Tô Tửu cảm thấy cực kì khó chịu, không khỏi khóc nấc lên: "Tiểu Bạch, tớ, tớ khó chịu, tớ khó chịu..."
Dường như toàn thân máu nóng bỏng, tuyến thể sau gáy tựa hồ như núi lửa sắp phun trào.
Cậu bắt đầu xé toạc bộ đồng phục học sinh của mình một cách vô thức, với hy vọng làm giảm bớt sức nóng của làn da, nhưng hoàn toàn vô ích.
Thấy có gì đó không ổn, Bạch kiêu lấy hộp thuốc ức chế ra, nhìn kĩ một chút.
Sau khi phát hiện ra rằng những viên thuốc ức chế này đã hết hạn sử dụng, nhất thời nghĩ mà sợ
Trong trường hợp anh không ở cùng cậu vào đêm hôm qua.
Điều gì sẽ xảy ra nếu Tô Tửu rơi vào kì phát tình mà anh không hề hay biết.
Vạn nhất nếu Pheromone của Tô Tửu trong thời kì phát tình thu hút những Alpha có bụng dạ khó lường khác...
Bạch Kiêu không dám nghĩ nhiều, lại lên lục soát phòng ngủ của Tô Tửu, nhưng lại không tìm được thuốc ức chế còn hạn sử dụng.
Tô Tửu làm sao biết sau lưng Bạch Kiêu đang sợ hãi cái gì?
Sự tỉnh táo của cậu đã sụp đổ thành một đường thẳng do chu kì phát tình hỗn loạn.
Ngay tại đây cậu cho rằng mình sẽ không thể phản kháng được, đang tính để cho Bạch Kiêu cắn một ngụm vào thời điểm này, liền cảm thấy một bàn tay lành lạnh nâng môi cậu lên, sau đó chất lỏng mát lạnh tràn vào.
Theo thân thể hấp thu chất lỏng, Nhiệt độ trên người của Tô Tửu dần dần giảm bớt, sắc mặt cũng dần dần bình tĩnh trở lại, không bao lâu sau liền chìm vào giấc ngủ say.
Bạch Kiêu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cúi người đem Tô Tửu đặt ở trên giường phòng ngủ.
Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ yên bình của Tô Tửu, và tự nói với mình: "Một chút cũng không hiểu rõ bản thân như thế nào, có ai rắc rối như cậu không?"
Đợi kì phát tình của Tô Tửu biến mất hoàn toàn.
Bạch Kiêu lo lắng khi để cậu ở nhà một mình, nên đã gọi điện cho giáo viên xin nghỉ phép và ở lại đây chăm sóc.
Tô Tửu ngủ đến khi mặt trời mọc, khi tỉnh lại, thân thể đã hoàn toàn bình phục.
Cậu xoa xoa cái bụng phẳng lì, đi dép lê rời khỏi phòng ngủ:"Tiểu Bạch, cậu gọi đồ ăn đến đi,tớ muốn ăn...."
Đang nói giữa chừng, âm thanh của Tô Tửu đột nhiên ngừng lại,
Cậu chạy lon ton đến phòng khách, ngồi xổm nửa người trước mặt người phụ nữ đến thăm, bối rối hỏi: "Dì Lâm, sao dì lại tới đây?"
Dì Lâm mà Tô Tửu nói đến là mẹ của Bạch Kiêu, một Omega nữ, Lâm Hữu Thục.
Lâm Hữu Thục và mẹ của Tô Tửu là bạn thân chơi với nhau từ khi còn nhỏ, họ có mối quan hệ rất thân thiết.
Sau khi mỗi người sinh được một bé trai, họ nhận là con nuôi.
Khi còn nhỏ, Tô Tửu gọi 'mẹ nuôi' trước rồi 'mẹ nuôi' sau.
Nhưng khi lớn lên, cậu càng dè dặt hơn.
Hơn nữa Lâm Hữu Thục bận rộn công việc.
Tô Tửu không thể thường xuyên gặp mặt.
Cho nên gọi nàng là 'Mẹ nuôi' lại cảm thấy xấu hổ.
