Bạch Kiêu không có ý muốn đuổi theo, để Tô Tửu trốn đi.
Chờ đến khi bóng dáng của đối phương hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, anh mới khẽ gật đầu với Trì Tung: "Bài tập hôm nay."
Trì Tung vội vàng đưa cho Bạch Kiêu một tờ giấy
Có bài tập về nhà được giao bởi các giáo viên của các môn học khác nhau trong lớp học hôm nay.
Theo những bài viết trên, Bạch Kiêu sắp xếp lại các bài tập của Tô Tửu để lại lên bàn, chuẩn bị xách cặp sách của đối phương mang đi.
Nhưng lại bị Trì Tung gọi lại.
"Tôi nói này anh Bạch, cậu mỗi lần đưa bài tập về nhà cho Tiểu Tửu cậu ấy căn bản là không có làm, mỗi ngày đều chép bài tập của tôi, cậu cần gì phải phí công sức mang bài của cậu ấy về chứ."
"Cậu ấy mang về ít nhiều cũng sẽ biết một chút." Bạch Kiêu nói xong, đeo cặp xách lên đi ra ngoài.
"Anh Bạch! Đợi đã!" Trì Tung hai ba bước đuổi theo,thấp giọng nói:"Anh Bạch, tôi rất là tò mò, cậu và Tiểu Tửu rốt cuộc có quan hệ gì? So với yêu đương nhìn cậu còn giống mẹ già chăm con nhỏ hơn."
Bước chân Bạch Kiêu hơi dừng lại, sắc mặt vẫn không biến hoá.
Một lần nữa cất bước đi,hỏi: "Cậu ấy nói chuyện này ra để làm lí do à?"
Trì Tung gật đầu.
Bạch Kiêu cười lạnh một tiếng:"Ồ."
Không hỏi thêm nữa.
Trì Tung không hiểu từ "Ồ" nghĩa là sao, nhưng xem xét thời điểm hiện tại, Bạch Kiêu xung quang toả ra toàn khí lạnh, anh cũng không có cam đảm để hỏi tiếp.
Chạy ra khỏi cổng trường, cậu hận không thể lên xe do chính mình lái, tránh xa khỏi cái tên lạnh lùng Bạch Kiêu ra.
Cùng đối phương phất tay từ biệt.
Tuy nhiên, Bạch Kiêu lại không lên xe của gia đình anh đón ngay.
Tầm mắt nhìn qua con đường đối diện ở cổng trường, anh nhìn chằm chằm vào Tô Tửu đang ngồi trên băng ghế ở trạm xe buýt đối diện.
Thiếu niên đang ngậm một cây kẹo mút trong miệng, hai cái chân dài đang đung đưa trên không, ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên bầu trời trông hơi ngốc.
Bạch Kiêu cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy bầu trời đêm xám xịt.
Tầm mắt của anh lại lần nữa rơi vào người Tô Tửu, liền thấy chiếc xe buýt số 31 đang chạy ca đêm kêu cót két dừng lại trước biển báo dừng, che khuất tầm nhìn của anh.
Ánh mắt của Bạch kiêu thoáng chốc trở lên âm trầm, nhảy xuống xe chạy xuống con đường cái đối diện.
Tài xế nghi hoặc thò đầu ra:"Thiếu gia, hôm nay cậu vẫn không về nhà sao?"
Bạch Kiêu cũng không quay đầu lại nhìn:"Tôi đưa bài tập cho Tô Tô, không về."
Dưới chân như có gió, cửa xe buýt sắp đóng lại, anh đưa tay ra chặn cửa lại.
Tài xế vội vàng mở cửa, tức giận nói:"Mẹ kiếp! Mày muốn chết à?"
Tô Tửu ngồi đối diện cửa xe, cúi đầu xuống xoát điện thoại, nghe vậy liếc nhìn ra cửa xe một vòng, liền nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Kiêu xuất hiện ở cửa.
