tửu, tốt xấu gì cậu cũng là vị hôn thê của Bạch Kiêu, tại sao lại có nhiều người muốn đào góc tường nhà cậu như vậy chứ."
Tô Tửu chống tay lên cằm, giả bộ như đang suy nghĩ.
"Tớ cũng không biết, còn có, sửa lại lời nói của cậu cho đúng một chút--------."
Cậu giơ tay lên, đập vào đầu Trì Tung một cái, nghiêm túc nói: " Chỉ là hôn phu, tớ không phải vợ cậu ấy..."
Trì Tung rụt cổ: "Cậu đừng để ý đến mấy cái vấn đề nhỏ nhặt như này, dù bất luận là vị hôn phu hay hôn thê đều không quan trọng.
Sau này chẳng phải cậu cũng sẽ sinh cho hắn một đứa con hay sao"
Tô Tửu nghĩ đến khả năng "sinh con" liền cảm thấy ớn lạnh, vội vàng phản bác: "Tớ nói lại cho cậu nghe, hôn ước giữa tớ và Bạch Kiêu chỉ là trò trẻ con mà thôi.
Chỉ có nói bằng miệng! Vả lại, rào cản giới tính ABO hiện nay có, một Omega nam vẫn có thể khiến một Omega nữ mang thai và sinh con được."
"Cậu vẫn chưa chịu bỏ được ước mơ có thể kết hôn với một nữ Omega giàu có, xinh đẹp và ngọt ngào sao?" Trì Tung hiếm khi rời mắt khỏi màn hình, trợn mắt nhìn Tô Tửu: "Về phần hôn ước của cậu và anh Bạch, gia đình cậu chỉ là người bình dân, cậu nói không tính, nhất định là không được------."
Trì Tung chỉ tay vào màn hình, sắc mặt hơi lạnh lùng của Bạch Kiêu: "Cậu không thể tự cân nhắc lại một tí sao?"
"Cảm ơn, nhưng thật xin lỗi, cậu có cần phải để tôi nói lại một lần nữa không? Tôi đã có hôn ước với Tô Tửu."
Người nói trên màn hình điện thoại chính là Bạch Kiêu.
Sắc mặt anh lạnh lùng, giống như đang nói chuyện chính sự: "Tôi sẽ cưới cậu ấy."
Tri Tung đang xem phát sóng trực tiếp hất cằm đắc ý: "Nhìn thấy chưa"
Tô Tửu không ngạc nhiên gì về điều này, liền giải thích: "Chỉ là cậu ấy đang muốn dùng tớ làm lí do...."
Chưa kịp nói xong hết câu, Chung Nhất Nặc liền mở miệng
Cả khi lời tỏ tình bị từ chối, anh cũng không muốn dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
Hắn tiến lên phía trước, nửa ngẩng đầu, trên mặt có chút cố chấp: "Nhưng cậu không thích cậu ta có phải không?.Gia cảnh Tô Tửu không tốt, mặt mũi lại chẳng ra gì! Có cái gì mà xứng với cậu chứ!"
Tô Tửu nghe xong những lời nói này, chẳng những không tức giận mà ngược lại còn gật đầu tán thưởng: "Tớ cũng luôn biết, gia cảnh của tớ không hề xứng với Bạch Kiêu, không có thân thế tốt.
Nhưng..."
Cậu chợt đứng dậy mở cửa sổ bên hông ra, quay mặt về phía toà nhà.
Nhìn về phía Chung Nhất Nặc mà hô to: "Này Chung Nhất Nặc, cậu thử nói lại lần nữa xem.
Ông đây rõ ràng có khuôn mặt đẹp như vậy, có chỗ nào mặt mũi chẳng ra gì chứ?."
Cậu quay nửa người ra ngoài, một tay chỉ vào mặt mình, tay kia dơ ngón giữa về phía Chung Nhất Nặc,hận không thể từ trên tầng hai nhảy xuống đấm vào mặt Chung Nhất Nặc một cái: " Thấy rõ chưa, ông đây mới chính là người đẹp trai nhất thế giới!"
Với tiếng rống này, trực tiếp rống vào thiết bị ghi âm.
Trong lúc nhất thời, giọng nói chói tai của Tô Tửu vang lên bên tai tất cả những người đang xem trực tiếp——
"Ông đây mới chính là người đẹp trai nhất thế giới!"
