Tư Nguy đi rồi.
Bóng lưng kia nổi giận đùng đùng, trông như là sắp kéo lưỡi lê ra chiến trường đến nơi.
Úc Bạch Hàm nhấp một ngụm champagne, hú hét trong lòng: Đánh nhau đê, đánh nhau đê!
Tốt nhất là kéo nhau đến phòng tập nhảy mà đánh, đánh chết người luôn đê!
Cậu đang mãnh liệt cầu nguyện trong lòng, đột nhiên trước mặt kéo đến mấy người là lạ, hình như là cậu ấm của mấy dòng họ tai to mặt lớn trong thành phố H.
Một người trong đó hỏi thử, "Tư tiểu thiếu gia, lúc nãy tam thiếu làm sao vậy?"
Úc Bạch Hàm: Ồ, biệt đội chồn ăn dưa đã tới.
Tới đúng lúc lắm, rất chi là biết cách giúp cậu kiếm chuyện.
Úc Bạch Hàm làm ra vẻ ngây thơ, "Tôi cũng không biết nữa."
Người đối diện liếc mắt nhìn Lục Hoán bên cạnh, chắc là thấy Lục Hoán không lên tiếng ngăn cản, nên lại yên tâm tiếp tục dò hỏi: "Trông giận dữ như vậy chắc không phải là chuyện nhỏ đâu ha?"
Úc Bạch Hàm, "Ừm, chắc có lẽ là chuyện công việc."
Cậu nhẹ nhàng thúc giục trong lòng: Phiếu trả lời đều đưa đến tay mấy người rồi, nhấc cái chân lên nhanh đi nộp bài tập đi.
"Ồ, hoá ra là như vậy."
Đám người trước mặt liếc mắt nhìn nhau, cười cười với Úc Bạch Hàm rồi mau lẹ xoay người rời khỏi.
Trước khi đi còn vứt lại một cái nhìn đầy ẩn ý, cứ như thể đang nhìn một cái tiểu thiếu gia ngáo ngơ không rành chuyện thế sự.
Úc Bạch Hàm tiễn đám chồn ăn dưa đi xong, lại tiếp tục nhấp nhấp rượu.
Sương sương đâm một đao, cứ phải gọi là sảng khoái tinh thần.
Hôm nay cậu ăn mặc sang chảnh, tay cầm ly champagne đứng dưới ánh đèn chói lọi giữa bữa tiệc, quả thật nhìn qua có mấy phần dáng vẻ của tiểu thiếu gia hào môn cao quý.
Lục Hoán cong cong khóe miệng, hỏi, "Rượu ngon không?"
Chiếc cốc trong tay cậu phản chiếu những mảnh thủy tinh trên mặt đất cách đó không xa.
Úc Bạch Hàm đánh giá: "Khá ngon đó chứ.
Dụng tâm nung nấu, dư vị dài lâu."
Góp một phần lực, cây tức nở hoa.
Lục Hoán cười nhẹ một tiếng, cũng chẳng nói gì thêm.
Tiệc rượu lần này kéo dài tới tận đêm khuya.
Úc Bạch Hàm ăn cũng ăn xong rồi, xem kịch cũng xem xong rồi, bây giờ chẳng còn chuyện gì làm nữa, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.
Cậu hỏi Lục Hoán, "Tôi muốn về rồi, anh thì sao?"
"Vậy về thôi." Lục Hoán đảo mắt nhìn trăm chục gương mặt xu nịnh vây quanh, tựa hồ cũng chẳng còn hứng thú nữa.
...
Hai người qua chào người chủ trì bữa tiệc rồi rời đi.
Trở lại khách sạn, việc đầu tiên Úc Bạch Hàm làm là cởi lễ phục ra.
Bộ đồ này quy củ quá thể, cứ như đang trói buộc linh hồn phóng đãng tiêu sái của cậu lại vậy.
Cậu thay một kiện áo sơ mi và quần đùi thoải mái, bước ra ngoài ban công nhìn về phía xa xa.