Nhưng Lâm Hữu Thục không hài lòng lắm với cách gọi này, giả vờ tức giận:"Gọi dì Lâm cái gì? Kêu Mẹ."
Tô Tửu cùng nàng cười làm nũng, bổ sung một chữ: "Mẹ nuôi"
Lâm Hữu Thục xoa đầu cậu:"Đứa nhỏ này, càng ngày càng lớn.
Dù sao sớm hay muộn cũng sẽ gả vào nhà chúng ta, sớm gọi mẹ là 'mẹ' thì có gì sai?"
Tô Tửu thè lưỡi với Lâm Hữu Thục.
Cũng không thể nói cậu với Bạch Kiêu sẽ không thành đôi được, chỉ có thể uyển chuyển nói:"Này không phải, cũng không biết tương lai về sau phát sinh chuyện gì thì chưa biết được?"
Lâm Hữu Thục ngay lập tức cau mày, nói với Bạch Kiêu đang ngồi đối diện: "Con không có bắt nạt Tô Tô đấy chứ?.Nếu không, sao thằng bé có thể nói những lời như vậy?.Hay là con bị một số hồ ly tinh bên ngoài dụ dỗ? Con nhìn Tô Tô của chúng ta đẹp như vậy, con còn điều gì không hài lòng nữa sao?"
Bạch Kiêu không hiểu gì thì bị mắng:"...."
Anh nhàn nhạt liếc nhìn Tô Tửu một cái, mím môi nói: "Con không có."
Dừng một chút, anh dời tầm mắt đi, lại nói: "Con đã nói bao nhiêu lần rồi, con sẽ cưới Tô Tô."
Âm thanh hơi yếu đi, nhưng đủ để cho hai người nghe được.
Vẻ mặt tức giận của Lâm Hữu Thục lập tức tiêu tan, cô lại trở nên dịu dàng và hòa nhã.
"Tô Tô, con có nghe thấy không, thằng bé nói chỉ thích một mình con, chỉ cưới một mình con thôi."
Tô Tửu: "..."
Cậu không hiểu tại sao Lâm Hữu Thục lại dịch câu"Sẽ lấy cậu ấy" của Bạch Kiêu thành"Bạch Kiêu thích cậu."?
Rõ ràng là vì có mẹ cậu ấy ở đây lên Bạch Kiêu mới nói ra những lời như vậy mà!
Bất quá Tô Tửu cũng không dám nhiều lời, nói nhiều sẽ không tốt.
Anh tự ý thức được rằng mình là một người đàn ông chuyên làm "Lí do" cho ai đó, quyết tâm đóng vai thân phận vị hôn thê pháo hôi trước khi Bạch Kiêu chính thức cùng Tạ Kha ở bên nhau.
Không quậy quá lung tung tránh gây phiền phức cho đối phương.
Rất may, Lâm Hữu Thục không dây dưa nhiều vào đề tài này, hỏi lại một lần nữa: "Mẹ lần này tới vì nghe Tiểu Kiêu nói con xảy ra chuyện, con uống phải thuốc ức chế hết hạn.
May mắn trong cặp sách của Tiểu Kiêu có để sẵn thuốc ức chế dự phòng.
Nhưng mẹ vẫn lo lắng rằng có thể có một số phản ứng bất lợi, vì vậy mẹ đã mời bác sĩ đến xem.
Tô Tửu cuối cùng cũng biết vì sao hộp ức chế đầu tiên không có tác dụng, hóa ra thuốc ức chế dự phòng ở nhà đã hết hạn sử dụng.
"Bác sĩ nói gì thế?"
"Bác sĩ nói không sao, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt."
Trên thực tế,lời nói của bác sĩ vốn là:"Nói chung, thuốc ức chế hết hạn một tuần hẳn cũng có tác dụng, chỉ có thể nói Pheromone của Alpha cấp S quá mạnh.
Kiến nghị lần sau nếu có gặp các tình huống tương tự này trong tương lai, một chất ức chế nếu nó không có tác dụng, thì lấy hai viên.
Bên cạnh đó, quan trọng nhất vẫn là từ đầu nguồn ngăn chặn loại khả năng này, cho nên---- "
Bác sĩ ấn bả vai Bạch Kiêu, nghiêm túc nói: "Chú ý tới Pheromone của cháu, Pheromone của Alpha cấp S rất mạnh, cho nên không thể dùng lẽ thường đối xử với bọn họ được.
Phải biết rằng mức độ gen Omega của thằng bé vừa vặn đạt đến B, chống lại không được liền bị tin tức tố của cháu ăn mòn."
Bác sĩ lo lắng như vậy là bình thường.
Tất cả Alpha sẽ có ý thức đặc biệt mạnh mẽ về lãnh thổ đối với Omega mà họ yêu thích.
Đối với một Omega cụ thể, Pheromone của Alpha sẽ được tạo ra một cách tự nhiên, do đó thúc đẩy sự bùng nổ của Omega.
Theo cách nói của người thường, hành vi trong tiềm thức của Alpha tương tự như hành vi của một con công đực xòe đuôi, cố gắng bằng mọi cách để thu hút con công cái mà nó thích.
Nhưng những chuyện này không cần nói cho Tô Cửu.
Thấy Tô Tửu yên tâm, Lâm Hữu Thục bắt đầu nói:"Mẹ định đưa con trở về nhà của Bạch gia, mẹ thực sự lo lắng cho con khi ở đây một mình."
Tô Tửu lắc đầu:"Không cần đâu dì Lâm, một mình con không sao."
Cậu giơ tay:"Con thề, con sẽ không lừa dì."
Lâm Hữu Thục cau mày: "Con ở một mình sẽ không tốt đâu, con thậm chí còn không biết được thuốc ức chế của mình đã hết hạn?.Lần này, may mà có Tiểu Kiêu ở bên cạnh con nên mới không có việc gì xảy ra.
Còn con thì sao? Con còn chưa phân hóa được bao lâu, Pheromone còn chưa hoàn toàn ổn định còn nghĩ tới muốn sống một mình?."
Thở dài, Lâm Hữu Thục nghiêm túc nói: "Mẹ của con đã giao con cho ta trước khi bà qua đời, ta không thể phụ lòng tin của bà ấy được."
Khi Tô Tửu còn nhỏ, cha mẹ cậu đã qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ.
Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Mẹ Tô đã gửi cho Lâm Hữu Thục một tin nhắn, cầu xin bà hãy chăm sóc Tô Tửu trước khi cậu trưởng thành.
Đương nhiên, Lâm Hữu Thục sẽ không từ chối yêu cầu của người bạn trên giường bệnh.
Vì vậy, một nửa tuổi thơ của Tô Tửu đều trải qua trong Bạch gia.
Nhưng Tô Tửu dù sao cũng không phải là một đứa trẻ thực sự, bên trọng cậu có tâm hồn của một người trưởng thành.
Cậu không thể luôn chấp nhận lòng tốt của người nhà họ Bạch một cách vô điều kiện như vậy được, vì vậy cậu đã sớm bàn bạc với cha mẹ Bạch chuyển ra ở riêng khi cậu mới học Cao Trung.
Lâm Hữu Thục không thể giữ lại Tô Tửu, đành phải đáp ứng cậu, khi cậu học Cao Trung sẽ dọn đi.
Nhưng mới chuyển đi được vài ngày.
Tô Tửu đã xảy ra truyện.
Lâm Hữu Thục luôn coi Tô Tửu như là con ruột của mình, sau khi biết được chuyện này, làm sao có thể yên tâm đây?.
Bộ dạng cô không khỏi trở nên nghiêm túc, hiển nhiên không phải là bộ dạng dễ bị lừa.
Biết Lâm Hữu Thục lo lắng cho mình, Tô Tửu không khỏi ấm áp trong lòng.
Nhưng cậu vẫn từ chối và nói: "Dì Lâm à, thực sự không cần thiết đâu, con có thể tự mình làm được.
Lần này chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi, sẽ không có lần sau nữa đâu!"
Nhìn thấy vẻ mặt không đồng ý của Lâm Hữu Thục, Tô Tửu chủ động nắm lấy tay cô:"Mẹ nuôi, thực sự không có lần sau đâu, mẹ đừng lo lắng.