Đồng thời, máy quay thay đổi phương hướng, nhắm ngay vào khuôn mặt phong phú đang đầy tính khiêu khích của Tô Tửu.
Tất cả mọi người có mặt hay đang xem trực tiếp đều trực tiếp im lặng.
Trì Tung:"..."
Các bạn học vẫn đang theo dõi nhất cử nhất động của Tô Tửu:"..."
Mọi người âm thầm nói trong lòng: "Cậu ta đúng thật là không biết xấu hổ, không có mặt mũi gì cả."
Trong không khí im lặng có người nói: "...A, nhìn cái khuôn mặt của cậu ta đi, lúc trước tôi luôn nghĩ cậu ta chắc phải là một tiểu Omega hay thẹn thùng và nhút nhát chứ."
Nhận xét này nói lên suy nghĩ của đám người có mặt ở đây, bọn họ không thể không gật đầu.
Ai cũng không chú ý tới khoé miệng của Bạch Kiêu hơi nhếch lên.
Nụ cười đó nhỏ đến mức không thể nhận ra nếu không nhìn kĩ.
Mà Bạch Kiêu cũng không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội nhìn kĩ.
Trong máy ảnh anh ta trông thật vô cảm.
Chỉ là ánh mắt mang theo một chút không kiên nhẫn.
Trong giờ khắc này, tất cả mọi người đều cho rằng ánh mắt không kiên nhẫn của Bạch Kiêu là đang nhắm vào Tô Tửu.
Trong tất cả những người này, Chu Nhất Nặc, người đang tỏ tình với Bạch Kiêu cũng không ngoại lệ.
Nghĩ đến nam thần mà mình hết lòng tôn thờ luôn bị Tô Tửu hành hạ, Chung Nhất Nặc ngẩng đầu lên đối diện với Tô Tửu đang chỉ ngón tay giữa vào mình.
Trên mặt không còn lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ khi đối mặt với Bạch Kiêu, mà lộ ra đó là một khuôn mặt phiền chán.
Omega nhỏ nhắn xinh đẹp lạnh lùng trách cứ nói: "Đẹp thì cũng thật sự đẹp, không uổng chỉ là vẻ bề ngoài, nhưng bên trong thì lại rỗng tuếch."
Tiến lên phía trước một bước, Chung Nhất Nặc chỉ ngón trỏ vào Tô Tửu:"Cậu lười biếng chậm chạp, không tư tiến thủ, ham ăn lười làm, bám vào quyền lực, đi sớm về muộn, Đi học toàn ngủ!"
Hít sâu vào một hơi, cậu ta càng có thêm dũng sức nói:"Cậu không làm việc đàng hoàng, chơi bời lêu lổng, ham ăn lười làm, mặt dày vô sỉ, căn bản là không hề xứng với Bạch Kiêu!"
Tô Tửu bị hàng loạt âm thanh từ trong miệng Chung Nhất Nặc làm cho đau đầu, không khỏi dùng ngón tay bịt lỗ tai lại, không thèm để ý đến đối phương đang nói cái gì!
Chờ Chung Nhất Nặc nói xong, cậu mới tự luyến hừ hừ một cái:" Nhưng cưng đâu đẹp trai bằng anh~"
Chung Nhất Nặc tức giận nhảy dựng lên, nhưng không còn lời nào để phản bác, ai bảo Tô Tửu có khuôn mặt không thể chê vào đâu được cơ chứ.
Chỉ có thể cả giận mà nói: " Sao cậu có thể không biết xấu hổ như thế chứ? Tưởng có mặt đẹp là giỏi hả?.Quan trọng nhất là..."
"Bingo!" Tô Tửu búng ngón tay một cái, đồng thời ngắt lời Chung Nhất Nặc.
"Chúc mừng cậu đã trả lời đúng, đây là một thế giới 'nhìn mặt' đó.
Cậu có dám nói cậu tỏ tình với Bạch Kiêu không phải là nhìn chúng nhan sắc của cậu ấy không?"
Vấn đề này, thật sự khó trả lời.
Nói "Không phải"?