Bạch Kiêu bẩm sinh đã trắng trẻo sạch sẽ, nhưng dưới ánh đèn lãnh lẽo trước cửa xe, khuôn mặt của anh trắng bệch đến đáng sợ, giống như con ma đang đi trong bóng tối, cậu sợ tới mức suýt nữa đánh rơi cả điện thoại.
Cuối cùng cũng cầm ổn định điện thoại trong tay, Tô Tửu nói:"Sao cậu lại đi theo tớ, tài xế của cậu không chờ cậu à."
"Đưa cậu bài tập về nhà."
Bạch Kiêu sắc mặt lạnh lùng ngồi ở cạnh Tô Tửu, đem cặp sách đặt ở trên đùi đối phương: "Hơn nữa ở nhà không có người, tớ cũng không muốn về."
"Không có ai ở nhà cậu thì sao?Nhà tớ chắc có à?"
Nhìn cặp sách năng trịch trên đùi, Tô Tửu cảm thấy trận đấu tối nay sẽ phải dừng lại, phản đối: "Tớ không muốn làm bài tập đâu, tối nay tớ còn phải đánh xếp hạng đó!."
"Cậu ngày nào mà chẳng đánh xếp hạng." Bạch Kiêu lạnh lùng nói: "Quyết định như vậy đi, bài tập hôm nay cậu nhất định phải làm."
Tô Tửu còn muốn phản đối, Bạch Kiêu lại nói:"Cậu làm bài tập không tốt, giáo viên chủ nhiệm lớp gọi tới tận nhà tớ!"
Tô Tửu theo bản năng duỗi thẳng thắt lưng:"Ai nghe máy."
Bạch Kiêu liếc nhìn một cái:"Tớ"
Tô Tửu vỗ ngực: "Cũng may, cũng may, chú Bạch không có nghe máy."
Nói xong, cậu cay đắng nhìn chằm chằm cặp sách.
"Không phải chỉ là bài tập thôi sao, tớ làm được."
Bạch Kiêu cười lạnh một tiếng:"Coi như cậu thông minh."
Tựa hồ cảm thấy nhàm chán, Bạch Kiêu cởi cúc áo đầu tiên trong bộ đồng phục học sinh ra.
Có lẽ lực tay quá lớn khiến chiếc nút áo trực tiếp bị bung ra.
Trong lòng vốn đã cáu kỉnh, Bạch Kiêu không chút suy nghĩ định ném chiếc cúc áo đi.
Tô Tửu đột nhiên đưa tay ra cầm lấy tay anh lại.
"Này, đừng có mà ném đi.
Ở nhà tớ không có đồng phục dư cho cậu đâu.
Nếu cậu mà ném đi thì ngày mai cậu sẽ phải mặc cái gì hả? Cậu không định giữ lại đồng phục học sinh sao?"
"Vứt đi, ngày mai để chú Lý giao một bộ dự phòng tới."
Tô Tửu trợn mắt: "Mẹ kiếp, Thiếu gia như cậu đúng là không biết cái gì là đau khổ trên đời."
Nhất Trung không phải ngôi trường quý tộc, đồng phục trường cũng chỉ là mấy bộ bình thường.
Nhưng không chịu nổi được sự giàu có của Bạch gia, vì vậy họ đã đối chiếu với dáng vẻ của Bạch Kiêu để đặt thêm vài bộ nữa.
Tuỳ chỉnh tại phòng riêng, cắt bằng tay và các nút áo đồng phục học sinh đều được làm bằng ngọc.
Một bộ ít nhất cũng phải trên 10 vạn.
Ban đầu, anh cũng định đặt một vài bộ cho Tô Tửu nhưng lại bị đối phương từ chối.
Mấy trăm bộ quần áo mặc vào người, đối với Tô Tửu mà nói, không phải là cậu mặc vào bộ trang phục học sinh mà là bộ trang phục học sinh đang mặc vào cậu.
