Chung Nhất Nặc tựa hồ như đã chịu nghe lời cảnh báo của Tô Tửu, sụt sịt cái mũi, quả nhiên ngừng khóc.
Cậu ta lại lặng lẽ thu mình vào trong góc, quay lưng lại, chỉ để lại cho Tô Tửu một cái gáy.
Sau khi lỗ tai của Tô Tửu được thanh tịnh, cậu cũng không quan tâm đến Omega tội nghiệp đang co ro ở trong góc nữa.
Nhìn thời gian, còn hơn 20 phút nữa mới tan học
Tô Tửu đã sớm quen ồn ào, làm sao có thể chịu đứng yên ngoài cửa trong hơn hai mươi phút được.
Cậu không chút nghĩ ngợi liền chuẩn bị đi vòng quanh khuôn viên trường để giết thời gian.
Mới cất bước, liền nghe thấy Chung Nhất Nặc phía sau nói: "Lão sư bắt cậu đứng phạt, sao cậu có thể tự tiện rời đi được?."
Nghe thấy giọng nói, hẳn là vẫn còn khóc, có lẽ cậu ta vẫn chưa bình phục sau tiếng nức nở vừa rồi.
Tô Tửu phớt lờ Chung Nhất Nặc,đi về phía cổng tòa nhà giảng dạy.
Nhưng có tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, sau đó là tiếng gõ cửa nhẹ.
Tô Tửu cảm thấy có điều gì đó không ổn lên liền xoay người lại,thì thấy Chung Nhất Nặc từ trong góc đi ra, gõ cửa lớp một ban hai.
Lớp một ban hai là lớp của Tô Tửu mà không phải lớp một ban một của Chung Nhất Nặc.
Chung Nhất Nặc đây là muốn mách lẻo.
Tô Tửu tim đập trong nháy mắt tăng nhanh, hai ba bước liền chạy trở lại cửa phòng học, mở sách tiếng Anh ra, cúi đầu nghiêm túc học bài.
Gần như ngay lúc cậu đứng vững, Triệu Ngọc Lam mở cửa phòng học ra.
Trên khuôn mặt tròn trịa của anh vẫn còn cười tủm tỉm, hỏi: "Là tiểu Nặc sao, có chuyện gì vậy?"
Chung Nhất Nặc hít một hơi, đang định cáo trạng Tô Tửu, liền nghe thấy tiếng Tô Tửu ở bên cạnh nhẹ nhàng ho hai tiếng.
Cùng lúc đó, anh nhận được một cái 'ánh mắt' cảnh cáo của Tô Tửu
Chung Nhất Nặc:"..."
Anh nghĩ về trải nghiệm tồi tệ xảy ra trong hai ngày qua, rốt cuộc cũng không đem sự tình của Tô Tửu nói ra.
Nhưng anh không phải là một đứa trẻ biết nói dối, trực tiếp đứng ngơ ngác,nhấp môi không nói một lời.
Tựa hồ như cảm thấy xấu hổ, khuôn mặt trắng trẻo của anh hơi ửng hồng.
Triệu Ngọc Lam có kinh nghiệm mười mấy năm làm chủ nhiệm lớp, chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn ra Tô Tửu và Chung Nhất Nặc có gì đó không ổn rồi
Vì vậy hắn ôn nhu cười nói: "Ta còn đang trong giờ, nếu có gì thắc mắc, tan học chúng ta nói chuyện được không?"
Chung Nhất Nặc như trút được gánh nặng, vội vàng gật đầu.
Sắc mặt lại càng đỏ.
Trong giây tiếp theo, Triệu Ngọc Lam liền đóng cửa phòng học lại.
Ngay khi Tô Tửu đang định thở phào nhẹ nhõm, định tỏ ra"hung dữ" với Chung Nhất Nặc, người đã ở trước mặt cậu đưa ra lời cáo trạng thì cánh cửa lớp lại mở ra.
Vẫn là Triệu Ngọc Lam.
Thầy cười nhắc nhở:"Ồ, thầy quên nhắc nhở cậu học sinh Trung nhị của chúng ta, em cầm nhầm sách tiếng Anh rồi"
Tô Tửu vội vàng cúi đầu đọc sách, xác định sách tiếng Anh không bị lật ngược, ngực lập tức thẳng tắp, mặt một bộ dáng ' Em chẳng biết thầy đang nói cái gì cả'.
Không ngờ, cậu còn chưa kịp buông lòng, đã nghe thấy Triệu Ngọc Lam nói: "Bây giờ thầy đang dạy quyển (thứ nhất) tiếng Anh lớp một, thứ em cầm trên tay chính là quyển (thứ hai) của học sinh cuối cấp."
Tô Cửu: "..."
Cậu vội gấp sách lại, lúc này mới phát hiện ra là mình cầm nhầm sách thật.
Một lần nữa, cả lớp cười phá lên.
Triệu Ngọc Lam cũng không nhịn được cười, nói đùa: "Quả nhiên là một anh hùng nhỏ vắt óc vì tương lai thế giới, học lực của em có vẻ khá hơn người khác.