Đối diện ban công là một bên sườn khác của bãi biển.
Giờ này trời đã tối đen, dưới vòm trời đen hun hút, mặt biển trông càng mênh mông yên tĩnh đến lạ kì.
Những ngọn đuốc trên bãi biển run rẩy trong gió, những đám đông sôi nổi tụ tập thành nhóm ba nhóm năm, dường như còn có dăm ba ca sĩ phòng trà dừng chân lại hát hò.
Trái tim Úc Bạch Hàm lập tức theo nhịp sóng lượn vèo lên.
Cậu quay đầu lại, "Tôi muốn ra ngoài chơi một lát, anh đi cùng không?"
Lục Hoán đang ngồi trên sofa, hạ mắt xem máy tính bảng, "Không đi."
"Vậy tôi đi một mình." Không đưa anh theo.
"Ừ."
·
Từ khách sạn đi bộ mười phút là ra tới bãi biển cậu vừa thấy.
Úc Bạch Hàm phải đến tận nơi mới phát hiện, hoá ra bầu không khí ở đây thậm chí còn sôi động hơn những gì cậu nhìn thấy từ phía xa.
Cách bờ biển hai ba trăm mét là một đoạn đường lát đá nối liền, hai bên đường treo những bóng đèn nhỏ màu vàng nhạt, lung linh tựa như sao trời.
Cậu tìm một quán bar ngoài trời, gọi một ly cocktail.
Úc Bạch Hàm chọn ngồi ở đối diện bartender, thưởng thức tư thái ngầu lòi của người pha chế.
Đương lúc bartender đang biểu diễn pha chế, cậu lấy điện thoại ra chụp hai tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè.
Một tấm chụp quầy bar của quán, một tấm khác là góc nhìn từ quán bar phóng thẳng ra biển rộng.
【 Your 】: Biển rộng ơi, mi toàn là sóng thôi ~[ hình ảnh ][ hình ảnh ]
Chưa được mấy phút, hội thành viên thường trực vòng bạn bè đã kéo đến like, bình luận rần rần.
【 Kiều Vân 】: Đi chơi vui vẻ nhé! [ ôm ]
【 Dương Tân Nguyên 】: Thành phố H à, tôi mới từ chỗ đấy về!
【 Tề Quyết 】: Anh Lục cũng có ở đó phải không? [ ăn dưa ]
Úc Bạch Hàm trả lời từng người một, lại dành riêng cho Tề Quyết một câu:
"Có ở, nhưng không hoàn toàn ở."
Còn cách hơn nửa cái bãi biển và bể bơi ban công nữa cơ.
Đợi trả lời xong, cocktail cậu gọi cũng đã được mang tới trước mặt.
Úc Bạch Hàm bèn cất điện thoại, một bên thưởng rượu một bên cùng bartender nói chuyện phiếm.
"Ở đây có phải là đang có lễ hội gì không?"
"Đúng vậy, lễ hội âm nhạc bãi biển mùa hè." Bartender lắc lắc cốc pha chế, "Kéo dài liên tục trong một tháng, cuối tuần nào cũng tổ chức ở trên bãi biển."
Úc Bạch Hàm chống cằm nhìn xung quanh, "Chẳng trách lại náo nhiệt như vậy."
Cậu cùng bartender anh một câu tôi một câu, cứ như vậy mà nói chuyện được dăm hồi.
Bartender điều chế xong một ly rượu, quay đầu đưa cho vị khách khác xong lại trở lại chỗ cũ, chợt mỉm cười với cậu, "Rất nhiều người đều đang chú ý đến anh."
Úc Bạch Hàm sửng sốt, chú ý cái gì cơ?
Cậu cũng đâu phải phần tử nguy hiểm gì.
Có lẽ là bởi vì nghi hoặc trên mặt cậu quá chân thật, bartender có chút kinh ngạc, "Anh không nhận ra sao? Tôi còn tưởng rằng..."
