Khi đến địa điểm của bữa tiệc từ thiện, Tô Tửu và Bạch Cảnh Mậu lại xảy ra tranh cãi về vấn đề đi trên thảm đỏ.
Tô Tửu: "Em không đi thảm đỏ, em nhất định không đi.
Em chỉ là một người qua đường mà thôi, tại sao phải đi thảm đỏ?"
Bạch Cảnh Mậu dùng tiền dụ dỗ: "Thêm 20 ngàn mỗi lần đi bộ."
Tô Tửu có chút đề phòng.
nhưng--
Tô Tửu từ chối ba lần.
"Em không muốn, em không muốn, em cự tuyệt."
Cậu yêu tiền là thật, nhưng cậu cũng sợ rắc rối.
Vốn dĩ cậu bị rất nhiều cư dân mạng ăn hiếp vì thân phận 'bạn gái' không thể giải thích được, nhưng lúc này cậu lại giống như tội phạm bước trên thảm đỏ, cuộc sống của cậu không đủ ầm ĩ hay gì.
Bạch Cảnh Mậu biết mình không thể nói chuyện với cậu được, vì vậy anh ta đành phải thỏa hiệp: "Được, chú sẽ không để em đi.
Nhưng em phải nhớ cẩn thận đi theo Tiểu Ngô, và đừng chạy lung tung một mình biết chưa."
Anh lo lắng xoa đầu Tô Tửu: "Dáng vẻ của em thật đáng nhớ."
Tô Tửu hoàn toàn không để tâm đến sự lo lắng của Bạch Cảnh Mậu, khen ngợi: "Tất nhiên, có rất nhiều người trong trường cũng rất nhớ tôi ~
Những gì cậu nói không phải là một lời nói dối.
Mặc dù cậu bị nhiều người trong trường so sánh riêng với 'mỹ nhân rác rưởi', tức là một người đẹp không có gì ngoài ngoại hình ưa nhìn, nhưng cậu thực sự rất ưa nhìn mà.
Nếu không phải Bạch Kiêu cấp S bám lấy thân phận vị hôn phu của cậu, nhất định sẽ có không ít Alpha và Beta mỗi ngày tranh giành lấy Tô Tửu.
***
Khi bọn họ đến địa điểm tổ chức tiệc, nhiều phóng viên đã chặn trước lối vào của khách sạn.
Bạch Cảnh Mậu lái xe vòng qua cửa sau của khách sạn trước, bảo trợ lý Tiểu Ngô mang theo hai vệ sĩ, dẫn Tô Tửu đến phòng nghỉ của anh để đợi.
Dường như anh ta không yên tâm, trước khi Bạch Cảnh Mậu rời đi, anh ta cẩn thận dặn dò Tiểu Ngô một lần nữa.
"Nhớ trông chừng em ấy, trước khi tôi trở về, không cho em ấy uống nước, không cho em ấy ăn, không cho bất luận kẻ nào bắt chuyện với em ấy, không cho em ấy một mình chạy lung tung."
Tiểu Ngô vỗ ngực đảm bảo: "Anh Bạch, anh yên tâm đi, em đã nhớ kỹ tất cả rồi, nhất định sẽ chiếu cố tốt cậu ấy mà!"
Bạch Cảnh Mậu vẫn lo lắng nhìn Tô Tửu.
Tô Tửu trong giây lát hiểu ra, lập tức giơ tay lên thề: "Em tuyệt đối sẽ không chạy lung tung, Em sẽ chỉ ở trong phòng cắm rễ chờ chú nhỏ trở về, không đi đâu cả!"
Bạch Cảnh Mậu nhận được sự bảo đảm, sau đó để tài xế bắt đầu rẽ vào lối vào chính của bữa tiệc, chuẩn bị đi đến thảm đỏ để thực hiện một đoạn cắt cảnh.
Khi người cuối cùng rời đi, Tô Tửu và trợ lý tiểu Ngô đều thở phào nhẹ nhõm.
Trợ lý tiểu Ngô tên là Ngô Hạo, anh đã ở cùng Bạch Cảnh Mậu năm, sáu năm, là một trong những người được Bạch Cảnh Mậu tin tưởng nhất, vì vậy anh tự nhiên biết được rất nhiều chuyện.
Anh biết đối tượng của Bạch Cảnh Mậu thực ra là một nam Omega, hoặc là mối tình đơn phương giữa cậu nghệ sĩ và cậu bạn nhỏ tiểu Tô.
Anh cũng biết rằng những bức ảnh chụp trộm khiến cậu bạn nhỏ tiểu Tô buộc phải gắn bó với Bạch Cảnh Mậu thực chất cũng chính là do Bạch Cảnh Mẫu chỉ dẫn, sau đó anh ta đã bí mật mua chuộc tài khoản tiếp thị để tung tin tức.
Anh biết rõ hơn rằng Bạch Cảnh Mậu đã nghĩ đến việc cướp vị hôn phu của cháu trai mình từ lâu.
Nhưng vì cả hai đều là Omega nên chưa bao giờ có gan nói ra.
