Hạ Tiểu Tiểu lắc đầu ra hiệu cho Cao Vĩ đừng nói nữa rồi nói: "Chi Ý, hy vọng cô hiểu, dù giữa chúng ta có bao nhiêu điều không vui, dù cô đã làm gì tôi, tôi vẫn mong cô có thể sống tốt.
Chỉ khi sống mới có hy vọng, đúng không?"
Đột nhiên trên khuôn mặt người phụ nữ im lìm kia bỗng bừng lên một loại ánh sáng kỳ lạ, như người chết sống lại, cô trừng mắt nhìn Hạ Tiểu Tiểu, khiến cô ta sợ hãi đến nỗi lùi lại vài bước, sợ rằng kẻ không sợ chết này sẽ kéo mình xuống nước!
Triệu Chi Ý cuối cùng cũng thoát khỏi cơn đau khổ bị trời đất hành hạ, cô nói: "Đúng, cô nói rất đúng, sống mới có hy vọng!"
Hạ Tiểu Tiểu: "???"
Triệu Chi Ý còn nở một nụ cười nhẹ nhàng, dịu dàng trông có vẻ như cảm kích, nụ cười ấy khiến Hạ Tiểu Tiểu sởn cả gai ốc, không hiểu cô ả trà xanh này lại đang tính toán mưu kế gì?
Cảm giác bị người chết nhìn chằm chằm khó chịu vô cùng, phản ứng của Triệu Chi Ý lại quá bất ngờ, không thể phủ nhận rằng Triệu Chi Ý hiện tại trông có vẻ thông minh hơn trước rất nhiều.
Khi Hạ Tiểu Tiểu rời khỏi phòng bệnh, Triệu Chi Ý vẫn nằm trên giường bất động, trông chẳng khác gì một người đã chết.
Chỉ có đôi mắt to tròn, nụ cười thản nhiên, ánh mắt theo dõi từng cử động của cô ta giống như một cái bóng ma khiến người ta càng cảm thấy bất an hơn.
Cô ta bước đến cửa, quay đầu lại thì thấy Triệu Chi Ý đang cười với cô ta, ánh mắt ấy lạnh lẽo như đang tỏa ra ánh sáng đỏ, trông giống như cô đang hận không thể giết chết mình!
Trong lòng cô ta bỗng chùng xuống, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng chạy ra ngoài.
Thấy thế trợ lý bên cạnh lập tức lo lắng hỏi han ba lần liền, vệ sĩ cũng bao quanh cô ta, Hạ Tiểu Tiểu không tiện nói là mình bị ánh mắt của Triệu Chi Ý dọa sợ, chỉ lắc đầu nói không có gì.
Trợ lý giận dữ mắng Triệu Chi Ý thêm một lần nữa!
Hạ Tiểu Tiểu im lặng nghe, lúc này cũng bình tĩnh lại, thả lỏng tâm trạng.
Đúng vậy, Triệu Chi Ý vừa rồi mới là Triệu Chi Ý thật sự, cô không thay đổi, vậy thì cô ta yên tâm rồi.
Hừ, cô ta không tin Triệu Chi Ý như thế này còn có thể làm nên trò trống gì.
Chỉ có điều hơi tiếc, cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng để bị Triệu Chi Ý đuổi ra khỏi phòng bệnh, đến lúc đó có thể lại khuấy động thêm một đợt truyền thông.
Triệu Chi Ý nhìn theo Hạ Tiểu Tiểu bị bao quanh rời đi, nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng ấy, mắt cô càng đỏ hơn, nước mắt to tròn từ từ rơi xuống.
Cô mím môi, có chút ghen tị.
Cuộc sống của Hạ Tiểu Tiểu quả thật giống như thần tiên, có người hầu kẻ hạ, trai đẹp bao quanh, giúp mặc quần áo, đưa nước, che mưa chắn gió bảo vệ an toàn, thật quá oai phong rồi!
Trong đầu cô quay cuồng toàn những suy nghĩ về cuộc sống xa hoa của Hạ Tiểu Tiểu, ghen tị đến mức hiện rõ cả "mặt quỷ".
Không ngờ rằng cô từng hô mưa gọi gió trong thế giới ma quỷ, khi đến thế giới loài người lại thành cọng cỏ dưới chân người ta.
Thêm vào đó, tay cô đau không chịu nổi.
Do đặc tính cơ thể, mặc dù vết thương ở cổ tay cô gần như đã lành, chỉ còn lại một vết sẹo mờ, nhưng việc mất quá nhiều máu vẫn khiến cô khó chịu nghiêm trọng.
Cơn đau thể xác cũng không chút giả tạo, cơ thể này không biết bị làm sao, cứ đau là nước mắt tuôn ra, không cách nào nhịn nổi!