Hắn nói được nửa chừng lại dừng một chút.
Úc Bạch Hàm, "Cho rằng cái gì?"
Bartender ngượng ngùng giải thích, "Bình thường nếu như đi một mình tới như cậu, đa phần đều là đến để tìm đối tượng.
Hơn nữa cậu lại còn đẹp trai như thế, tôi nghĩ bất cứ ai quét mắt qua đây cũng đều sẽ bị cậu hấp dẫn ngay từ cái nhìn đầu tiên."
Nghe hắn nói như vậy, Úc Bạch Hàm mới phát giác xung quanh tựa hồ có mấy ánh mắt lạc đường cố ý quăng lại đây thật.
Cậu lập tức ngồi nghiêm chỉnh, "Tôi có đối tượng rồi."
Hơn nữa cách mấy người không xa đâu, hướng về phía ban công khách sạn kia rống một tiếng, nói không chừng còn có thể nghe thấy tiếng vọng đấy.
Ánh mắt của bartender theo bản năng đảo qua ngón tay cậu.
Úc Bạch Hàm bắt ngay tại trận, "Không phải tay trái."
"......" Bartender, "Tôi chỉ muốn nhìn thử cái nhẫn mà thôi."
Úc Bạch Hàm bừng tỉnh, xấu hổ nói, "Thật ngại quá." Là do cậu quá không thuần khiết.
Đúng lúc nhắc tới Lục Hoán, cậu bèn lấy điện thoại ra nhìn thử, xem đối phương có gửi tin nhắn gì qua cho cậu hay không.
Vừa mở WeChat ra nhìn, thế mà có thật, là mười phút trước gửi tới.
【 Cá 】: Đi quán bar?
Xem ra là lướt đến vòng bạn bè của cậu rồi.
Úc Bạch Hàm nhíu nhíu mày, ngón tay điên cuồng gõ chữ trách móc.
【 Your 】: Lướt tới rồi thì tại sao anh lại không like! [ rút dây mạng uy hiếp ]
Đợi hơn nửa phút, đối phương cũng không trả lời lại.
Úc Bạch Hàm đặt điện thoại xuống, chuẩn bị gọi đồ uống khác uống thử.
Đương lúc cậu đang tập trung tinh thần nghiên cứu menu, ghế bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống.
Úc Bạch Hàm quay đầu nhìn người con trai trạc tuổi mình phía trước, xác nhận gương mặt này rất xa lạ.
Cậu quay đầu hỏi bartender, "Đồng nghiệp của anh à?"
Nhưng cũng đâu có mặc đồng phục đi làm đâu.
Hay đây là bartender chuyên mặc thường phục?
"......" Nhân viên đứng sau quầy bar bật cười, "Không phải."
Chàng trai ngồi bên cạnh cũng cười, "Cậu thú vị thật, tôi chỉ là muốn mời cậu uống một ly mà thôi."
Úc Bạch Hàm cảnh giác, "Không cần." Đồ miễn phí không thể ăn.
"Đừng khách khí, cậu tới đây một mình sao?"
"Tôi tổ đội tới."
"......"
Trong lúc nói chuyện với người kia, Úc Bạch Hàm bỗng nhiên cảm giác được ghế trống còn lại bên cạnh cậu cũng có người vừa ngồi xuống.
Cậu đang quay lưng về phía ấy nên cũng chẳng chú ý, chỉ là cậu trai ngồi đối diện thế mà lại ngẩn người.
"?" Úc Bạch Hàm quay đầu lại.
Vừa quay người liền trông thấy Lục Hoán ngồi ngay sau lưng.
Áo sơ mi cởi hai cúc đầu, ống tay áo xắn lên tận cánh tay, trông vừa cao quý vừa nam tính, lại xen lẫn chút tuỳ ý mê người.
Ánh đèn của quầy bar và ánh sáng của ngọn đuốc ngoài bãi biển hắt lại đây, Lục Hoán đẹp trai đến độ khiến cho mọi thứ xung quanh đều trở nên lu mờ.
