Hai tên sai dịch đeo đao, một tên đứng bên đường đất vàng, một tên ngồi trên tảng đá dưới gốc cây.
Thấy họ đi tới liền giơ tay chặn lại: "Đứng lại!"
Vương nhị thẩm vội vàng gánh gánh hàng không dám buông xuống, chỉ cười nói: "Sai dịch đại nhân, có chuyện gì vậy?"
Tên sai dịch hất hàm về hướng họ đến, "Từ hôm nay trở đi, phàm là đi qua đây vđều phải nộp tiền đường! Mỗi người một đồng."
Vừa nói, tay hắn liền chìa ra trước mặt Trương Tử Nhược và Vương Nhị thẩm.
Vương Nhị thẩm gân mặt co giật, nắm chặt đòn gánh và cái giỏ, cố kìm nén cơn giận, sắc mặt khó coi.
Trương Tử Nhược hỏi: "Hai vị đại ca, không biết lệ phí thông hành này là như thế nào? Chúng ta không có tiền đóng thuế, mới phải vào thành, xem có thể tìm được việc gì làm để kiếm tiền đóng thuế hay không.
Hai vị xem có thể châm chước cho được không?"
"Châm chước?" Tên sai dịch nhướng mắt hỏi ngược lại, "Đây là mệnh lệnh của huyện thái gia.
Nếu số tiền lệ phí thông hành mà hai huynh đệ chúng ta thu được không khớp với phía sau thì ai châm chước cho chúng ta?"
Trương Tử Nhược giật giật khóe mắt, "Phía sau còn có thu phí nữa sao?"
Tên sai dịch cười nhạt: "Ngươi nói xem?"
Tên sai dịch còn lại thúc giục: "Bớt nói nhảm, mau đưa tiền đây!"
Thế yếu phải cúi đầ, Trương Tử Nhược và Vương Nhị thẩm bất đắc dĩ phải móc tiền ra.
Tên sai dịch dùng vỏ đao chỉ vào Trương Tử Nhược, "Ngươi, nộp hai đồng."
"Vì sao?"
"Đứa nhỏ này là của ngươi phải không?" Hắn chỉ vào tiểu phản diện đang im lặng.
Trương Tử Nhược nhíu mày, tranh luận: "Nó mới chỉ là đứa bé ba tuổi, sao lại phải nộp tiền?"
"Nó có đi trên con đường này không? Đã đi thì phải nộp tiền!"
Tên sai dịch thái độ hung hăng.
Tên tiểu phản diện đột nhiên nói: " Ta đi về nhà.
Không qua đường."
Trương Tử Nhược vội kéo hắn lại, "Đường xá xa xôi thế này, một đứa trẻ như con về một mình quá nguy hiểm.
Cùng ta vào thành đi!"
Nàng lại móc từ trong khăn ra một đồng tiền đưa cho sai dịch, rồi mới dẫn Cố Vân Hoài qua cửa ải.
Từ thôn trang đến huyện thành hơn hai mươi dặm đường, Trương Tử Nhược bọn họ phải qua đến bốn cửa ải.
Đến nơi vắng vẻ, Vương nhị thẩm phẫn nộ mắng:
"Lũ lòng lang dạ thú! Cứ ép người ta đến đường cùng! Thu nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ là muốn mua thuốc mai táng cho cả nhà bọn chúng sao!"
Trong lòng Trương Tử Nhược cũng cực kỳ tức giận.
Đến thời cổ đại, tự mình trải qua một lần, nàng mới hiểu được những lời lẽ giản dị trong sách sử rốt cuộc có bao nhiêu nặng nề.
"Chính sách hà khắc còn tàn nhẫn hơn hổ dữ."
Nàng tâm tình ngột ngạt.
Nhìn cảnh quan phủ bóc lột như vậy, nàng cũng dập tắt ý định làm ăn buôn bán của mình.