Xuyên Thành Em Gái Trà Xanh Nằm Thẳng Trong Niên Đại Văn


----

Triệu Xuân Hiểu nhìn chằm chằm vào mặt chủ nhiệm Tiết, nhận ra ông đang tức giận, liền lập tức nêu ra vấn đề quan trọng nhất hôm nay:

"Chú ạ, chú xem bây giờ cũng sắp đến giờ làm việc rồi, hay là để cháu thay Hạ Đào làm sổ sách buổi sáng luôn đi, như vậy vừa không chậm trễ công việc, vừa không phải tìm người khác thay thế, chú! chú đừng tức giận nữa, cháu về nhất định sẽ răn đe Hạ Đào!"

Nghĩ đến kiếp trước mình phải phơi nắng, xuống ruộng làm việc, lên núi cắt cỏ, còn Hạ Đào chỉ cần ngồi trong kho uống trà, thế mà còn thường xuyên than thở với bà nội Triệu là vất vả, trong lòng Triệu Xuân Hiểu không khỏi căm hận.


Lần này nếu cô ta có thể chiếm được vị trí của Hạ Đào, sau này bà nội có đến tìm chủ nhiệm Tiết làm ầm ĩ, lấy cha mẹ Hạ Đào ra nói chuyện thì Hạ Đào cũng không dễ dàng lấy lại được vị trí này!

Chủ nhiệm Tiết gật đầu: "Được, cháu làm đi, nhưng mà tôi vẫn phải đến nhà cháu một chuyến, chuyện của Hạ Đào không phải chuyện nhỏ, không thể cứ nhẹ tay nhẹ chân, chỉ giáo dục bằng miệng được, lâu dần thì những người khác trong thôn sẽ nghĩ thế nào, thôi được rồi, tôi cũng không làm khó cháu, biết là cháu cũng không dễ dàng gì, cháu là người ngoan ngoãn.

"

Lời nói của ông khiến trái tim Triệu Xuân Hiểu đập thình thịch, cô ta vui mừng gật đầu: "Chú yên tâm, cháu sẽ làm tốt!"


Sắc mặt chủ nhiệm Tiết khá hơn một chút: "Được rồi, tôi đi trước đây.

"

Ông vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng bước chân vội vã, tiếp theo là một tiếng gọi ngọt ngào mềm mại.


"Chú Tiết, chị họ, chào buổi sáng!"

Hai người trong kho quay đầu nhìn ra cửa thì thấy một cô gái tết hai bím tóc chạy nhảy tiến đến, đợi đến khi cô gái đến gần họ mới phát hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái tuy hơi tái nhưng đôi mắt to sáng lấp lánh, trông rất có tinh thần.


Chủ nhiệm Tiết nhìn cô gái tự nhiên đi đến bàn gỗ nhỏ bên tường, ngạc nhiên hỏi:

"Không phải cháu xin nghỉ vì không khỏe sao?"


"Hả? Không ạ.

"

Cô gái nhìn chủ nhiệm Tiết, lại nhìn Triệu Xuân Hiểu đang ngơ ngác, chớp đôi mắt đào hoa xinh đẹp:

"Cháu không nói là xin nghỉ, chị họ, không phải chị đang xin nghỉ giúp em đấy chứ?"

Triệu Xuân Hiểu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô âm thầm bóp chặt lòng bàn tay, cố nặn ra một nụ cười:

"Đúng vậy, sáng thấy em không dậy nổi, bà nội bảo chị xin nghỉ giúp em, chị mới xin xong, không ngờ em lại đến.

"

Lời giải thích này quá nhợt nhạt, thậm chí còn đổ lỗi sang cho bà Triệu.


Nếu không phải liếc thấy biểu cảm của chủ nhiệm Tiết, Hạ Đào chắc chắn sẽ không ngần ngại đáp lại một câu "Chị nói bậy".




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận