Editor: Đen
Beta: Thanh Thanh
~~~
Lời nói của Cố Thanh Vân làm sắc mặt Phó Tiểu Ngư trở nên lúc xanh lúc trắng, cô lập tức nghĩ, việc này chắc chắn là do Phó Minh Lễ nói ra.
Ngày đó cô bày mưu nói dối với Phó Minh Lễ, sau đó lại bị Phó Minh Nghĩa bắt gặp, vì thế anh ấy cũng biết luôn.
Tính tình Phó Minh Nghĩa chính trực, chắc chắn sẽ không khua môi múa mép khắp nơi, thế mà bây giờ lại có tin đồn này chắc chắn là do Phó Minh Lễ truyền ra, không sai đi đâu được!
Hôm đấy cô còn cảm thấy đắc ý, cảm thấy đây là biện pháp có hiệu quả mãi mãi, gọn gàng sạch sẽ giải quyết việc tranh giành phụ nữ của hai người anh trai.
Khi đó Phó Tiểu Ngư cũng không nghĩ nhiều, nhưng hôm nay nghe được Cố Thanh Vân nói đến tin đồn này, lại giống như bị người khác hung hăng tát cho một phát, bị tát tới mức hoa mắt chóng mặt.
Cô bí mật nói với hai anh là một chuyện, truyền tới tai mọi người lại là chuyện khác, Phó Minh Lễ đi nói lung tung khắp nơi như vậy thật sự là quá đáng, nhưng là đầu sỏ gây tội nói đi nói lại vẫn là cô, nếu cô không đi bịa đặt lung tung cũng sẽ không xảy ra chuyện này.
Cứ nghĩ như vậy, hốc mắt Phó Tiểu Ngư trở nên đỏ ửng.
Từ lúc quen nhau tới nay, Cố Thanh Vân đối xử rất tốt với cô, hơn nữa cô cũng mới nhận vòng tay của Diệp Như.
Thế nhưng lại chỉ vì lòng riêng của mình, cô lại đẩy Cố Thanh Vân lên đầu sóng ngọn gió của mấy lời đồn kia.
Ngay lúc này, Phó Tiểu Ngư cảm thấy vô cùng áy náy.
Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Chị.”
Cố Thanh Vân nhìn phản ứng của cô, có hơi buồn cười mà nói: “Có phải hai anh của em cũng nghe được tin đồn, nên cấm em tiếp xúc với chị không?”
Phó Tiểu Ngư ngẩng đầu, vội vàng nói: “Thật xin lỗi chị, em….”
Cố Thanh Vân giơ tay ngăn cô nói chuyện, nói: “Trước hết em nghe chị nói, thật ra thì chị chính là người đã đồn tin này ra ngoài.”
Phó Tiểu Ngư trợn trừng mắt:…..
Sao lại thế này? Cô gặp ảo giác sao? Vừa nãy Cố Thanh Vân mới phát ra những lời vô liêm sỉ gì vậy?!!!
“Chị… Chính chị là người truyền ra sao?” Phó Tiểu Ngư khó mà tin nổi.
Cố Thanh Vân mặt mày tươi cười, ánh mắt thâm thúy nhu hòa, gật gật đầu nói: “Chị là được em khai sáng, câu nói bữa trước em nói với chị trong xe đã cho chị rất nhiều ý tưởng.”
Phó Tiểu Ngư:…..
Quanh đi quẩn lại thì cũng là do sự vô liêm sỉ của cô gây ra.
Phó Tiểu Ngư hoàn toàn ngây người, duỗi tay nắm lấy cánh tay của Cố Thanh Vân, nghi hoặc mà hỏi: “Vì sao vậy, chị, sao chị lại tự bôi đen bản thân mình như thế?”
Cố Thanh Vân liếc mắt nhìn động tác thân mật theo bản năng của cô, trong lòng rất hài lòng nói: “Đều là do mấy cái tên phá hoại trong gia tộc, trong thời gian ngắn không thể nói rõ, chờ tìm được thời gian thích hợp, chị sẽ nói kĩ cho em nghe.”
Anh nói như vậy, Phó Tiểu Ngư cũng không tiện hỏi tiếp, ngoan ngoãn gật đầu, người cũng yên tĩnh lại.
Cô cúi đầu, cụp mắt xuống, lông mi vừa dài vừa rậm, hơi cong cong.
Trong lúc im lặng, lông mi run lên một cái, rất hút hồn.
Cố Thanh Vân từ trên cao nhìn xuống, nhìn cô rung rung lông mi, trong lòng ngứa ngáy khó chịu.
Sau đó anh nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Ngư, phản ứng của em không được đúng cho lắm, vừa nãy em muốn nói gì với chị?”
Tâm trạng Phó Tiểu Ngư nặng trịch, cho dù đã biết được rằng tin đồn này là do Cố Thanh Vân tự đồn ra bên ngoài, cũng không vui lên được, cô suy nghĩ một chút, chủ động nói thật: “Chị, hai ngày trước, em cũng từng lừa hai anh của em, nói chị….
Nói chị thích con gái, lúc chị nói ra tin đồn này, làm em sợ muốn chết, tưởng là tin này do bên bọn em truyền ra.”
Cố Thanh Vân hơi sửng sốt, có hơi ngoài ý muốn nhướng mày, hỏi: “Vậy động cơ của em là gì? Không muốn để chị có quan hệ gì với hai anh trai của em? Sao, điều kiện của chị cũng đâu tệ lắm, làm chị dâu của em không được sao?”
Phó Tiểu Ngư lắc đầu một cái, lại gật đầu, sau đó cảm thấy động tác của mình có hơi có nghĩa khác, bèn nói: “Quả thật là em không muốn anh của em theo đuổi chị, nhưng không phải vì chị không tốt, em chỉ sợ hai người anh của em vì chuyện này mà gây hiềm khích với nhau, làm tổn thương tình cảm của anh em.”
Cố Thanh Vân nhớ lần đầu hai người đi dạo phố với nhau, Phó Tiểu Ngư từng nói xấu hai người anh trai trước mặt anh, anh cười nói: “Nhưng bọn họ muốn theo đuổi ai chính là tự do của họ kia mà?”
Phó Tiểu Ngư nói: “Đúng thế, cho nên em chỉ có thể dùng chút khôn vặt.” Nói đến đây, Phó Tiểu Ngư lại ngây người, cẩn thận từng li từng tí hỏi Cố Thanh Vân: “Chị, không lẽ chị đã vừa ý ai trong hai người đấy rồi chứ?”
Cố Thanh Vân cười, nghĩ thầm không xem trọng anh trai, anh nhìn trúng cô em gái, ngoài miệng an ủi: “Yên tâm đi, chị không thích bọn họ.”
Phó Tiểu Ngư thở một hơi, nghĩ vậy còn được, sau đó còn nói: “Lần này là do em suy nghĩ không chu toàn, ngầm bố trí xu hướng tình dục của chị, em sai rồi, thật xin lỗi.”
Nói xong cô lén ngẩng đầu lên, nhanh chóng nhìn Cố Thanh Vân một cái.
Cố Thanh Vân nhíu mày lại, dần thu lại nụ cười, nói: “Tự tiện sắp xếp xu hướng tình dục của chị, việc này quả thực là rất nghiêm trọng, nếu là người khác, rất có thể sẽ trở mặt với em.”
Phó Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt tội nghiệp nói: “Chị, em biết sai rồi, nếu như chị tức giận thì phạt em đi, phạt đến khi chị thấy hài lòng, hết tức mới thôi, nhưng mà đừng có trở mặt với em, có được hay không?”
Trong lòng Phó Tiểu Ngư tràn ngập tội lỗi, cô thật lòng muốn xin lỗi Cố Thanh Vân.
Cố Thanh Vân mím môi, im lặng một lúc, mới nói: “Như vậy đi, chỉ cần em chịu phối hợp diễn một màn kịch, chị sẽ miễn cưỡng tha thứ cho em.”
“Diễn kịch?” Phó Tiểu Ngư mơ hồ: “Diễn cái gì?”
“Nếu chị đã truyền ra bên ngoài rằng mình thích con gái, chị đây cần một người đóng vai bạn gái thì mới có thể làm tin đồn này càng chân thật hơn.” Ngữ khí của Cố Thanh Vân dịu dàng, từ từ hướng dẫn.
