Bà mới đi được một lúc, Hạ Đào đã chen ra ngoài, giả vờ tìm người, cũng rời khỏi cửa hàng bách hóa tổng hợp.
Hạ Đào thong thả đi đến phố sau của bệnh viện thị trấn, phố sau này vài năm trước chính là chợ đen, chỉ là bây giờ đã mở hơn một chút, bày bán công khai hơn một chút, những người bày sạp ở đây đủ mọi thành phần, đồ đạc cũng đủ loại, có người bán rùa vừa mới đánh bắt được, có người bán đồ cũ trong nhà, còn có người bán thịt kho do chính mình làm, tuy lượng người trước các quầy hàng không bằng ở hợp tác xã nhưng cũng khiến con phố này chật ních.
Hạ Đào lấy khăn trùm đầu đã chuẩn bị sẵn trùm kín đầu mặt, đi vào bên trong, rất nhanh đã nhìn thấy Cao Ly ở chỗ rẽ.
Cao Ly nghiêng người về phía cô, đang nói gì đó với một người đàn ông, nhìn biểu cảm có thể thấy bà rất quen với người đàn ông kia, trực tiếp vỗ một cái vào cánh tay người đàn ông, lại lấy túi vải ra đưa cho người đàn ông đó.
Người đàn ông thì rút một cuộn tiền từ trong túi ra, bị Cao Ly nhanh tay nhận lấy nhét vào trong ngực, sau đó hai người lại nói gì đó, Cao Ly cười hài lòng rồi đi.
Người đàn ông khoảng hai mươi tuổi, dáng người trung bình, mặc áo khoác da, là kiểu dáng rất ít thấy, trên quầy hàng trước mặt bày đủ loại sách và băng cát-xét, anh ta tùy ý mở túi vải mà Cao Ly đưa ra, lấy băng cát-xét ra, vừa bày vừa có vẻ phát hiện số lượng không đúng, miệng lẩm bẩm chửi gì đó, giơ tay gọi người bạn bên cạnh trông quầy, còn mình thì đứng dậy đuổi theo Cao Ly.
Hạ Đào nhướng mày, trong mắt thoáng qua một tia hả hê.
Quầy hàng của người đàn ông mặc áo khoác da bày rất lòe loẹt, trên tấm bạt nhựa in đủ màu sắc, giống như xé bao bì gì đó ra rồi ghép lại với nhau.
Một thanh niên mười tám mười chín tuổi đang ngồi xổm ở đó sắp xếp băng cát-xét, xếp từng hàng rồi bỏ vào hộp giấy, chỉ để lộ mặt màu đen, nếu không lật từng cái một thì rất khó nhìn ra bên trong có lẫn nhiều "hàng ngoại".
"Này, không biết anh Lý lấy đâu ra nhiều hàng tốt thế này".
Thanh niên cười híp mắt lấy ra một hộp băng cát-xét, cẩn thận nhét vào máy ghi âm sau lưng, chiếc máy ghi âm to đùng được lau bóng loáng, vỏ ngoài màu bạc đen còn khắc một số chữ cái tiếng Anh.
Thanh niên này rõ ràng rất nâng niu chiếc máy ghi âm này, nhẹ nhàng ấn nút trên máy ghi âm, rất nhanh một giai điệu vui tươi phát ra từ bên trong, lập tức át đi tiếng người xung quanh.
Thanh niên giật mình, vội vàng tắt nhạc, liếc mắt nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý đến đây mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Âm thanh này to quá, vẫn phải gọi anh Lý đến sửa mới được".