Nguồn học sinh mà Cố tú tài để lại, nàng nhất định phải duy trì.
Nếu không thì với thân phận nữ tử của nàng mà đi thu nhận học sinh, thật sự chưa chắc có thể thu nhận được.
Cố Vân Hoài từ tốn ăn thịt gà, nghe nàng dặn dò, khẽ gật đầu.
Trương Tử Nhược đang tính toán ba ngày này ôn tập lại bài thi, làm giáo án, đặt làm một tấm biển hiệu lớp học mới.
Bỗng nghe thấy bên ngoài một trận ồn ào.
“Trương Tử Nhược, ngươi ra đây!”
“Bành bành bành!”
“Bành bành bành!”
Cửa bị đập đến ầm ầm rung động.
Trương Tử Nhược vỗ nhẹ lưng Cố Vân Hoài, “Đừng sợ, ta đi xem sao.
”
Nàng ra sân nhặt một cành cây to rồi mở cửa.
Trước cửa đều là những người hàng xóm láng giềng trong ký ức của nguyên chủ.
Nàng lặng lẽ dựa cành cây vào tường viện, hỏi: “Đây là làm sao vậy?”
Trong đám người, Đinh Chiêu Đệ ngượng ngùng cười với nàng, đưa tay kéo Lý đại nương.
“Dù sao người cũng là trưởng bối, mọi người đang nhóm lửa nấu cơm, người lại dẫn người chạy đến nhà người ta làm ầm ĩ cái gì?!”
Lý đại nương hất tay nàng ta ra, “Phì! Tiểu tiện phụ, bớt giả bộ người tốt ở đây! Hôm nay không phải ngươi nhắc một câu thì ta thiếu chút nữa đã quên mất rồi!”
Bà ta chống nạnh, hùng hổ nói: “Trương quả phụ, hôm nay ta nghe nói ngươi ngồi xe lừa về! Xem ra là có tiền rồi! Cố tú tài chết rồi, một năm học này cũng không có, mau trả lại tiền học của tôn tử ta lại đây!”
“Trả tiền!”
Trương Tử Nhược đưa mắt nhìn vượt qua bà ta, hướng về phía sau.
Thôn Hà Loan là một thôn lớn, có hơn ba trăm hộ gia đình.
Trong thôn có mười một nhà đã nộp tiền học cho Cố Tú Tài ở đây, nay có năm nhà đến.
Phần nhiều là phụ nhân kéo theo con trẻ, ồn ào náo nhiệt, cũng có người già, chỉ là khi chạm phải ánh mắt nàng thì lại tỏ ra hết sức không được tự nhiên.
Lý Đại nương đắc ý dạt dào nói: "Thấy chưa? Mọi người đều là đến tìm ngươi đòi tiền đấy!"
"Ngươi là đến đòi tiền, chúng ta thì không!"
Một lão nhân lưng gù áo vải thô vá chằng vá đụp, mặt đầy nếp nhăn đột nhiên lên tiếng.
Ông ấy cùng lão thê và tôn tử đứng cách Lý đại nương một khoảng.
"Thối mồm! Các người đến đây không phải để đòi tiền, vậy đến làm gì? Đừng tưởng ta không biết cái đám rùa già các người đang toan tính gì! Chẳng phải là muốn lão nương ra mặt làm bia đỡ đạn, còn các người ở sau hưởng lợi đó sao? Cứ ăn phân lão nương đi!"
"Phóng cái rắm vào mặt ngươi!" Thê tử của Cố Cố Lão Bát chỉ tay vào Lý đại nương chửi ầm lên, " Ngươi cho rằng người người đều là bạch nhãn lang giống ngươi à! Không biết xấu hổ!"
"Ngươi cái lão già kia, lúc Cố tú tài còn nhỏ, có thấy ngươi chăm sóc gì đâu, chờ người ta thành tài rồi thì ngươi lại cậy già lên mặt đòi hỏi đủ thứ lợi lộc! Giờ Cố tú tài mới mất, còn chưa kịp hạ táng, ngươi đã vội vàng đòi tiền học phí, đòi tiền phúng viếng, chẳng chút nào nhớ đến ơn nghĩa ngày thường Cố tú tài đối với mọi người, đến lúc đi cũng không để cho hắn được yên lòng! Ngươi đúng là phân ăn phân, chẳng ra cái thể thống gì cả!"
"Ta xé rách miệng ngươi!" Lý đại nương bị mắng đến nóng mặt, lập tức nhào tới.