Dù sao đây cũng là nơi con sinh ra, hầu như tất cả di vật và ký ức của cha mẹ con đều nằm trong căn nhà này.
Cho nên mẹ nuôi à, người để con ở lại đi."
Lâm Hữu Thục do dự.
Như lời Tô Tửu nói, ngôi nhà này là nơi cha mẹ thằng bé để lại cho nó nhiều kỷ niệm nhất.
Tô Tửu muốn sống ở đây, vì nhớ cha mẹ cũng là điều dễ hiểu.
Lâm Hữu Thục đành thỏa hiệp:"Quên đi, nếu con cứ khăng khăng ở lại đây, mẹ cũng sẽ không nhiều lời.Hơn nữa, nó gần với trường học hơn Bạch gia, đi đến trường rất thuận tiện.
Chỉ là..."
Tô Tửu hỏi:"Chỉ là cái gì ạ?"
Lâm Hữu Thục nói: "Cuối tuần con nhất định phải trở lại Bạch gia."
Tô Tửu vội gật đầu.
Lâm Hữu Thục lại nói:"Con cho Tiểu Kiêu dọn lại đây sống cùng con."
Nói xong, Tô Tửu cúi đầu xuống, cùng Bạch Kiêu nháy mắt mấy cái.
Thấy cảnh này, khoé miệng Bạch Kiêu hơi nhếch lên, rất nhanh lại đè xuống.
Nhìn bề ngoài, có vẻ như quyết định này thập phần không sao cả.
Tô Tửu không phản đối việc Bạch Kiêu sống trong nhà cậu ấy.
Trên thực tế, sau khi khai giảng Cao Trung.
Trừ ngày đầu tiên Bạch Kiêu quay trở về Bạch gia ra thì mỗi ngày Bạch Kiêu đều đến nhà cậu để giao bài tập cho cậu.
Khiến cho Tô Tửu mỗi lần gặp Bạch Kiêu là liền đau đầu.
Nhưng Tô Tửu vẫn còn có một nghi vấn:"Cậu là Alpha, làm sao có thuốc ức chế của Omega?"
Chẳng lẽ Bạch Kiêu phát hiện ra thân thể có gì đó không ổn lên chuẩn bị thuốc ức chế Omega phòng trường hợp khẩn cấp?.
Chính là không nên nha!
Trong tiểu thuyết, lần phân hoá thứ hai của Bạch Kiêu là đột ngột, không hề có dấu hiệu báo trước nào!.
Hay là Bạch Kiêu đã sớm phân hóa thành Omega?
Trí tưởng tượng của Tô Tửu liền bị Lâm Hữu Thục cắt ngang.
"Alpha luôn giữ trong mình thuốc ức chế cũng không có gì lạ, Omega mới phân hóa trong thời gian ngắn dễ bị kích thích tố của Alpha ảnh hưởng, nếu xui xẻo gặp ngay một Alpha cấp cao không đeo vòng ức chế, khả năng sẽ có chuyện xảy ra."
Khi nói xong những điều này, Cô Lâm liếc nhìn Bạch Kiêu một cách tán thưởng, cười nói:"Cũng nhờ Tiểu Kiêu nhà chúng ta là một quân tử chính trực, vì vậy Tô Tô mới không bị đánh dấu.
Tô Tửu gật đầu đồng ý.
Trong lòng cậu lại nghĩ rằng: Bạch Kiêu mà dám cắn Pheromone hương sầu riêng của cậu mới làm lạ.
Lâm Hữu Thục dường như nhìn thấu suy nghĩ nhỏ của Tô Tửu, liền lắc đầu.
Cô ấy ngừng nói, thay vào đó là kể về cuộc sống sinh viên trước kia của mình.
"Ta nhớ rõ hồi mới phân hoá thành Omega, cha nuôi của con thường chuẩn bị thuốc ức chế trước, đề phòng xảy ra chuyện gì.
Đến phiên con, để Tiểu Bạch ở bên cạnh con ta sẽ yên tâm hơn.
Chờ mấy tháng nữa, sau khi các tuyến thể của con phát triển đầy đủ, mẹ sẽ không cần phải lo lắng nhiều."