Úc Bạch Hàm hơi ngẩn ra, "Sao anh lại tới đây?"
Lục Hoán mở miệng, "Sợ cậu ở bên ngoài uống nhiều quá."
Úc Bạch Hàm cảm động.
Lục Hoán, "Phá hư quán nhà người ta."
Úc Bạch Hàm,.....
Cảm giác rung động vừa mới xuất hiện trong lòng biến mất ngay lập tức, cậu nhìn Lục Hoán đăm đăm: Thật là khiến anh phải nhọc lòng quá cơ.
"Cảm ơn anh."
"Đừng khách khí."
Úc Bạch Hàm đang cùng Lục Hoán giao lưu ánh mắt, chợt nghe phía sau truyền đến một giọng nói do dự, "À, đây là..."
Chàng trai kia còn chưa nói xong, Lục Hoán đã mở miệng, "Đồng đội của cậu ấy."
Trên quầy bar, "......"
Úc Bạch Hàm thầm nghĩ: Ồ, Lục Hoán nghe thấy rồi.
....
Chàng trai ban nãy đã gượng gạo rời đi.
Trước quầy bar chỉ còn lại Úc Bạch Hàm và Lục Hoán.
Lục Hoán cả người toát ra khí chất cao quý, ngồi ở chỗ này cho dù cái gì cũng chẳng làm, vẫn cứ là một cỗ máy chuyên phóng mị lực hình người.
Bartender tinh ý mà trêo ghẹo Úc Bạch Hàm, "Đây là đối tượng mà anh nói đấy phỏng?"
Lục Hoán nghe vậy quay đầu, liếc mắt nhìn Úc Bạch Hàm một cái.
Úc Bạch Hàm nhìn lại hắn: Làm gì, đối tượng để cậu phí tâm phí sức?
Bartender lại hỏi Lục Hoán, "Ngài có muốn gọi gì không?"
"Không cần." Lục Hoán hỏi Úc Bạch Hàm, "Cậu còn muốn ngồi ở đây tiếp?"
Hai người bọn họ một người không gọi rượu, một người thì đã uống rượu xong.
Ngồi lại ở đây cứ như hai cây củ cải chiếm hố mãi mà chẳng nở được hoa.
Úc Bạch Hàm nào còn mặt mũi tiếp tục ngồi, đứng dậy nhìn về phía mấy ca sĩ đang hát ở bên bờ biển, "Không ngồi nữa, chúng ta qua bên kia xem thử đi."
Cách bọn họ không xa có một ca sĩ phòng trà đang ngồi.
Là một thanh niên trẻ tuổi, khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, tay ôm guitar acoustic, giọng hát trong trẻo lanh lảnh.
Một đám người vây lại xung quanh nghe cậu ta ca hát, tiếng nhạc vang vọng, không khí náo nhiệt.
Úc Bạch Hàm cũng men qua, tìm một chỗ trống trong đám đông dừng chân lại thưởng thức.
Đám đông nhốn nháo vui vẻ tụ tập lại, nói cười giòn giã, có người còn cầm di động ở bên cạnh quay video, chụp hình.
Lục Hoán đứng đằng sau Úc Bạch Hàm chừng nửa phút, sau đó hạ mắt xuống, quay người rời đi.
Bóng dáng cao lớn xuyên qua đám người đi về hướng biển rộng, bỏ lại ồn ào náo nhiệt ở phía sau.
Trong bóng đêm, biển rộng gần như muốn tan vào cả bầu trời.
Nước biển lạnh băng lại tịch mịch, màn đêm đè lên thuỷ triều gợn sóng, một mảnh biển sâu hiện diện ở nơi đó, tựa như dã thú đang gầm thét.
Lục Hoán đứng bên bờ cát, đáy mắt phản chiếu bóng hình biển cả sâu thẳm.
Gió biển ẩm ướt thổi tung vạt áo, hắn một mình đứng đấy, im lặng hồi lâu.