Nhưng hắn lúc ban đầu thật sự là nhìn chúng nhan sắc kinh diễm của Bạch Kiêu, thế lên mới dám lấy hết dũng khí để tỏ tình.
Nói "Đúng vậy"?
Đáp án này thật sự quá nông cạn.
Xét cho cùng, Bạch Kiêu không chỉ có khuôn mặt xuất sắc, gia thế lẫn học tập đều xếp hạng nhất.
Chung Nhất Nặc không có thói quen nói dối, không biết trả lời thế nào, chỉ biết phồng mặt lên tức giận nói: "Cậu thật nông cạn! "
Mặc dù bị mắng, Tô Tửu vẫn như cũ cười hì hì:" Tôi nông cạn, thích thế đấy."
Cậu thập phần ra vẻ vén tóc, cho rằng mình rất quyến rũ rồi nói:"Ông đây là một Omega nhu nhược, đáng yêu.
Mục tiêu suốt đời này chính là bằng gương mặt đẹp trai này gả vào hào môn ăn lo chờ chết.
Suy nghĩ nhiều làm cái gì.
Có một khuôn mặt đẹp là được rồi nha~."
Tô Tửu đang diễn trò rất vui vẻ, phát hiện không biết Bạch Kiêu đã rời đi từ lúc nào, lời nói càng không hề cố kỵ, hồn nhiên không hề chú ý tới sắc mặt của Trì Tung ở bên cạnh không ngừng nhăn nhó.
Đột nhiên cậu vô cùng kích động, một chân dẫm lên ghế, mở ra 'khát vọng'trong tim của mình.
"Để ông đây nói cho cậu biết nhá, ngay cả khi Bạch Kiêu mắt mù chọn cậu mà không cần tôi, ông đây cũng không hiếm lạ gì đâu.
Chỉ với khuôn mặt xinh đẹp này của tôi, cả đời này cũng có thể gả vào một gia đình giàu có, tôi cũng không muốn cùng cậu tranh giành một thằng nhóc chưa đủ lông,đủ cánh đó đâu"
Trì Tung chậm rãi nhìn Bạch Kiêu đang từ từ tới gần Tô Tửu, âm thầm nhìn Tô Tửu bằng ánh mắt cầu nguyện.
Mặc dù đối phương căn bản chẳng nhìn thấy gì.
Trong phòng học mọi người liếc nhìn Tô Tửu đang thao thao bất tuyệt, lại nhìn đến ánh mắt Bạch Kiêu càng ngày càng lạnh lẽo.
Đồng thời nhìn Tô Tửu với ánh mắt đầy vẻ thương hại.
Trong lúc Tô Tửu đang làm ầm ĩ, phía sau vươn ra một bàn tay, cửa kính phòng học đóng lại, che khuất tầm mắt của đám người bên ngoài đang nhìn Tô Tửu như nhìn một thằng ngốc.
Ngay sau đó, cổ áo của cậu không kịp phòng ngừa đột nhiên bị ai nhéo, xách cậu lên như xách gà con.
Tô Tửu đang muốn quay đầu lại nhìn xem thằng nhóc nào không biết tốt xấu, dám cắt ngang lời nói của ông đây, thì bỗng vang lên một âm thanh quen thuộc.
"Thằng nhóc chưa đủ lông,đủ cánh?"
Tô Tửu vừa tràn đầy khí thế lập tức biến mất, giống như như một con rối hư hỏng, động tác cứng đờ quay đầu lại.
Đối diện với ánh mắt lãnh đạm của Bạch Kiêu.
Giờ phút này, khoé miệng Bạch Kiêu mím chặt.
Âm thanh so với từ chối lời tỏ tình vừa nãy lạnh hơn một chút: "Bạn nhỏ? Có cần hay không nhắc nhở cậu một chút, tớ lớn hơn cậu tận một tháng 3 ngày"
Tô Tửu hướng tới phía Bạch Kiêu ngượng ngùng cười, tràn đầy í vị muốn lấy lòng.
Nhưng mà ngay sau đó, cậu đột nhiên kéo khoá áo đồng phục lên, rút tay ra khỏi áo khoác,từ dưới ngực Bạch Kiêu trốn ra ngoài chạy đi.
Toàn bộ động tác toàn bộ đều lưu loát, hiển nhiên không phải lần đầu tiên làm như vậy..