Nếu em đã cố gắng học tập như thế nên bài tập hôm nay của em sẽ phải chép hết bài tập Tiếng Anh cuối cấp và chép lại tất cả các bài tập trong tập 1.
Nếu em không thể hoàn thành xong, chú Bạch của em sẽ phải đến tìm em.
Tô Tửu:"..."
Cậu giơ chân chó lên thề: "Thầy, thầy vất vả rồi nha, không phải chỉ là chép bài thôi sao? Em nhất định sẽ chép cho thầy ngay ngắn!"
Nhìn thấy cảnh này, cả lớp lần thứ ba cười phá lên.
Triệu Ngọc Lam hài lòng gật đầu:"Đừng có láu cá như thế, thầy lại không nhìn ra mấy trò con bò của em".
Nói xong, thầy lại đóng cửa lại, để lại Tô Tửu với vẻ mặt ủ rũ,tại chỗ hoài nghi về nhân sinh.
Nhắc mới nhớ, trong số rất nhiều các giáo viên, Tô Tửu không sợ bất cứ ai, ngoại trừ Triệu Ngọc Lam.
Ngay cả những bài tập về nhà khác một chữ không viết cũng được, nhưng bài tập tiếng Anh nhất định phải được viết hoàn chỉnh
Nhưng nghiêm túc mà nói, Tô Tửu không phải là sợ Triệu Ngọc Lam.
Triệu Ngọc Lam là bạn của Bạch Cảnh Mậu, là chú của Bạch Kiêu, cả hai thường gặp mặt nhau một cách hết sức bí mật.
Tô Tửu lớn lên cùng Bạch Kiêu, vì vậy cậu cũng gọi Bạch Cảnh Mậu bằng một tiếng chú Bạch.
Tô Tửu có thể đi chơi với bất kỳ ai, điều kiện tiên quyết là không thể bị chú Bạch phát hiện.
Vì vậy, không thể đắc tội Triệu Ngọc Lam.
Nếu cậu không cẩn thận, liền bị đối phương bán cho Bạch Cảnh Mậu.
Tâm trạng Tô Tửu héo úa, không còn tâm trạng trốn học nữa luôn.
Cậu hung hăng trợn mắt liếc nhìn kẻ cầm đầu, kết quả phát hiện thấy Chung Nhất Nặc cũng đang nhìn cậu.
Khóe miệng cậu ta cong lên một chút.
Mặc dù sau khi bị Tô Tửu lườm một cái, cậu ta rất nhanh hạ khóe miệng xuống, thu lại về bên trong góc.
Nhưng Tô Tửu chính xác trăm phần trăm nhìn thấy Chung Nhất Nặc đang nở nụ cười
Không cần phải nói, 100% khả năng là đang cười nhạo cậu rồi.
Cơn giận trong lòng Tô Cửu bùng lên trên nhanh chóng.
Ban đầu, cậu không hề để tâm đến những trò đùa trẻ con này của Chung Nhất Nặc.
Ngay cả khi cậu bị trừng mắt nhiều lần trong hành lang, cậu cũng sẽ cảm thấy không có gì quan trọng, ngay lập tức liền quên hết chuyện này.
Cậu là một người trưởng thành đã sống hai cuộc đời, cậu có thể trêu chọc trẻ con, nhưng cậu thực sự không thể ôm hận với chúng được.
Thế nhưng.
Thế nhưng!
Bắt nạt là không đúng!!
Tô Cửu tựa hồ hoàn toàn quên mất chính mình vừa trốn học trước.
Hoặc ngay cả khi cậu nhớ ra, cậu cũng sẽ không thừa nhận sai lầm của mình.
Cậu mặt tối sầm đi tới trước mặt Chung Nhất Nặc, hạ thấp giọng và hung dữ nói: "Chờ đi! Cậu xong rồi! Cậu sẽ bị đưa vào danh sách đen của tiểu Bạch!"
Câu nói vừa rồi của Tô Tửu khiến Chung Nhất Nặc, người vừa mới hồi phục, lại đỏ mắt.
Trong lòng anh cũng đang sôi sục lửa giận, vừa oan ức vừa khó hiểu nên quyết định không tiếp tục lẩn trốn nữa.
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy khinh thường.
"Bạch Kiêu chăm chỉ học tập như vậy, tuổi như vậy đã đứng đầu rồi.
Còn mày thì sao? Thậm chí mày là vì hào quang của Bạch gia lên mới vào được Nhất Trung.
Bằng không, chỉ với thành tích rách nát như vậy của mày, làm sao mày có thể vào được Nhất Trung chứ.
Dựa vào cái thành tích xếp từ dưới lên trên của mày chắc"
Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: "Tao thật không hiểu một người như mày tại sao lại có thể đứng ở bên cạnh Bạch Kiêu.
Mày xứng chắc? Mày không bởi vì thấy cậu ấy ưu tú mà cảm thấy xấu hổ sao?"