Không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc làm như vậy, anh không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc thực hiện một hành động xấu xa như vậy, buộc Tô Tửu phải làm công cụ kinh doanh của mình thông qua thân phận 'bạn gái'.
Đương nhiên, tiểu Ngô cảm thấy rằng có một số tính cách xấu của Bạch Cảnh Mậu trong đó.
Nhưng Tiểu Ngô phải thừa nhận rằng anh thích tính tình xấu của Bạch Cảnh Mậu.
Tiểu Ngô, người may mắn được nhìn thấy những bộ quần áo phụ nữ khác nhau của Tô Tửu, cảm thấy rằng cuộc sống thật đáng giá!
Nhưng tiểu Ngô vẫn luôn quản lí tốt biểu cảm của mình, chưa từng để cho Tô Tửu nhìn ra bất kì điều gì không đúng.
Anh ta làm theo chỉ dẫn của Bạch Cảnh Mậu, cẩn thận đưa cậu đến phòng nghỉ ngơi, vài người bắt chuyện với cậu đã bị tiểu Ngô và hai vệ sĩ cao lớn chặn lại.
Ngồi trong phòng khách, Tô Tửu mới có thời gian nhìn điện thoại.
Mở WeChat, 11+ tin nhắn chưa đọc.
Tất cả đều là do Bạch Kiêu gửi tới.
Điều đầu tiên Tô Tửu chú ý là biệt danh của Bạch Kiêu.
Em đẹp nhất thiên hạ: Tại sao cậu lại đổi biệt danh?
Em đẹp nhất thiên hạ: Sao lại là 'tôi ăn sầu riêng'? Lần trước nôn chưa đủ à?
Bạch Kiêu trả lời lại trong vài giây, nhưng không đề cập đến biệt danh.
Tôi ăn sầu riêng: Cậu đợi đấy, tớ lập tức qua tìm cậu ngay.
Em đẹp nhất thiên hạ : Cậu có biết tớ đang ở đâu à?
Kì thật Bạch Kiêu có hỏi cậu đang ở đâu trong tin nhắn, nhưng Tô Tửu vẫn chưa trả lời.
Tôi ăn sầu riêng: Biết.
Sau khi Tô Tửu nhìn thấy dòng tin nhắn, cậu vô thức kéo váy ra.
Không biết vì sao, cậu không muốn Bạch Kiêu nhìn thấy cậu đang mặc quần áo phụ nữ.
Mặc dù cậu cũng rất đẹp trong trang phục phụ nữ.
Em đẹp nhất thiên hạ: Không sao, đừng tới, phiền phức lắm.
Bạch Kiêu nhìn tin nhắn, trầm mặc một lát.
Tôi ăn sầu riêng: Tớ gần đến rồi.
Em đẹp nhất thiên hạ:...
Tô Tửu đặt điện thoại xuống, không hiểu sao trên mặt có chút đỏ lên.
Cậu đứng dậy, mân mê khuôn mặt, siết chặt chiếc váy trắng mỏng manh
Lấy điện thoại ra một lần nữa.
Em đẹp nhất thiên hạ: Cậu đang làm gì trong bữa tiệc do ngành giải trí tổ chức? Đến để hỗ trợ cho chú nhỏ à?
Bạch Kiêu gõ bảy từ trong khu vực chỉnh sửa: Đi và mang vị hôn phu của tớ về.
Xoá đi và nhắn lại.
Lại sao chép.
Quay đi quay lại nhiều lần.
Bạch Kiêu rất tức giận về việc Bạch Cảnh Mậu tự ý biến Tô Tửu thành 'bạn gái' tin đồn của mình.
Cho nên sau khi biết Tô Tửu đi theo đối phương đến dự tiệc từ thiện, liền không chút suy nghĩ đi theo.
Anh có một sự thổn thức trong lòng.
Anh muốn đưa Tô Tửu ra trước công chúng.
Anh muốn nói với mọi người rằng Tô Tửu hoàn toàn không phải là 'bạn gái' của Bạch Cảnh Mậu.
Anh muốn thông báo với mọi người rằng, Tô Tửu là vị hôn phu của anh.
Nhưng không thể.
Bởi vì Bạch Cảnh Mậu là chú ruột của anh.
Cho dù hai người cùng yêu một người thì tình cảm gia đình trong máu mủ cũng không thể xóa nhòa.
Anh không thể phơi bày những khuyết điểm của Bạch Cảnh Mậu ra trước ống kính được.
Cũng bởi vì lời nói của Bạch Cảnh Mậu.
Anh ta nói, đừng quá coi trọng thỏa thuận hứa hôn trẻ con bằng lời nói của người lớn, dù sao thì Tô Tửu cũng chưa bao giờ có ý định như vậy.
Bạch Kiêu nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.
Cuối cùng, rốt cuộc anh đã xóa hoàn toàn cụm từ "Đi và mang vị hôn phu của tớ về".
Tôi ăn sầu riêng: Tới rồi, phòng chờ của cậu ở đâu?
