----
Giọng nói trầm thấp khiến Hạ Đào ngẩng mặt lên, phát hiện là người thanh niên trẻ tuổi khi nãy, cô lại cúi đầu nhẹ giọng hỏi:
"Tên gì?"
"Tống Tri Vi.
"
Tống Tri Vi?
Hạ Đào cảm thấy quen quen, bỗng nhớ đến lời Triệu Xuân Hiểu nói sáng nay, tối qua cô được một thanh niên trí thức tên Tống Tri Vi đưa về.
Cô nắm chặt ngòi bút, lần nữa ngẩng đầu nhìn người đàn ông.
"Anh tên Tống Tri Vi?"
"Ừ.
"
Ánh mắt người đàn ông này lướt qua những ngón tay thon dài của cô gái, bình tĩnh nói: "Tri Vi, tri trong tri thức, vi trong nhỏ bé.
"
Hạ Đào lục lại cốt truyện về nhân vật này trong nguyên tác, hình như là một nhân vật qua đường chỉ xuất hiện một hai lần, nhưng ngoại hình này thì không thể là qua đường.
Cô ghi anh xong mới để ý, nông cụ anh ta nhận là một cái rìu.
Một người nho nhã như vậy, cầm rìu trông thật trái ngược.
Hạ Đào thấy anh cầm rìu định đi, vội lên tiếng:
"Đồng chí Tống, cảm ơn anh đã đưa tôi về vào hôm qua.
"
Tống Tri Vi hờ hững, chỉ khẽ gật đầu rồi rời đi.
Hạ Đào cũng không để bụng.
"Có lẽ người đẹp trai nào cũng lạnh lùng.
"
Nói thật, cô đã thấy không ít trai đẹp trên Douyin, nhưng chưa có ai giống anh, còn đẹp hơn cả khi mấy người dùng bộ lọc làm đẹp.
Người khiến cô kinh ngạc như vậy trước đây, chỉ có ông chồng trên giấy của cô!
Chỉ tiếc, cô không gặp được anh nữa.
Nghĩ vậy, tinh thần Hạ Đào lại sụp xuống.
Nhưng cảm xúc này không kéo dài được bao lâu, cô liền lấy lại tinh thần, dù sao thì trước đó chủ nhiệm Tiết đã ra lệnh rõ ràng, yêu cầu cô kiểm kê kho trước sáng mai.
Tiếng xấu lười biếng của nguyên thân đã được Triệu Xuân Hiểu truyền đi khắp nơi, muốn thay đổi không phải chuyện một sớm một chiều.
Bây giờ cô muốn giữ được công việc, chỉ ngăn cản Triệu Xuân Hiểu phá hoại là không đủ, kẻ có lòng sẽ luôn tìm cách bắt bẻ, chỉ có làm tốt công việc của mình, khiến mọi người không thể bắt bẻ được thì chấp Triệu Xuân Hiểu phá hoại cũng không cướp được công việc của cô.
Hạ Đào xoa xoa mặt, bắt đầu lật sổ ghi chép của kho, lật xong mắt cô tối sầm lại.
Quá sơ sài, quá tùy tiện!
Hơn chục trang sổ ghi chép, xuất nhập kho chỉ đánh dấu vào sau tên, thậm chí nhiều cái còn không ghi tên nông cụ, chưa nói đến công cụ hao mòn hư hỏng gì đó.
Cũng chẳng trách trong sách nguyên thân bị đuổi việc, cách thức làm việc quá tệ.
Công việc kho không phức tạp, giống như quản lý kho ở thời hiện đại, chịu trách nhiệm ghi chép nhập xuất kho, kiểm kê hao mòn rồi báo cáo để bổ sung.
Hạ Đào suy nghĩ một chút, quyết định lập một bảng biểu để ghi chép.