Phó Tiểu Ngư là một học sinh thông minh, lập tức tiếp thu được trọng tâm ý tưởng của anh, nói: “Chị, chị muốn em giả làm bạn gái của chị, để tin đồn này càng thật hơn?!”
Cố Thanh Vân cười: “Thông minh đấy, đây xem như là phí bồi thường em nói bậy sau lưng chị, như thế nào?”
Phó Tiểu Ngư từ áy náy không tả được, sau khi nghe có thể lấy công chuộc tội, trong lòng đều nguyện ý, cũng không do dự nhiều, gật đầu nói: “Không thành vấn đề! Chị muốn gì cứ nói với em, em nhất định sẽ phối hợp ăn ý!”
Cố Thanh Vân nghĩ đến lúc trong tiệc, hai ánh mắt đề phòng của anh em nhà họ Phó, bèn hỏi: “Vậy anh của em thì phải giải quyết như nào? Bọn họ chắc chắn sẽ không vui khi biết em giúp chị đâu.”
Phó Tiểu Ngư vỗ ngực đảm bảo: “Không có việc gì, em có thể giải thích với họ.”
Cố Thanh Vân bị bộ dạng hào sảng của cô chọc cười, nghĩ thầm vợ yêu của mình đúng là đáng yêu đệ nhất thiên hạ!
“Vậy thì nhờ em, bạn gái.” Anh thu hồi nụ cười, trịnh trọng nói.
Phó Tiểu Ngư không nghĩ rằng anh có thể nhập diễn nhanh như thế, ngẩn ra, cũng lập tức cười nói: “Không vấn đề gì, bạn gái!”
Cố Thanh Vân:..
Nếu cô có thể gọi là bạn trai thì càng hoàn mỹ.
Trong cầu thang vốn đang vô cùng yên tĩnh, hai người nói xong đang chuẩn bị quay lại bữa tiệc, không ngờ cửa phòng cháy dày nặng lại đột nhiên bị người ta đẩy ra.
Hai người đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông mặc âu phục cùng giày da, tướng mạo bình thường đi vào, trong tay anh ta cầm điếu thuốc, hẳn là muốn tìm chỗ yên tĩnh để hút vài điếu.
Sau khi nhìn thấy Cố Thanh Vân và Phó Tiểu Ngư, vẻ mặt của người đàn ông cũng thật ngoài ý muốn, sau đó ngoài cười trong không cười nói: “Ai da, Cố tiểu thư, bên ngoài đang náo nhiệt như vậy, cô trốn vào trong này làm gì?”
Nói xong anh ta còn liếc nhìn Phó Tiểu Ngư một cái.
Từ sau khi người đàn ông đi vào, sắc mặt Cố Thanh Vân đã lạnh xuống, anh nghiêng người qua, chắn trước người Phó Tiểu Ngư, lạnh giọng nói: “Cố Ứng Thừa, cậu tới đây làm gì?”
Người tên là Cố Ứng Thừa khẽ cười một tiếng, nói: “Đây là nơi công cộng, cô có thể tới, tôi tự nhiên cũng có thể tới, tôi đến đây để hút điếu thuốc, còn cô? Đang hẹn hò với bạn gái nhỏ sao? Xem ra bên ngoài đồn cô đồng tính luyến ái thật không sai nha!”
Phó Tiểu Ngư nghe được cái tên Cố Ứng Thừa này, cảm thấy có chút quen, hẳn là trong tiểu thuyết cô đã từng đọc qua cái tên này, nhưng trong giây lát lại không nhớ được là đọc được ở đoạn nào.
Bí mật bị bại lộ nhưng Cố Thanh Vân cũng không hoảng loạn chút nào, cười lạnh nói: “Tôi hẹn hò với ai, liên quan cái rắm gì tới cậu.”
Cố Ứng Thừa cũng không giận, chỉ đắc chí nói: “Đúng là không liên quan tới tôi, việc này mà để cho mấy vị trưởng bối nhà họ Cố biết, cô đoán xem sẽ có hậu quả gì nhỉ?”
Cố Thanh Vân nói: “Cậu cứ việc đi mách lẻo, cậu cho rằng tôi sẽ sợ sao? Tôi đồng tính luyến ái thì sao, tôi là người thừa kế duy nhất của nhà họ Cố, cho dù cậu có làm gì thì cũng không có phần của cậu.”