Ca sĩ chơi guitar phía sau đã kết thúc bài hát vui vẻ vừa rồi, đang đổi sang một bài hát nhẹ nhàng khác.
Đám người chung quanh cũng yên tĩnh lại, tiếng hát vang vang, nhẹ nhàng truyền đến Lục Hoán bên này:
"Ánh trăng vụn vỡ rơi rụng qua làn mây
Trốn khỏi nơi đông người
Rơi vào trong lòng biển,
....
Linh hồn chìm vào nơi tĩnh lặng, chẳng ai có thể đánh thức người.
...
Ai hỏi tôi sau khi chết sẽ đi về chốn nao,
Liệu nơi đó có người yêu tôi không, liệu thế giới này có thể không còn...
Liệu thế giới này có thể không còn..."
Lục Hoán nhắm mắt lại, từng trang hình ảnh vụn vỡ lật qua trong đầu: Những khuôn mặt giả nhân giả nghĩa, cơ nghiệp đổ nát, đến một tia hy vọng cũng không thể nắm lấy,...
Cuối cùng, tất cả đều quy lại thành một thứ gọi là "số phận".
Hơi thở dần trở nên nặng nề, đôi vai hắn dường như đang gánh vác cả ngàn vạn tấn nặng.
Trong lúc Lục Hoán đang đắm chìm trong cái lạnh thấu xương của lòng biển, giọng hát u buồn bên tai đột nhiên ngừng lại, sau đó chợt có một giọng hát khác chen vào.
Thanh âm khá quen tai, đủ để náo loạn tâm can.
Lục Hoán chợt mở bừng mắt:?
Hắn quay đầu nhìn về phía đám người cách đó không xa.
Giữa đám đông, Úc Bạch Hàm đang vô cùng thân quen mà hợp xướng cùng vị ca sĩ nọ, hai người kẻ xướng người hoạ, âm sắc du dương trầm bổng.
Đến đoạn sâu lắng nhất của bài hát, Úc Bạch Hàm còn dùng tới cả lối hát họng của người Mông Cổ:
"Người thích hơi thở mặn, mặn, mặn chát, của, gió biển.
Dẫm lên bờ cát, ướt, ướt, đẫm..."
Lục Hoán, "........."
Cánh tay đang rũ bên người hắn khẽ run lên.
Gần đó, những con sóng vốn dĩ đang yên tĩnh đột nhiên chợt mạnh mẽ dâng lên.
Bọt sóng "ào" một tiếng vọt tới! Thấm ướt ống quần của Lục Hoán, gột rửa những hình ảnh lộn xộn trong đầu, cuốn chúng mang hết đi.
Ống quần vừa lạnh vừa ướt, đem những suy nghĩ đang bay tán loạn trên bầu trời của hắn trở về đất liền.
Một lát sau, hắn đối diện với biển rộng thở hắt ra một hơi dài.
...
Vài phút trôi qua.
Úc Bạch Hàm kết thúc màn song ca trong bầu không khí còn nhiệt tình náo nhiệt hơn cả lúc ban đầu.
Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay ầm ĩ, cậu và vị ca sĩ nọ thân thiện ôm nhau một cái.
Xuất sắc chưa, cậu đã quay video lại rồi.
Về nhà có thể xem lại ở mọi lúc, tận hưởng ở mọi nơi.
Úc Bạch Hàm thể nghiệm ca hát trên bãi biển xong, đánh mắt một vòng trong đám đông không tìm được Lục Hoán.
Đành phải phóng tầm nhìn ra xa xa, cuối cùng phát hiện Lục Hoán ở phần bờ biển đang bị nhấn chìm trong đêm tối.
Bóng dáng kia cao lớn đĩnh bạt.
Là dáng vẻ đã khắc sâu vào trong thẩm mỹ của Úc Bạch Hàm.
Cậu tách khỏi đám người, đi tới bên cạnh Lục Hoán, "Sao anh lại ra đây rồi?"