Cho dù khi ăn một bữa cơm cũng co rúm lại sợ dầu bắn ra.
Tô Tửu thật sự chịu không nổi.
Đáng tiếc trong mắt vị thiếu gia ngậm thìa vàng này, tiền mua bộ đồng phục học sinh như giọt nước tràn ly, căn bản là không để trong lòng.
Tô Tửu không thể để Bạch Kiêu lãng phí đồ đạc như vậy được, cố gắng thuyết phục: "Cứ giữ đó đi, khi trở về tớ sẽ khâu nó cho cậu."
Sự bất đắc dĩ trong giọng nói của cậu khiến Bạch Kiêu nhớ tới miêu cả của Tô Tửu - Thằng nhóc không đủ lông, đủ cánh.
Bạch Kiêu, người trước nay luôn rất hiểu lễ nghi, khéo léo cũng không nhịn được chửi thầm một câu"Mẹ kiếp." Tức giận nói với Tô Tửu:"Tớ không biết đau khổ trên đời này đấy!"
Nhấc tay làm bộ muốn ném.
Nếu là một chiếc cúc áo bình thường, Tô Tửu sẽ mặc cho Bạch Kiêu ném đi.
Nhưng cái này không phải nha!
Trong mắt cậu, Bạch Kiêu mà ném chiếc cúc áo đi cũng chính là ném tiền!
Tô Tửu, một cậu bé đến từ khu ổ chuột nóng nảy nói: "Đừng có mà ném đi!"
Cúi người, cậu nắm lấy cổ tay Bạch Kiêu kéo lại về chỗ mình.
Trong lúc di chuyển, chiếc cổ gần như trong suốt của Tô Tửu lộ ra trước mặt Bạch kiêu.
Mặc dù có miếng dán ức chế nhưng Bạch Kiêu vẫn có thể ngửi được mùi Pheromone hương sầu riêng thoang thoảng xuyên qua miếng dán ức chế, chui thẳng vào lỗ mũi của anh.
Đồng tử Bạch Kiêu co rụt lại, đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên.
Anh đột nhiên di chuyển, cơ thể nghiêng ngả của Tô Tửu gần như không có điểm tựa, cậu mất thăng bằng rồi ngã xuống.
Cậu vô thức nhắm mắt lại,chờ đợi cơn đau sẽ ập đến.
Nhưng cơn đau đớn không có xuất hiện.
Tô Tửu không có ngã xuống đất mà rơi vào một cái ôm ấm áp.
Mở mắt ra thì liền nhìn thấy ánh mắt của Bạch Kiêu đang tối sầm lại: "Chỉ là một cái cúc áo, cậu tiếc như vậy làm gì?."
Anh một đầu gối quỳ rạp trên mặt đất, cánh tay thiếu niên hơi gầy, nhưng lại vững vàng bảo hộ Tô Tửu trong ngực.
Tô Tửu cười với anh, thoát khỏi vòng tay của anh rồi trở về chỗ ngồi cũ.
Bạch Kiêu liếc nhìn cái ôm trống rỗng, hơi cụp mắt xuống, ngồi vào chỗ.
Anh vẫn cảm thấy rất khó chịu, nhưng cũng không muốn cãi nhau với Tô Tửu nữa, anh cầm lấy tay đối phương, nhét cúc áo vào tay cậu: "Trước khi kết hôn, cậu đã bắt đầu nghĩ đến cách tiết kiệm tiền cho tớ rồi sao?"
Giọng điệu của Bạch Kiêu hơi gay gắt và cứng nhắc,nhưng động tác của anh lại rất nhẹ nhàng.
Tô Tửu chỉ cho rằng Bạch Kiêu là đang nói giỡn, liền đáp lại bằng một câu nói đùa.