Cố Thanh Vân vừa dứt lời, Cố Ứng Thừa giống như là bị dẫm vào cái chân đau, mặt biến sắc, ánh mắt càng trở nên nham hiểm hung ác, anh ta ném điếu thuốc vừa lấy ra ném xuống đất, lấy chân nghiến xuống, cắn chặt răng nói: “Cố Thanh Vân, cô đừng vội đắc ý, tập đoàn Cố thị không phải chỉ có một người, kết quả cuối cùng là gì, cũng không phải là Cố Hạc tự định đoạt!”
Cố Thanh Vân cao cao tại thượng, nói: “Vậy sao, vậy chúng ta cùng nhìn xem.”
Cố Ứng Thừa bị bộ dạng kiêu ngạo của anh làm cho tức muốn chết, hung hăng trừng mắt với anh một cái, xoay người mở lối thoát hiểm rời đi.
Cố Thanh Vân thu lại bộ dạng kiêu ngạo, xoay người đối mặt với Phó Tiểu Ngư, nhỏ giọng hỏi: “Chắc không làm em sợ đâu nhỉ?”
Phó Tiểu Ngư lắc đầu một cái, hỏi: “Anh ta là…”
Cố Thanh Vân giơ ngón trỏ đặt trước miệng, làm ra động tác đừng lên tiếng, lại dùng ánh mắt thoáng nhìn về hướng bên cạnh, ra hiệu cho cô biết bên phía cánh cửa có người.
“Còn chưa đi.” Anh không lên tiếng, chỉ mấp máy khẩu hình miệng.
Phó Tiểu Ngư ngầm hiểu, bỗng nhiên cười giả dối, nháy mắt ra hiệu với Cố Thanh Vân, nâng tay đặt trên vai Cố Thanh Vân, sau đó nhún chân chu môi hướng lên phía trên.
Đầu óc Cố Thanh Vân có chút lơ mơ, trong lúc bất ngờ không thể hiểu được động tác của cô, chỉ theo bản năng cúi đầu nhìn cô.
Trong lúc hai người một người ngẩng đầu một người cúi đầu, trong nháy mắt môi hai người nhẹ nhàng chạm nhẹ vào nhau.
Phó Tiểu Ngư:….
Cố Thanh Vân:….
Trong chớp mắt, phảng phất có vô số dòng điện từ hai môi truyền ra, nhanh chóng chạy khắp các dây thần kinh trong cơ thể, khiến đầu óc hai người choáng váng, cứng ngắc tại chỗ.
Phó Tiểu Ngư cảm thấy đỉnh đầu như nứt ra, vốn dĩ cô tính chỉ hôn cằm hay khóe miệng của Cố Thanh Vân, không nghĩ là Cố Thanh Vân lại đột nhiên cúi đầu, hơn nữa góc độ lại vừa vặn, môi hai người liền chạm vào nhau!
Cô vậy mà hôn Cố Thanh Vân!
Cô vậy mà hôn một người con gái!!!!
Càng làm cho người ta tuyệt vọng hơn là, cô cảm thấy mùi vị cũng không tệ lắm!!!!!!!!!!!!
Hai người vì một cái hôn mà suýt nữa hồn bay khỏi xác, bên ngoài cửa lại vang lên tiếng người, người kia vừa nói chuyện điện thoại vừa mở cửa, giọng điệu còn không được tốt lắm: “Con bé tốt xấu gì cũng đã hai mươi hai tuổi rồi, đi vệ sinh còn có thể tự nhảy ra cửa sổ sao? Theo tôi, chắc chắn là con bé không thích đi xã giao, cho nên tìm chỗ trốn rồi, nếu như anh sốt ruột thì có thể tự đi tìm!”
Cửa được mở ra, người đó liếc mắt một cái đã nhìn thấy bên trong có hai người con gái đang ôm nhau.
Ngay sau đó khựng lại, một hồi lâu mới phản ứng, chỉ thấy anh ta cầm điện thoại đang nói chuyện với đầu kia, trợn tròn mắt, há to miệng, hít một hơi thật sâu.
Ngay sau đó người đó gào lên đầy giận dữ:
“Phó Tiểu Ngư, em đang làm cái gì!!!!!!!”
Hết chương 20!.