Tô Tửu cho rằng mình đã hiểu:" Là mẹ nuôi chuẩn bị thuốc ức chế đưa cho Tiểu Bạch sao?"
Cả mẹ và con trai đều trả lời câu hỏi cùng một lúc.
Lâm Hữu Thục:"Không có~"
Bạch Kiêu:" Ừ!"
Cùng một câu hỏi, nhưng câu trả lời khác nhau.
Đôi mắt hơi khó hiểu của Tô Tửu dừng lại giữa hai mẹ con.
Bạch Kiêu đỏ mặt, nhịn không được lại mở miệng lần nữa,kiên trì nói:"Thuốc ức chế không phải do tớ chuẩn bị! Mẹ tớ đưa cho!"
Lâm Hữu Thục lần này lại không phá đám.
Cô liếc nhìn đôi tai đỏ ửng của Bạch Kiêu, khẽ cười: "Ồ, Tiểu Kiêu lại ngại ngùng rồi~"
Bạch Kiêu đỏ mặt phản bác: "Con không ngại ngùng!."
Tô Tửu nhìn chằm chằm Bạch Kiêu đang một hồi đỏ mặt, nghĩ tới cái gì đột nhiên cười lên.
Cậu cười to đến nỗi khiến Bạch Kiêu và Lâm Hữu Thục bối rối.
Bạch Kiêu vẫn là nhịn không được, khô khan hỏi: "Cậu cười cái gì? Có chuyện gì buồn cười sao?"
Bạch Kiêu không hỏi thì cũng không sao
Hỏi xong, Tô Tửu lại cười đến đau bụng.
Bạch Kiêu theo bản năng cảm thấy Tô Cửu là đang cười mình, liền hỏi lại: "Cậu cười cái gì?"
Tô Tửu đang cười cái gì?
Cậu chỉ là đột nhiên nghĩ đến, Bạch Kiêu chuẩn bị trước thuốc ức chế Omega trước giống như mấy nam sinh trong truyền thuyết bị phát hiện mang theo băng vệ sinh mà thôi.
Cậu tuy rằng biết suy nghĩ này rất buồn cười nhưng thật sự không chịu nổi khi nhìn thấy Bạch Kiêu thẹn thùng!.
Nghĩ đến đây, Tô Tửu lại không nhịn được cười.
Nhưng cậu không dám nói cho Bạch Kiêu chân tướng, chỉ có thể cùng Bạch Kiêu vừa cười vừa xua tay.
Cuối cùng cười đủ rồi, Tô Cửu lau đi nước mắt trên khóe mắt, chuyển chủ đề: "Mẹ nuôi, con nghe lời mẹ, cho Tiểu Bạch ở lại đây cũng được."
Lâm Hữu Thục rất hài lòng với câu trả lời này của Tô Tửu.
Cô tới đây vốn dĩ cũng không trông cậy gì vào việc khuyên Tô Tửu trở lại Bạch Gia, mục đích thật sự của cô là giúp cho đứa con trai da mặt mỏng nhà mình tìm được lí do sống trong nhà của Tô Tô.
Nếu không, người như Bạch Kiêu đầu óc không nhanh nhạy, chỉ có thể dựa vào phương pháp ngu xuẩn là"giao bài tập cho Tô Tửu" để tiếp cận người ta.
Phương pháp này làm sao mà hiệu quả được?.
Bị Bạch Kiêu thúc giục làm bài tập mỗi ngày, Tô Tửu hễ nhìn thấy Bạch Kiêu là liền đau đầu!
Thấy con trai thực sự chẳng đáng tin cậy gì, Lâm Hữu Thục không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc đến đây để giúp con trai của mình một phen.
Trước mắt xem ra, chuyến đi này thực sự không vô ích.
Sau khi đạt được mục đích, Lâm Hữu Thục không muốn ở lại ăn trưa, vì vậy đã sớm rời đi.
Nhìn thấy Lâm Hữu Thục đi, đã gần mười hai giờ.
Tô Tửu do dự vài giây giữa đi gọi đồ ăn bên ngoài hay là tự nấu, cuối cùng quyết định ra ngoài ăn.