Cậu cất cúc áo vào trong túi, nháy mắt với Bạch Kiêu, giọng nói cố ý mềm mỏng: "Còn không phải sợ cậu tiêu xài hoang phí, phá hỏng cả gia nghiệp trước khi kết hôn sao?"
Bạch Kiêu hơi nghiêng đầu, dưới mái tóc đen nhánh,l ỗ tai hơi đỏ ửng.
Đáng tiếc, Tô Tửu lại không chú ý tới.
"Yên tâm, một đồng tiền cũng không thiếu cậu."
"Tất nhiên là như vậy rồi, nhưng...."
Tô Tửu sờ sợ cằm:" Pheromone hương sầu riêng, cậu thật sự chịu được sao?"
Bạch Kiêu mím môi dưới nói:"Đừng có coi thường tớ."
"Ồ ~ " Tô Tửu nhỏ giọng, hiển nhiên là không tin câu trả lời của Bạch Kiêu một chút nào.
Sầu riêng là loại trái cây nếu người thích thì sẽ cảm thấy rất thơm, còn đối với người ghét sẽ cảm thấy rất thối và lập tức muốn tránh xa.
Bạch Kiêu thuộc tuýt người rất ghét sầu riêng.
Khả năng chịu đựng mùi sầu riêng của anh là cực kỳ thấp, hít một hơi là đã chịu không nổi rồi.
Trước khi phân hoá giới tính, mỗi lần hai người tới siêu thị mua trái cây.
Bạch Kiêu sẽ tránh sầu riêng từ xa."
Theo quan điểm của Tô Tửu, cậu có pheromone mùi sầu riêng chắc hẳn sẽ không hợp với Bạch Kiêu.
Và đó là sự thật.
Cho dù Bạch Kiêu có nhấn mạnh mối quan hệ của bọn họ như thế nào đi chăng nữa, thì Tô Tửu cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có thể ở bên Bạch Kiêu.
Sở dĩ Tô Tửu có thể khẳng định như vậy là bởi gì cậu xuyên thư.
Trong ký ức xa xôi ở kiếp trước.
Tô Tửu là một hủ nam, đọc được một cuốn tiểu thuyết nam nam, trong đó Bạch Kiêu là nhân vật chính.
Bởi vì sống ở đây quá lâu làm cậu quên gần hết nội dung của cuốn tiểu thuyết, chỉ mơ hồ nhớ được vài chi tiết quan trọng cùng với tên của nhân vật chính.
Trong số đó điều khiến Tô Tửu ấn tượng nhất là Bạch Kiêu sẽ bước vào lần phân hoá thứ hai vào năm học đầu tiên.
Từ một Alpha có gen cấp S phân hoá trở thành một Omega cấp hai.
Ở thế giới ABO, mặc dù hiếm gặp mấy trường hợp như thế này nhưng không phải là không có, đa số là Beta phân hoá hai lần thành Alpha hoặc Omega.
Về phần trường hợp Alpha phân hoá thành Omega quả thực rất hiếm thấy.
Về phần lý thuyết mà nói, Alpha và Omega có cấp độ gen càng cao thì khả năng phân hoá lần hai càng thấp, gần như là bằng không.
Một điều hiếm như này có thể xảy ra trên người của Bạch Kiêu.
Hơn nữa, cậu ấy chẳng những phân hóa lần thứ hai còn tăng lên tận hai cấp, trở thành đệ nhất Omega 3S ở Trung Quốc.
Tô Tửu mơ hồ nhớ rằng, vào lần phân hóa lần thứ hai của Bạch Kiêu, không thể chịu đựng được cơn cao trào bất thình lình này mà bị tình địch Tà Kha của mình cắn một cái trong buồng vệ sinh.
Vì chuyện này mà hai người ngoài mặt hễ gặp nhau là như nước với lửa, đánh nhau chí chóe nhưng sau lưng lại âm thầm ở bên nhau.
