Hôm nay thời tiết cực kỳ đẹp, Lục Xuân Nùng mua hai chiếc màn thầu cộng với hai quả trứng gà và một chén cháo trở về.
Sau khi cô ấy nâng mẹ chồng ngồi dậy, đã chia một nửa bữa sáng cho mẹ chồng, tiếp đó là đi đánh thức con trai dậy cho cậu bé ăn.
Tôn Lai Muội cầm bánh bao trên tay, nhìn một phần khác trong tay con dâu, lại nghĩ đến hoàn cảnh trong nhà mình, thật lâu không ăn nổi.
Bà do dự mãi mới mở miệng hỏi: “Xuân Nùng, con ăn cái gì?”Lục Xuân Nùng bế con trai lên, nhấp môi nói: “Con không đói, mẹ cứ ăn trước đi, đợi lát nữa cho Đông Đông ăn xong, con sẽ đi mua cho mình.
”Tôn Lai Muội dịch mông sau một chút, lần này bà đến gần hơn, có thể quan sát được biểu cảm trên mặt con dâu mình, nhưng nghe được lời cô ấy nói cũng không biết có nên tin hay không.
Đột nhiên bà ấy lại hỏi một câu: “Bác sĩ nói giữa trưa nay mẹ có thể xuất viện rồi?”Lục Xuân Nùng đang bẻ trứng gà thành từng miếng nhỏ đưa vào trong miệng con trai, vừa nghe mẹ chồng hỏi, động tác trên tay hơi ngừng lại một chút, sau đó cô ấy mới ừ nhẹ.
Tôn Lai Muội thuận theo tự nhiên tiếp tục hỏi, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào sắc mặt con dâu: “Vậy, chúng ta có tiền nộp viện phí hay không?”Lục Xuân Nùng xoa xoa khóe miệng cho con trai, ngẩng đầu lên nói: “Mẹ cứ yên tâm, chờ một chút nữa, chúng ta sẽ giao.
”Cô ấy không nói là bao nhiêu tiền, chỉ thấy Lục Xuân Nùng vừa ngẩng đầu lên, người ta đã dễ dàng phát hiện ra hai quầng thâm đen kịt trên mắt, sắc mặt tiều tụy, dường như đêm qua cô ấy không hề ngủ.
Tôn Lai Muội há miệng thở dốc, cuối cùng bà ấy cũng không hỏi chuyện tiền nong nữa.
Nhưng cũng vì đoạn nhạc đệm này mà trong miệng trở nên nhạt nhẽo vô vị, bà ấy đặt đồ ăn qua một bên, chỉ uống hai hớp cháo lấp đầy cái bụng.
Vừa uống, bà vừa nghĩ tới chuyện khác, sắp tết rồi nhưng nhà bọn họ còn chưa trả được tiền nợ người ta, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.
Tâm trạng Tôn Lai Muội hơi ủ rũ, lúc này chỉ có nhìn vẻ vui sướng khi được ăn ngon trên gương mặt cháu trai mới khiến bà ấy nở nụ cười trìu mến.
Lục Xuân Nùng cho Đông Đông ăn xong cơm sáng, cố chịu đựng cảm giác lo lắng đến nôn nao trong bụng, giải quyết nốt phần thức ăn còn thừa lại.
“Xuân Nùng, con ăn nốt phần của mẹ đi, mẹ không muốn ăn nữa.
”Lục Xuân Nùng tâm trạng ngổn ngang trong bụng, chỉ miễn cưỡng lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng từ chối: “Mẹ cứ để đó chút nữa ăn cũng được, con no rồi.
Đợi lát nữa con qua chỗ bác sĩ, hỏi một chút xem vết thương của Đông Đông có điều gì cần chú ý hay không.
”Đông Đông nghe đến tên của mình, cậu bé vội vàng vươn tay tới ra hiệu muốn ôm, đôi mắt hơi hồng hồng: “Mẹ, Đông Đông muốn cùng mẹ đi.
”Lục Xuân Nùng suy nghĩ hai giây đã bế con trai lên, sau đó dùng cái thảm nhỏ mang từ trong nhà đến đây bọc cậu bé thành một cục.
Và cứ như vậy, hai mẹ con ra cửa.
Vừa ra bên ngoài, Lục Xuân Nùng đã nhìn chằm chằm vào hành lang bên trái trống rỗng, không thấy bóng người nào, trong lòng cô ấy nặng trĩu nỗi lo âu.
Chợt sườn mặt truyền đến cảm giác ấm áp, cậu bé Đông Đông vừa dùng khuôn mặt nhỏ của mình cọ cọ vào má cô ấy.
Lục Xuân Nùng di chuyển tầm mắt xuống dưới rồi nhẹ nhàng hôn một cái lên gương mặt cậu bé.
“Mẹ?”“Ơi.
”Lục Xuân Nùng không suy nghĩ nữa, cô ấy đi đến cuối hành lang, dừng lại, nâng tay lên nhẹ nhàng gõ cửa.
.