Ban nãy vừa hát họng xong, giọng còn hơi khàn.
Những con sóng gần đó "rào rào" cuốn tới, như muốn kéo dài thêm dư vị cho cậu.
Lục Hoán hơi bình tĩnh lại, "Bên này yên tĩnh."
Úc Bạch Hàm tri kỷ nói, "Nếu anh cảm thấy ồn, vậy chúng ta trở về thôi."
Dù sao cũng chẳng còn sớm nữa, với lại cậu vừa mới uống chút rượu, rượu này tác dụng chậm, hiện tại mới bắt đầu ngấm vào người.
Bây giờ cậu chỉ muốn trở về tắm rửa đi nằm.
"Ừ." Lục Hoán đáp.
Hai người đi dọc theo con đường ven biển trở về khách sạn.
Đoạn đường này người không nhiều lắm, Úc Bạch Hàm cùng Lục Hoán sóng vai đi bên nhau, đằng trước không xa là một đôi tình nhân trẻ tuổi.
Cô gái giẫm phải nước biển khiến giày bị ướt, chàng trai liền cong lưng cõng nàng.
Một tay ôm người, một tay xách lấy đôi giày.
Thanh âm nói nói cười cười từ trước mặt truyền đến.
Úc Bạch Hàm quay đầu nhìn ống quần ướt sũng của Lục Hoán, sau đó đưa tay, vỗ nhẹ lên cánh tay hắn, "Lục Hoán, giày và ống quần của anh ướt hết rồi."
Lục Hoán liếc mắt, "Cho nên?"
Úc Bạch Hàm nóng lòng muốn thử, cong eo xuống, "Lên đi."
"......"
Lục Hoán dừng lại, kéo thẳng người cậu, "Tôi sợ có người báo cảnh sát, nói tôi mưu sát cậu."
Úc Bạch Hàm nghĩ nghĩ, đành tiếc nuối từ bỏ.
·
Ra khỏi bãi biễn, phía trên là một cái cầu thang dài hơn chục bước.
Úc Bạch Hàm nhấc chân định đi lên, đầu óc đình trệ khiến cậu thiếu chút nữa dẫm vào hư không.
Soạt! Một bàn tay từ bên cạnh vươn tới kịp thời giữ lấy cậu.
Lục Hoán quay đầu nhìn Úc Bạch Hàm, phát hiện người đằng sau mặt mày đỏ bừng, gió biển ướt mặn thổi tới, mùi rượu nhàn nhạt quẩn quanh giữa hai người.
Úc Bạch Hàm cũng giương mắt nhìn qua.
Một đôi mắt long lanh ướt át, trông so với lúc tính kế người khác còn sáng hơn.
Lục Hoán khách quan trần thuật, "Cậu say rồi."
Úc Bạch Hàm gật đầu thừa nhận, "Ừm."
Cậu là kiểu người tửu lượng bình bình, nhưng say rồi cũng chẳng bao giờ ồn ào gây chuyện.
Cho dù có uống đến ngất ngây cũng không làm loạn lên, suy nghĩ có thể bay nhảy loạn xì ngầu, nhưng hành động thì không.
Có lẽ là cái chấp niệm "tuyệt không thể chịu thiệt" cứ luôn kích thích cậu giờ giờ khắc khắc phải duy trì tỉnh táo.
Cả hai nhìn nhau vài giây, cánh tay đang giữ lấy cậu cũng không buông ra.
Lục Hoán thu hồi ánh mắt, dùng tư thế này kéo cậu lên bậc thang.
Úc Bạch Hàm đi được vài bước rồi lại treo hồn ngược cành cây, dưới chân lại là hư không.
Thịch!
Cậu nhanh lẹ bắt được cánh tay của Lục Hoán, bình tĩnh lại: Bậc thang này dốc thật, nếu chẳng may ngã xuống rất có khả năng là phải đi đổi một cái đầu mới.
