Tuy nhiên nhân vật chính lẽ ra phải tức giận bây giờ lại hoàn toàn không hề nổi đoá, cô ta chỉ nằm trên giường, đôi mắt đen láy hơi đỏ, không hề chớp mắt.
Nói thật thì dáng vẻ này có chút đáng sợ, giống như đang toan tính một ý đồ xấu xa nào đó.
Người này đến cả tự sát còn dám làm thì còn gì mà không dám nữa?
Nghĩ đến đây, cô ta vừa không coi trọng vừa có chút e dè.
"Được rồi, đừng nói nữa." Hạ Tiểu Tiểu nhẹ nhàng nói một câu, "Mọi người ra ngoài đợi tôi trước đi, tôi có vài lời muốn nói với Chi Ý."
Trợ lý ngoan ngoãn gật đầu: "Chị Tiểu Tiểu cẩn thận nhé, bọn em ở ngay ngoài cửa, nếu có chuyện gì cứ gọi một tiếng! Bọn em sẽ vào ngay!"
Hạ Tiểu Tiểu: "Ừm.
Đi ra đi."
Lúc này Hạ Tiểu Tiểu mới đưa ánh mắt nhìn về phía Triệu Chi Ý, từ lúc bước vào cô ta đã cố ý không chú ý đến Triệu Chi Ý.
Mãi một lúc lâu sau, như thể vừa nhớ ra sự hiện diện của người này, cô ta mới nhìn qua.
Không ngờ khi vừa nhìn sang, gương mặt dịu dàng tươi cười của cô ta bỗng khựng lại: Người phụ nữ nằm thẳng trên giường không nhúc nhích, giữ một tư thế "nằm công chúa" hoàn hảo, hai mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, vẻ bình tĩnh đến mức quá đáng.
Nhưng những người đang tìm đến cái chết đều như vậy, chết lặng, cũng không có gì ngạc nhiên.
Hơn nữa, mặc dù trên gương mặt Triệu Chi Ý không có biểu cảm gì, trông rất bình tĩnh, nhưng trong mắt cô vẫn có thể thấy được sự giận dữ, tuyệt vọng và không cam lòng, điều này khiến Hạ Tiểu Tiểu vẫn cảm thấy rất thỏa mãn.
Cô ta đi đến trước giường bệnh, Cao Vĩ niềm nở mang đến một chiếc ghế nhỏ, cô ta ngồi xuống một cách tao nhã, dịu dàng nói: "Chi Ý, tôi biết cô tự sát là để đe dọa tôi, cô muốn tôi mang tiếng ép chết cô, để tôi cũng không thể tồn tại trong giới giải trí nữa đúng không? Nhưng tôi phải nói với cô, mạng sống của con người là quý giá nhất, cô không nên vì những ham muốn ích kỷ của mình mà coi thường mạng sống của chính mình.
Cô không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho chú và dì chứ.
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đau đớn đến mức nào?"
Người phụ nữ trên giường mở to đôi mắt vô cảm, im lặng không nói.
Hạ Tiểu Tiểu bày ra vẻ mặt lo lắng, tự mình nói tiếp: "Haiz, cô cũng đừng để tâm quá về những lời trên mạng, con người ta phải luôn tiến về phía trước.
Cô phải hiểu rằng cô không còn là Triệu Chi Ý của ngày xưa nữa.
Cô nên chấp nhận hiện thực đi, đúng không? Cứ mãi chìm đắm trong quá khứ thì làm sao được?"
Người kia vẫn không có phản ứng gì, chỉ đảo mắt một chút rồi lại không nhúc nhích nữa, đôi mắt vô hồn của cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, ánh mắt lộ ra cảm xúc khiến Hạ Tiểu Tiểu thở dài lắc đầu.
Giờ đây Triệu Chi Ý đâu còn sự kiêu ngạo và tự tin của ngày xưa? Cô đã bị lòng hận thù làm mờ mắt rồi!
Hạ Tiểu Tiểu có chút thương hại cô, nhưng cũng rất kỳ lạ, ánh mắt trân trối của cô khiến Hạ Tiểu Tiểu cảm thấy lo lắng.
Người đã trải qua cái chết quả nhiên không giống như trước.
Cao Vĩ nói: "Chị Tiểu Tiểu, chị quá tốt bụng nên Triệu Chi Ý mới bắt nạt chị như vậy.
Chị không cần quan tâm đến cô ta đâu, hai ngày nay cô ta đều như vậy, chẳng thèm nói chuyện với ai, cứ để cô ta tự làm theo ý mình đi!" Nói xong còn lườm Triệu Chi Ý cố ý không để ý đến người khác.