Trong sách còn có Tô Tửu, bối cảnh của hắn là một bia đỡ đạn yếu đuối.
Trước khi Bạch Kiêu biến thành O, cậu ta yêu Bạch Kiêu đến điên cuồng và cấm anh ta không được kết bạn với bất kì Omega nào khác ngoài mình.
Sau khi Bạch Kiêu biến thành O, cậu ta bị ám ảnh sau khi phát hiện ra mối quan hệ giữa Bạch Kiêu và Tà Kha.
Cậu ta bị kích thích, muốn phá hủy tuyến thể của Bạch Kiêu làm cho hắn trở thành một Omega không thể động dục được.
Có thể tưởng tượng được, Tô Tửu ở trong nguyên tác đương nhiên là không có kết cục tốt đẹp gì, cuối cùng còn vì tội cố ý gây thương tích mà phải ngồi tù.
Tô Tửu xuyên không đến đây từ khi còn nằm trong bụng mẹ.
Thứ nhất, cậu không hề có hứng thú với Bạch Kiêu mặc dù đã cùng đối phương cùng nhau lớn lên.Thứ hai, cậu không quan tâm đến việc phá vỡ mỗi hôn sự này, vì cậu cũng không có ý định tham gia vào tình tiết của cuốn tiểu thuyết này.
Không biết có phải là do tâm lý của cậu bị ảnh hưởng không, nhưng sau khi Tô Tửu phân hóa thành Omega, mùi pheromone không phải là hương bạc hà như trong nguyên tác mà chính là hương sầu riêng mà Bạch Kiêu ghét nhất.
Vì lí do này, ngoài vòng tay ức chế phải được đeo hàng ngày, Tô Tửu còn phải dán miếng ức chế lên tuyến thể trên cổ.
Tuy nhiên, hóa ra ngay cả khi được trang bị đầy đủ như thế, mùi Pheromone nhẹ tiết ra từ tuyến thể cũng không thể thoát được khỏi mũi của Bạch Kiêu.
Nếu không vừa nãy Bạch Kiêu trốn cái gì?.
Với tâm tư muốn trêu chọc đối phương, Tô Tửu xé miếng dán Pheromone ra, hướng tới phía Bạch Kiêu.
Cậu đặt tay lên đùi của Bạch Kiêu, hiển nhiên cảm thấy bắp thịt dưới lòng bàn tay trở lên cứng ngắt.
Bên tai vang lên một tiếng quát nhẹ: "Tô Tửu."
Tô Tửu cong môi cười, thân trên hơi nghiêng, nghiêng đầu, từ dưới lên trên nhìn chằm chằm Bạch Kiêu với đôi mắt đen láy.
Mùi pheromone hương sầu riêng thoang thoảng truyền ra từ cổ, đập vào mặt Bạch Kiêu làm hắn cứng đờ.
"Pheromone mùi sầu riêng đó, cậu có thích không?"
Bạch Kiêu còn chưa kịp trả lời, Tô Tửu liền chạm vào cổ hắn, nửa trêu chọc nói: "Cậu đỏ mặt,coi như là thích."
Nói xong, cậu lại đi tới bên cạnh Bạch Kiêu.
Đôi môi hồng nhuận kề sát vành tai của Bach Kiêu, khẽ thở dốc nói:"Tớ rất ngọt đó, cậu có muốn nếm thử không?."
Dường như tức giận, mặt Bạch Kiêu lập tức đỏ bừng, đến cả mắt thường cũng có thể thấy.
Tô Tửu cho rằng mình đã trêu chọc quá đáng, vội vàng buông cổ, muốn lui lại nhưng lại bị Bạch Kiêu nắm lấy cổ tay.
Hai cánh tay dường như gắt gao ôm lấy cậu, không để cho Tô Tửu rời đi một tí nào.
"Tô, Tửu!"
Bạch Kiêu gắn từng chữ,nghiến răng nghiến lợi:" Là cậu muốn.".