"Lục..." Úc Bạch Hàm ngừng một chút, vỗ vỗ vai Lục Hoán, sửa lời, "Bạn học Lục có thể giúp đỡ bạn học đang gặp chuyện khó khăn một chút không?"
Lục Hoán dừng lại, phối hợp hỏi, "Bạch Hàm của chúng ta có chuyện gì cần giúp vậy?"
Úc Bạch Hàm mím môi cười cười, phát ra giọng nói của người da mặt dày, "Cõng cõng tui."
Bậc thang yên tĩnh một lúc.
Úc Bạch Hàm thấy Lục Hoán không trả lời, bèn tốt tính mà nói, "Không sao, cõng không nổi thì thôi vậy."
"......"
Một tiếng cười chế nhạo chợt rơi xuống trước mặt cậu.
Lục Hoán đưa tay kéo Úc Bạch Hàm qua, xoay người cõng cậu lên lưng.
Úc Bạch Hàm dựa trên vai Lục Hoán.
Lưng Lục Hoán vừa dày vừa rộng, bờ vai vuông thẳng, một đôi tay đặt lên đùi cậu.
Độ cao này vừa đủ để hai tay cậu ôm lấy cổ Lục Hoán.
Úc Bạch Hàm không chút xấu hổ ôm lấy ngay lập tức, gác cả cằm tựa lên vai hắn.
Cậu sẽ làm một con cá muối không thể đứng thẳng trong năm phút.
Ayyyyy, thật là thoải mái quá đê.
=U=
Khoảnh khắc cánh tay cậu vòng lên, bờ vai và tấm lưng ấy dường như căng cứng trong giây lát, nhưng rất nhanh thôi hắn đã quay trở lại trạng thái bình thường, cong nhẹ lưng bước tiếp lên bậc thang.
Bây giờ đã là khoảng chín, mười giờ.
Tiệc rượu còn chưa kết thúc, hầu hết mấy người ở lại bên bãi biển cũng vẫn chưa trở về.
Sảnh lớn khách sạn vắng tanh, Úc Bạch Hàm được Lục Hoán cõng đi vào, chỉ có mấy người ở quầy lễ tân và phục vụ len lén liếc nhìn bọn họ.
Úc Bạch Hàm bất đắc dĩ: Đừng nhìn, đều là tình thú cả đấy.
Xuyên qua sảnh lớn, chuẩn bị đi tới một chỗ rẽ.
Cậu đang dựa lên đầu vai Lục Hoán cùng hắn nói vài câu, chóp mũi đột nhiên xộc lên mùi rượu.
Úc Bạch Hàm rướn về phía trước ngửi ngửi, "Có phải tôi đang lên men không nhỉ?"
Tại sao lại cảm thấy mùi rượu càng ngày càng nồng vậy?
Hơi thở ấm áp phả vào tai Lục Hoán.
Hắn nghiêng nghiêng đầu, "Chắc là không."
Cùng lúc đó, hai người rẽ vào góc ngoặt, thang máy xuất hiện ở trước mắt.
"Tinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, Úc Bạch Hàm ngửa mặt lên, trông thấy Tư Nguy bước đi vào bên trong.
Lại "Tinh" một tiếng.
Cửa thang máy đóng lại, chỉ còn dư mùi rượu nồng nặc vây ám trong không khí.
Úc Bạch Hàm:.....
Cậu lấy lại tinh thần, chọt chọt bả vai Lục Hoán.
"Thì ra người lên men chính là Suy...!Anh ba!"
"Ừ." Lục Hoán tựa hồ bật ra một tiếng cười, đi đến bên thang máy thả cậu xuống, duỗi tay ấn nút.
"Đoạn sau không có bậc thang, tự đi đi."
Úc Bạch Hàm một lần nữa đứng thẳng, "Cảm ơn bạn học Lục của chúng ta đã giúp đỡ, quả nhiên là lấy giúp người làm niềm vui."
...
Lên thang máy trở về phòng.