Nếu như lời nói lúc đầu của Tô Tửu chỉ là nhất thời nóng não, mới đối với Chung Nhất Nặc nói ra những lời uy hiếp như vậy, thì bây giờ cậu chính là thực sự tức giận.
Không ai thích bị hạ thấp nhiều lần cả.
Nhưng ngoài tức giận, Tô Cửu cũng cảm thấy nực cười.
Mọi người đều thích nói rằng mọi người đều bình đẳng như nhau, nhưng trong thâm tâm họ sẽ luôn phân loại các nhóm người khác nhau thành các loại khác nhau.
Một người xuất thân từ gia đình nghèo và một người xuất thân từ gia đình giàu có khi nói chuyện yêu đương thì đối với họ như vậy là trèo cao.
Nếu một người học kém và một người học giỏi yêu nhau thì chính là trì hoãn đối phương.
Một người xuất thân từ một gia đình giàu có là một thiếu gia không thể đạt được, là quý tộc.
Còn cậu bé bừa bộn sống trong khu ổ chuột với những con chuột cống, là không xứng.
Sắc mặt Tô Tửu rốt cuộc trở nên lạnh lùng.
Nhưng chỉ một lúc, cậu lại mỉm cười.
Cậu ôm ngực, cúi người rồi nghiêng người trước mặt Chung Nhất Nặc.
"Chung Nhất Nặc, mày có biết không? Cái cách mà mày đang ghen tị—"
Cậu đưa tay lên, vuốt lại những sợi tóc rối trên hai bên mái của Chung Nhất Nặc, cười nói: " Xấu xí vô cùng."
Phớt lờ Chung Nhất Nặc mặt đang méo mó vì lời nói của mình, Tô Tửu quay lại lớp mà không gõ cửa.
Triệu Ngọc Lam ban đầu muốn tiếp tục trêu chọc cậu, nhưng sau khi nhìn thấy áp suất thấp xung quanh Tô Tửu, anh thầm thở dài rồi tiếp tục giảng bài.
Sau khi chuông tan học vang lên, Triệu Ngọc Lam thu dọn tài liệu lớp học rồi đi đến bàn của Tô Tửu.
"Làm sao, ai đã chọc tiểu anh hùng giải cứu thế giới của chúng ta uỷ khuất như vậy? Sao sắc mặt lại xấu như vậy? Miệng sắp ngửa lên trời rồi."
Tô Cửu mím môi, phảng phất thật sự gặp oan uổng, kêu một tiếng: "Hừ!"
Một lúc sau, cậu đứng dậy và thề: "Em đã quyết định rồi! Em sẽ giành lấy vị trí đầu tiên trong kỳ thi học kì! Ghen tị với Chung Nhất Nặc chết được!"
Ánh mắt của cả lớp lại một lần nữa tập trung vào người Tô Tửu.
Trong bầu không khí im lặng như vậy, Triệu Ngọc Lam là người đầu tiên lên tiếng.
Khóe miệng không tự chủ được cong lên, hỏi: "Đếm ngược?"
Vì vậy, lớp Một ban Hai của trường Nhất Trung lại mở ra đợt cười thứ tư vào ngày hôm nay.
Khóe miệng Tô Tửu giật giật: "Đừng có mà coi thường em! Thiếu gia em đây vừa thông minh lại vừa đẹp trai, sợ gì mấy cái kì thi khảo hạch này chứ?"
Triệu Ngọc Lam mỉm cười rồi lắc đầu.
Rốt cuộc, lớp học quá ồn ào, không phải là nơi để nói chuyện, vì vậy Triệu Ngọc Lam đã trực tiếp gọi cậu đến văn phòng của mình.
"Bị thằng nhóc Chung gia kia chọc điên sao?"
Thấy Tô Tửu không nói lời nào, liền biết mình đã đoán đúng.
Không khỏi vỗ vỗ đầu Tô Tửu: "Đừng suy nghĩ nhiều."
Tô Tửu lắc đầu: "Em cũng không nghĩ nhiều, em chỉ là..."
Cậu không có nói tiếp, ngược lại hỏi, sắc mặt gần như thay đổi, nói: "Lão sư, thầy xem em khổ sở như vậy, Thầy có thể đừng nói cho chú Bạch biết không? Nếu như chú ấy biết, lại được..."
"Lại được thế nào"
Một giọng nói đột nhiên vang lên từ cửa.
Khi Tô Tửu quay đầu lại nhìn, cậu nhìn thấy một người đàn ông đứng ở cửa, trông khá giống với Bạch Kiêu.
Một đôi mắt mang ý cười, như gió xuân.
Người đến là chú của Bạch Kiêu, em trai của Bạch Cảnh Thần, người đứng đầu nhà họ Bạch, Bạch Cảnh Mẫu.
Một Omega thoạt nhìn dịu dàng ôn nhu, không cười đã cực kỳ xinh đẹp rồi.
Mỉm cười thậm chí còn động lòng người hơn, nhất cử nhất động đều say người..