Phải, Tô Tửu chưa bao giờ nghĩ tới việc coi trọng những lời hứa hôn thời thơ ấu của mình.
Nhưng anh thật sự coi trọng nó.
Anh là người đã trói buộc Tô Tửu bằng lời hứa hôn trẻ con, để ngăn không cho bất cứ ai trong trường đến gần cậu ấy.
Vì vậy, mặc dù rất ghét cách cướp người của Bạch Cảnh Mậu, nhưng Bạch Kiêu cũng không thể làm gì được.
Bởi vì anh không có tư cách đó.
Các pheromone của Alpha rất dễ bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của anh, vòng tay áp chế cũng không thể lấn át được các pheromone xung quanh anh.
Vì vậy, trước khi Bạch Kiêu đến, Tô Tửu đã biết trước về điều này.
Cậu lặng lẽ nhéo mũi mình.
Nhưng giây tiếp theo, cậu lại buông tay ra, cẩn thận ngửi ngửi.
"Làm sao vậy?" Tô Tửu cau mày:"Mùi vị có chút không đúng? Có chút..."
Cậu dừng lại, nghi ngờ: "Ngọt?"
Nhưng hơi ngọt hình như chỉ thoáng chốc, rất nhanh liền trở lại bình thường.
Chỉ là Tô Tửu đợi mãi, vẫn chưa thấy Bạch Kiêu mang theo hương hoa hồng đẩy cửa phòng khách bước vào.
Ngược lại, mùi pheromone của Bạch Kiêu càng lúc càng xa.
Tô Tửu lấy điện thoại di động ra định hỏi, vừa vặn nhìn thấy dòng tin nhắn cuối cùng của mình.
Em đẹp nhất thiên hạ: 442
Đó là số phòng mà Tô Tửu gửi cho Bạch Kiêu.
Tô Cửu sờ mũi.
Sai phòng rồi.
Số phòng khách của bọn họ là 412, Tô Tửu lúc gõ phím không chú ý, đổi thành 442.
Cậu lại gửi tin nhắn cho Bạch Kiêu, nhưng đợi năm phút sau, Bạch Kiêu cũng chưa trả lời lại.
Tô Tửu không khỏi bối rối, cùng Tiểu Ngô và hai vệ sĩ chạy đến phòng số 442.
Trên đường đi, Ngô Hạo nói với Tô Tửu, "442, nếu tôi nhớ không nhầm, đó là phòng của Chủ tịch Kiến Nghiệp Triệu.
Là một Alpha, người này...!"
Tô Tửu phát hiện Ngô Hạo ngữ khí có chút không đúng, vừa tăng tốc chạy nước kiệu, vừa lo lắng nói: "Nói!"
Ngô Hạo vội vàng nói: "Hắn thích chơi mấy Alpha vị thành niên!"
Tô Tửu sắc mặt lạnh lùng: "Hắn dám!"
Ngô Hạo vội vàng an ủi nói: "Không dám! Yên tâm đi, hắn nhất định không dám! Hắn đã gặp qua thiếu gia Bạch Kiêu, tuyệt đối sẽ không chỉ vì lòng tham nhất thời mà đắc tội Bạch gia."
Đang nói chuyện, mấy người nhanh chóng đi tới cửa phòng 442.
Tô Tửu cầm nắm cửa định mở cửa, lại phát hiện cửa đã bị khóa.
Để tạo điều kiện cho nhân viên thông báo mọi người trong phòng chờ về việc sắp xếp bữa tối, cửa phòng chờ thường sẽ không khóa.
Nhưng phòng 442 lại khóa cửa.
Tô Tửu lo lắng, gõ cửa nhiều lần, nhưng không ai đáp lại.
"Tiểu Bạch? Tiểu Bạch, cậu ở trong đó sao? Tiểu Bạch, cậu không sao chứ?"
Khi Ngô Hạo nhận ra có điều gì đó không ổn, anh ngay lập tức gọi cho nhân viên và nhờ người mang chìa khóa đến, nhưng việc này phải mất một khoảng thời gian.
Nhưng Tô Tửu làm sao mà đợi được?
Trong lòng mắng mấy lần tên giám đốc Triệu ghê tởm đó, vừa định lùi lại một bước để hai vệ sĩ tông vào cửa, lại thấy cánh cửa đóng chặt mở ra một tiếng kẽo kẹt.
Pheromone hương hoa hồng ồ ạt bao trùm lấy Tô Tửu, bọc đến kĩn không kẽ hở.
Đèn trong phòng khách tối om, Tô Tửu không nhìn rõ là ai mở cửa, nhưng mùi hương hoa hồng độc nhất vô nhị đã thông báo danh tính của đối phương.
Tô Tửu nhất thời không rảnh lo ghét bỏ, đang định hỏi anh có chuyện gì thì Bạch Kiêu đã nắm lấy cổ tay cậu.
Khi được kéo đến gần phòng khách, cửa đã bị Bạch Kiêu đóng mạnh lại, khiến Ngô Hạo và hai vệ sĩ cùng nhau nhốt ở bên ngoài..