Sau bữa trưa, cậu có thể đi qua siêu thị và tích trữ một số thuốc ức chế.
Hôm nay xảy ra chuyện đáng xấu hổ như này là đủ rồi, không thể có lần thứ hai
Tô Tửu vừa trải qua thời kì phát tình, Bạch Kiêu lo lắng cậu đi một mình lên cùng cậu ra ngoài, sau bữa trưa sẽ cùng nhau đi siêu thị.
Dạo sang khu trái cây trong siêu thị, trùng hợp là sầu riêng đang giảm giá đặc biệt.
Sầu riêng lớn nhỏ chất thành đống, ở xa đã ngửi thấy mùi sầu riêng béo ngậy ngọt ngào.
Xem xét thấy Bạch Kiêu không thích mùi sầu riêng, Tô Tửu quyết định trực tiếp bỏ qua nó.
Ai biết Bạch Kiêu đi trước cậu một bước, đi thẳng về phía khu sầu riêng.
Tô Tửu sửng sốt một chút, vội vàng đi theo.
"Cậu ngửi được mùi của sầu riêng à."
Bạch Kiêu cảm thấy khó chịu vì mùi sầu riêng vây quanh ở khắp người, nhưng anh vẫn nói: "Không chỉ chịu được thôi đâu, tớ còn tính là sẽ ăn nữa cơ!"
Thấy vẻ mặt của anh, Tô Tửu biết lúc này anh không được khỏe, vội vàng kéo cánh tay anh: "Đừng nha! Sầu riêng không ngon, cậu đừng ăn."
Bạch Kiêu không hề động tâm, vẫn kiên trì nói: "Tớ muốn ăn! Hôm nay tớ nhất định sẽ cho cậu thấy được tớ ăn được một quả sầu riêng hoàn chỉnh cho mà xem!"
Bạch Kiêu nói được là làm được, cậu ấy thực sự đã chịu đựng được sự khó chịu của mình với sầu riêng, mua một quả sầu riêng lớn nhất trong nháy mắt.
Sau khi nhờ nhân viên siêu thị bóc vỏ sầu riêng, anh tìm một chỗ ngồi ở khu vực nghỉ ngơi với một hộp sầu riêng.
Tâm lý huấn luyện chưa xong, sau khi đeo găng tay với ni lông trong suốt, anh nhét quả sầu riêng vào miệng, cắn một miếng, là cả một miếng to đùng.
Chỉ là biểu cảm trên mặt anh khi ăn sầu riêng thật sự không được tốt lắm, mang theo vẻ chua xót và căm hận.
Tô Cửu nhìn một hồi, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy trong lòng đau xót.
Nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều về nguồn gốc của cơn 'đau xót' ngắn ngủi này, định đoạt lấy hộp sầu riêng từ trong tay Bạch Kiêu, để cho anh sớm một chút kết thúc 'tự ngược đãi' mình.
Nhưng tay Tô Tửu còn chưa chạm đến sầu riêng, Bạch Kiêu đã hất tay cậu ra, ôm sầu riêng trong ngực ngồi xuống một hướng khác, tiếp tục ăn một cách cay đắng.
Tô Tửu lại cố gắng một lần nữa, kết quả lần này lại bị anh chụp lấy bàn tay.
Tô Tửu không thể hiểu được:"Không đúng, cậu đột nhiên bị làm sao vậy? Không phải bởi vì chuyện lúc sáng mà cảm thấy có lỗi với tớ, cho nên mới làm như vậy chứ?"
Bạch Kiêu rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn Tô Tửu: "Không phải, chỉ là đột nhiên muốn ăn sầu riêng."
Khóe miệng Tô Tửu giật một cái: "Cậu thử nhìn xem biểu tình lúc này của cậu xem nào."
Thật sự muốn ăn, ăn đến tái nhợt sao?
Bạch Kiêu vẫn là cự tuyệt: "Đây là của tớ, tớ muốn chính mình ăn hết! Nếu cậu muốn ăn thì tự đi mà mua đi."
Tô Tửu nóng nảy.
Tô Tửu thật sự nổi giận luôn rồi.