Úc Bạch Hàm đi tắm trước, tắm xong thì Lục Hoán mới vào.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước rào rào, cậu pha một ít trà trên bàn ăn để giải rượu, pha xong bưng ra bàn trà nhỏ ngoài ban công.
Đêm khuya trăng thanh gió mát, thích hợp để hóng gió biển ngắm cảnh đêm.
Bể bơi và ban công của khách sạn thiết kế khá đẹp, bậc thang đi xuống bắt đầu từ bên trái, từng bậc từng bậc xếp so le nhau.
Phòng của bọn họ ở tầng trên cùng, Úc Bạch Hàm ngồi trên ghế, tầm nhìn vừa lúc đối diện với ban công bể bơi của mấy tầng phía dưới.
Cậu đang uống trà, thưởng thức cảnh biển trong đêm, ban công cách bọn họ hai tầng đột nhiên truyền đến tiếng động không nhỏ.
Bang! Đầu tiên là âm thanh của thứ gì đó đập vào cửa ban công.
Ngay sau đó, cửa ban công bị đẩy ra, một bóng người lảo đảo bước ra ngoài.
Người đó cầm chai rượu trên tay, lại đột nhiên "choang" một tiếng ném mạnh xuống thành bể bơi.
Úc Bạch Hàm:???
Đây lại là chương trình giải trí cuối tuần nào đây?
Cậu đứng dậy đi vòng qua bể bơi, dựa vào lan can để nhìn cho rõ hơn.
Đúng lúc Lục Hoán tắm xong ra ngoài, đi tới cửa hỏi cậu một câu, "Dựa vào chỗ đó làm gì."
Úc Bạch Hàm lập tức quay đầu kéo Lục Hoán lại đây, chỉ chỉ xuống bên dưới, "Anh mau nhìn kìa, chỗ đó có người đang nổi điên!"
Lục Hoán liếc mắt, "......!Đó là anh ba của cậu."
Hở? Úc Bạch Hàm tập trung nhìn kỹ, thế mà lại đúng thật!!!
Tư Nguy chắc là uống nhiều rượu quá rồi, học đòi đâm lưỡi lê cũng không đánh nổi anh cả nhà mình, bây giờ đang phát điên lên.
Ném vỡ chai rượu thì thôi đi, lại còn duỗi chân đạp bàn đạp ghế loạn xì ngầu.
Hắn ta đã hoàn toàn đắm chìm vào cơn điên của chính mình, không hề chú ý tới cách hai tầng lầu trên đầu có hai người đang đứng đó xem náo nhiệt.
Úc Bạch Hàm móc điện thoại ra, ghi lại thời khắc hạnh phúc tươi đẹp này.
Lục Hoán liếc mắt một cái, "Cậu đang làm gì vậy?"
"Làm hỏng cái bàn là phải bồi thường đúng giá, tôi đang giúp khách sạn ghi lại bằng chứng, miễn cho anh ấy quỵt nợ."
"......"
Úc Bạch Hàm đang hưng phấn quay chụp bằng chứng, đột nhiên trông thấy Tư Nguy quay người lại, nâng bàn cà phê lên!
Sau đó bàn chân hắn ta trượt nhẹ một cái, "Uỳnh!", cả người theo bậc thang so le ngã vào bể bơi, bọt nước văng tung toé.
Đậu má.
Úc Bạch Hàm cầm điện thoại, xem đến ngây người.
Nhưng giây tiếp theo cậu đã kịp lấy lại tinh thần, nhanh lẹ phóng đại camera lên x5.
Chỉ thấy bể bơi nổi lên một đám bọt nước trắng xoá, một bàn tay trong chốc lát nắm lấy tay vịn trèo đi lên.
Tư Nguy nằm liệt trên thành bể bơi như một con cá mòi mắc cạn.
Sau khi gục xuống, hắn ta đè lên chân mình, hét lên một tiếng kêu thảm thiết: "A!!!"
"......"
Úc Bạch Hàm trợn mắt há mồm, quay đầu nhìn Lục Hoán, "Hắn gãy chân rồi.".