"Cậu muốn ăn bao nhiêu thì kệ cậu! Tớ mặc kệ cậu luôn! Tí nữa cho dù cậu có khó chịu muốn nôn, cũng đừng có mà nhờ tớ giúp!"
Cái tốt không linh cái xấu linh.
Buổi trưa, Bạch Kiêu ăn bao nhiêu là sầu riêng, buổi chiều nôn ra bấy nhiêu sầu riêng, thậm chí buổi trưa ăn cơm cũng nôn ra.
Người thì vẫn đóng cọc trong buồng vệ sinh, hướng về phía bồn cầu nôn thốc nôn tháo.
Tuy rằng Tô Cửu nói là không thèm để ý Bạch Kiêu, nhưng cậu thật sự không thể không để ý tới anh.
Cậu vội vàng chạy đến hiệu thuốc gần đó mua thuốc mang về, nhìn Bạch Kiêu uống.
Cần có thời gian để thuốc phát huy tác dụng.
Trước đó, Bạch Kiêu còn ở trong phòng tắm, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ
Tô Tửu nhớ lại thời điểm mùng một hôm đó, bộ dạng của Bạch Kiêu giống cậu nôn vào bồn cầu khi ở nhà.
Lúc đó cậu đang nôn mửa, Bạch Kiêu đứng quan sát bên ngoài.
Lần này Bạch Kiêu nôn mửa, cậu đứng quan sát bên ngoài.
Trong lúc nhất thời, cậu ở bên ngoài toilet sững sờ, sắc mặt trở nên thất thần.
Cho dù Tô Tửu cũng không biết chính mình đang thất thần cái gì.
Vẫn là âm thanh của Bạch Kiêu đánh thức Tô Tửu.
Thanh âm của anh có chút yếu ớt, nhưng vẫn cố an ủi Tô Tửu với vẻ mặt buồn bực: "Yên tâm, tớ không sao."
Tô Tửu ngẩn người quay đầu lại, nhìn thấy Bạch Kiêu sắc mặt tái nhợt, vội vàng đỡ anh ngồi xuống khu nghỉ ngơi một lần nữa.
Sau khi xác nhận đối phương thực sự không sao, cậu liền búng vào trán anh một cái vừa tức giận vừa thích thú.
"Không cho cậu ăn thì cậu đừng có ăn.
Cậu thì giỏi rồi.
Rõ ràng cậu không chịu nổi được sầu riêng, tính thể hiện cho ai xem chứ?"
Bạch Kiêu trầm mặc không nói.
Qua hồi lâu, mới nói:"Tớ ăn nhiều quá, bụng hư rồi, cũng không phải bởi vì không chịu được sầu riêng."
Tô Cửu trừng mắt: "Trước đã nói không chịu nổi thì đừng có ăn rồi cơ mà? Biết mình ăn rõ nhiều nhưng vẫn cố ăn? Cậu bị ngốc à?"
"Tôi không ngốc, chỉ muốn chứng minh cho cậu thấy thôi."
Anh nghiêng đầu, dưới mái tóc đen bao phủ lỗ tai ửng đỏ, thanh âm thậm chí còn trầm thấp gần như không thể nghe thấy: "Tớ chịu được pheromone của cậu."
"Chứng minh cái gì?" Tô Tửu hỏi.
Âm thanh của Bạch Kiêu quá nhỏ, cậu không nghe thấy được.
Bạch Kiêu lại ngẩng đầu lên.
Dưới ánh mắt dò hỏi của Tô Tửu, anh nói: "Không có gì."
Chờ một hồi, anh đột nhiên gọi tên Tô Tửu: "Tô Tửu."
Tô Tửu nghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy? Lại cảm thấy khó chịu sao?"
Bạch Kiêu dùng đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm đối phương, nhếch môi, lạnh lùng nói: "Quên đi, đồ ngốc!"
Tô Cửu: "...?"
Tô Cửu cảm thấy khó hiểu.
Cậu ngoài mặt không thể hiện nhưng trong lòng lại phun tào:Tâm của Omega như một cây kim dưới đáy biển, cố nhân thành không khinh ta!
Bạch Kiêu sắp phân hóa hay chưa phân hoá thì đều như nhau..